Háo sắc tướng công là của ta

Chương 99 Người chiến đấu cho đến chết. Lượt [2198 chữ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 99 Người chiến đấu cho đến chết. Lượt [2198 chữ]

Chap 99 Người chiến đấu cho đến chết. Lượt [2198 chữ]
Bảo Bối cúi đầu, ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thiếu gia một cái, thiếu gia đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nàng nhẹ nhàng thở dốc một hơi, nằm ở góc bên cạnh ngủ. Mặc Huyền khẽ mở mắt nhìn nàng, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.
Xe ngựa rất thuận lợi thông qua cửa ải cổng thành, nhanh chóng đi về phía trước, ngày dần dần đen thui, cách nhà trọ muốn ở càng ngày càng gần, đột nhiên Bảo Bối mở mắt, nàng nhanh chóng dời đến bên người thiếu gia, kéo tay hắn lại. Mặc Huyền nhìn nàng, cũng đoán ra đã xảy ra chuyện.
Lúc này, xe ngựa đã ngừng lại, hai mươi mấy người hắc y bịt mặt đã nhanh chóng vây quanh tới đây.
“Mọi người coi chừng.” Chí Viễn ngoài xe lớn tiếng hô. Hắn theo trên ngựa nhảy xuống rút ra trường kiếm, thay vì giữa một vị che mặt nam tử đối mắt lên.
Trên xe ngựa Bảo Bối đã có vài tên người bịt mặt sử dụng kiếm đâm tới, Bảo Bối cầm tay thiếu gia xông ra ngoài, phi cước đạp vượt qua vài người, nàng nhanh chóng dẫn thiếu gia tới chỗ cái cây dựa vào, nhìn nhìn tình hình.
Tất cả mọi người đã xuống xe, ban đêm con mắt Mạnh Hiên không có nhìn thấy, nên Cao công tử đang bảo vệ hắn, những người khác thì dưới sự bảo vệ của thị vệ.
Những thị vệ cao thủ khác đã cùng người bịt mặt bắt đầu đánh nhau, nhưng người bịt mặt tựa hồ càng đánh càng hăng, cho dù đánh ngã như thế nào, bọn họ đều nhanh nhanh chóng đứng dậy.

“Bọn họ là tử sĩ.” Cao công tử nhíu mày, kiếm trong tay đã dính đầy máu tươi.
“Tử sĩ?” Chí Viễn giật mình nhìn những người kia, tử sĩ là người sẽ chiến đấu cho đến chết (sẵn sàng hi sinh ý ^^), mỗi người bọn họ võ công đều cao cường, lòng dạ độc ác, hơn nữa vũ khí đang cầm trong tay họ, hình như là của người Chu quốc, chẳng lẽ là do đại ca bọn họ phái đến? Trong nội tâm Chí Viễn run lên.
Mọi người dần dần cũng bắt đầu chạy tới cái cây bên này, vây quanh cùng nhau, con đường này chỉ có thông hành đường nam bắc, không có đường lui, xem ra lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến.
Mười mấy vị thị vệ bị bên cạnh cùng hơn hai mươi vị hắc y nhân chia làm hai, bên này của Mặc Huyền vài vị thị vệ rõ ràng chống đỡ không được, Bảo Bối lập tức vọt tới, một chưởng đánh trúng ngực hắc y nhân đang muốn bổ về phía thị vệ, hắc y nhân té xuống.
“Các ngươi đi qua bảo vệ thiếu gia.” Bảo Bối mới xoay người đã thoáng hiện lên cây kiếm đang bổ tới, thuận thế kéo tay một hắc y nhân khác, vừa dùng lực, kiếm đã rơi xuống đất.
Bọn thị vệ thấy vậy lập tức bứt ra trở lại bên cạnh bảo vệ Mặc Huyền cùng mọi người.
Đột nhiên, từ phía bên kia của Mặc Huyền lóe ra một người áo đen đâm thẳng bên phải Mặc Huyền, mọi người thét kinh hãi một tiếng, Cao công tử lập tức xoay người đâm tới, kiếm hắc y nhân trong tay đâm trật, xẹt qua cánh tay bên phải của Mặc Huyền, máu dần dần tuôn ra.
“A!” Nguyệt Nhi kêu to một tiếng, Bảo Bối quay đầu nhìn lại, chấn động, thiếu gia rõ ràng là bị đâm đã ngã xuống, Cao công tử đang đỡ.
“Thiếu gia!” Bảo Bối tăng thêm lực đạo trong tay, nhị vị hắc y nhân bên cạnh bị một chưởng vào ngay chính giữa ngực liền ngã xuống.
Bảo Bối nhanh chóng bay trở lại, bàn tay nhỏ bé bổ về sau vai hắc y nhân, hắc y nhân phun ra một ngụm máu tươi, hét lên rồi ngã gục.
“Thiếu gia, ngươi làm sao rồi?” Bảo Bối mặt đã trắng bệch, nàng nhìn thấy cánh tay thiếu gia chảy đầy máu nhiễm đỏ trường bào màu lam.
“Hoàn hảo, chỉ là quẹt làm bị thương.” Cao công tử nhìn Bảo Bối mặt trắng như tuyết.
Bảo Bối đã xé ra tay áo trên cánh tay bị thương của Mặc Huyền, nhìn nhìn, miệng vết thương cũng nhẹ, nhưng mà tại thiếu gia trắng nên dấu vết trên da thịt đều nhìn thấy rõ, nước mắt Bảo Bối lại chảy ra, nàng vội vàng từ trong túi lấy ra một chai thuốc, đó là gia gia trước khi đi cho nàng thuốc trị ngoại thương, để khi nào nàng cần thì dùng.
Nàng cẩn thận thoa một chút lên, quả nhiên là thuốc của thần y, loại vết thương nhỏ này lập tức liền cầm máu.

“Bảo Bối, ta không sao.” Mặc Huyền cúi đầu nhìn nhìn cánh tay, thế nhưng nàng lại nước mắt a.
Bảo Bối nâng hai mắt thật to lên, nước mắt ngăn không được chảy xuống “Thiếu gia, ta đã khiến ngươi bị thương.”
Mặc Huyền lần đầu tiên chứng kiến Bảo Bối khóc, tâm của hắn xúc động, hắn lắc đầu, nhẹ lau nước mắt của nàng “Ta không sao.”
Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh đã khóc rống lên, chạy tới bên cạnh Mặc Huyền.
“Xem ra, mục tiêu của bọn họ là Mặc Huyền.” Chí Viễn lông mày cau lại nhìn cuộc chiến ác liệt phía trước.
Vài tiếng tiếng kêu thảm thiết, bọn thị vệ đã có vài người ngã xuống, mà hắc y nhân tựa hồ càng thêm lớn lối kiêu căng, đã vây bọn thị vệ lại.
Bảo Bối nghe được một tiếng hét thảm, nhìn lại có một vị thị vệ đã trúng kiếm bỏ mình.
Bảo Bối nói với thị vệ bên cạnh “Bảo vệ tốt thiếu gia.”
Nhanh chóng phi qua, nhảy lên, lại đứng phía trên hai vai của một người áo đen. Một tiếng vang thật lớn, thân dưới hắc y nhân thế nhưng xuống mồ nửa đoạn, chỉ còn nửa đoạn trên lộ ra bùn đất bên ngoài, hai con mắt dữ dội trào máu ra bên ngoài, hai tai cũng rỉ ra máu, bộ dáng vô cùng bi thảm.
“Các ngươi đều trở về bảo vệ thiếu gia.” Bảo Bối khẽ kêu một tiếng, bọn thị vệ sững sờ lập tức vọt đến, hắc y nhân cũng dừng tay lại giữa trận đánh, nhìn dưới chân nàng đạp hắc y nhân.

Bảo Bối đang cúi đầu nhẹ nhàng bẻ gẫy cây kiếm đoạt lấy từ trong tay hắc y nhân, từ từ bẻ gảy một đoạn ngắn một đoạn ngắn, hắc y nhân dần dần vây quanh, trong đó có hai hắc y nhân đã kềm nén không được vọt tới, Bảo Bối không nhìn lấy một cái mà xoay người bay lên, hắc y nhân cũng nhảy lên đâm tới, Bảo Bối đột nhiên quay thân về phía sau giơ chân đá, giẫm lên hai bả vai tên còn lại, lại một tiếng nổ, người nọ cũng xuống mồ nửa đoạn, tử sĩ này  cũng chết giống vị lúc trước, Bảo Bối lại nhảy lên đá vào chính diện, lại lấy ngón tay nhẹ nhàng kẹp cây kiếm đang đâm tới, một cước đá trúng ngực, hắc y nhân phun ra một ngụm máu tươi, Bảo Bối nhảy lên hai vai cũng đem người này đạp xuống đất nửa đoạn.
Liên tiếp giẫm đá này, làm cho hắc y nhân cùng thị vệ đều xem ngây người, tốc độ nhanh như vậy, thân pháp tựa hồ rất bình thường, sao lại chính xác như thế, nhiều chiêu đã bị mất mạng.
“Còn không đi bảo vệ thiếu gia sao?” Bảo Bối mắt có chút tức giận nhìn bọn thị vệ, bọn thị vệ lập tức nhanh trở về.
Hắc y nhân tựa hồ cũng nhìn ra cao thủ chân chính là nha đầu này trước mắt, ba mươi mấy người hắc y nhân vây quanh tới đây, Bảo Bối nhìn nhìn bọn họ, trong mắt của nàng còn có điểm nước mắt, nàng lướt qua bầy hắc y nhân trước mắt, thấy một gã cao hắc y nhân bịt mặt đứng ở trên tảng đá tương đối, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng Bảo Bối, Bảo Bối cũng đang dùng con mắt nhìn lại. (chiếu tia lửa xẹt xẹt)
Bảo Bối nhìn thủ lĩnh hắc y nhân che mặt, lại nhìn đám hắc y nhân một chút, chỉ vào thủ lĩnh hắc y nhân che mặt nói “Là ngươi muốn giết thiếu gia của ta?”
Thủ lĩnh hắc y che mặt không nghĩ tới lúc này mà nàng lại còn hỏi ra câu như vậy, hắn cuồng ngạo cười một tiếng “Đúng thì sao?”
“Vậy thì giữ lại không được ngươi.” Bảo Bối tựa hồ làm cái quyết định, nàng nhẹ nhàng lấy dây cột tóc trên đầu xuống, nửa bên đầu tóc rớt xuống, nàng đem dây cột tóc một mặt vòng một vòng trên tay, dùng tay nhẹ quăng, dây cột tóc giống như cây kiếm thẳng tắp cứng lên. (chớp chớp mắt ngưỡng mộ a~~ )
“Nội lực của nàng sao lại thâm hậu như vậy?” Mắt thủ lĩnh hắc y lộ ra kinh ngạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.