Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 97 Hôn môi thiếu gia. Lượt [2067 chữ ]
Chap 97 Hôn môi thiếu gia. Lượt [2067 chữ ]
(Đáng lẽ ta phải kiếm hình nữ hun nam cơ nhưng mừ kiếm hổng ra lấy tạm cái này hắc hắc)
“A, là thiếu gia, thiếu gia đã tỉnh.” Bảo Bối thấy được Mặc Huyền, lập tức buông lỏng tay Mạnh Hiên ra rồi chạy tới, kéo ống tay áo thiếu gia lại, Mạnh Hiên đứng ở phía sau nhìn xem bọn họ.
Mặc Huyền không vui hất tay của nàng ra, đi ra phía ngoài.
“Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Bảo Bối đi theo sau.
“Trở về.” Mặc Huyền liên tục đi lên phía trước.
“Tại sao a?” Bảo Bối lần này kéo tay hắn lại, làm cho hắn ngừng lại.
Mặc Huyền không quay đầu lại, chỉ là nhìn xem phía trước, hắn chỉ là cảm thấy ngực buồn bực, có chút bị đè nén.
“Chúng ta còn không có giúp tiểu Hiên Hiên thu dọn tốt a, không phải nói ở hai ngày nữa rồi cùng nhau trở về sao?” Bảo Bối sít sao lôi kéo hắn.
Mặc Huyền xoay người lại cúi đầu nhìn Bảo Bối, trong ánh mắt của nàng tràn đầy nghi hoặc.
“Thiếu gia có phải hay không lại không thoải mái?” Bảo Bối đột nhiên nghĩ tới, tay thiếu gia tựa hồ có chút lạnh, nàng vội vàng đưa tay sờ sờ trán của hắn “Không có a, tối hôm qua ta có đút thiếu gia uống thuốc a.”
Mặc Huyền nhìn nàng, hắn dường như rất nhớ rõ là hắn tối hôm qua quá mệt mỏi nên rất nhanh liền ngủ mất, không nhớ rõ Bảo Bối có tới đút thuốc, nhất định là nàng lặng lẽ đút.
“Thiếu gia, ngươi trước tới ngồi nghỉ ngơi ở sân nhỏ gần chỗ cửa nha, ta đã để một cái ghế, ta giờ đi bưng cho ngươi cháo ăn tại chỗ.” Bảo Bối vịn lấy thiếu gia, dìu hắn đi vào trong sân, hắn ngoảnh mặt nhìn lại, góc bên trái, xác thực đã bày xong một cái ghế lớn, hơn nữa trải thảm, đối diện một cái bàn lớn, bên cạnh để vài cái ghế trúc nhỏ.
Hắn đi tới, ngồi xuống, Bảo Bối lập tức di chuyển vào phòng bếp đi lấy cháo.
“Bảo Bối đối với ngươi thật tốt.” Mạnh Hiên đã đi đến, ngồi ở đối diện Mặc Huyền trên cái ghế trúc nhỏ.
Mặc Huyền liếc mắt nhìn hắn, sau đó liền đem ánh mắt chuyển hướng về phía xa xa, không khí nơi này thật sự rất tươi mát, sương sáng sớm làm cho không khí mang chút ít hương vị ẩm ướt, trên núi xa xa quanh quẩn một chút sương trắng, như một vị thiếu nữ xấu hổ che khăn che mặt.
“Thiếu gia, thiếu gia” Bảo Bối đã bưng tô cháo nóng hổi đi tới, bỏ trên mặt bàn, Mặc Huyền liên tục không động đũa.
“Thiếu gia, ngươi sao lại không ăn?”
Mặc Huyền hếch lên lông mày lên, chuyển con mắt nhìn về phía nàng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng “Còn chưa có rửa mặt.”
“A!” Bảo Bối kịp phản ứng, lập tức quay người chạy tới bưng nước ở bên trong.
Rửa mặt xong, Mặc Huyền không nhanh không chậm ăn xong tô cháo, ăn vài miếng hắn liền buông đũa xuống.
“Bảo Bối, ngươi hôm nay nấu thêm chút ít nước, ta muốn tắm rửa.” Mặc Huyền nhìn y phục trên người một chút, hắn là có chút không sạch sẽ trên người, ngã bệnh hai ngày này cũng chưa có tắm rửa, cảm giác trên người vô cùng không thoải mái.
“A!” Bảo Bối hai mắt tỏa sáng nhìn thiếu gia, lập tức từ ghế nhỏ bên cạnh nhảy dựng lên “Được, ta ta sẽ đi ngay bây giờ.” Nàng kích động chạy vào phòng bếp nấu nước.
Mạnh Hiên nhìn bộ dáng nàng kích động chạy đi vào, nở nụ cười “Bảo Bối đây làm sao thế, cảm giác đặc biệt vui vẻ nha.”
Mặc Huyền chỉ cười cười, sau đó nhìn về bầu trời nơi xa.
Bảo Bối mỗi lần nghe nói hắn muốn tắm rửa, luôn đặc biệt vui vẻ, bởi vì thiếu gia mỗi lần tắm rửa xong, mái tóc ướt hắn sẽ để Bảo Bối lau khô, đối với phần việc này, Bảo Bối luôn đặc biệt mong đợi. (lau tóc mà đã thỏa mãn rùi a~~)
Nghe tiếng nước chảy tắm rửa của thiếu gia ở bên trong, Bảo Bối trên tay mang theo khăn dài vui vẻ ở bên ngoài đi qua đi lại.
“Bảo Bối, ta đi ra ngoài mua ít đồ rồi trở lại sau.” Mạnh Hiên nhìn nét mặt hưng phấn của Bảo Bối lắc đầu, đi ra ngoài.
“Bảo Bối, ngươi đang ở đây làm cái gì vậy?” Tiểu Lục từ ngoài sân nhỏ đi đến, trên tay còn cầm theo một cái bọc, Bảo Bối lập tức đi tới, tiểu Lục đưa bọc cho Bảo Bối “Đây là Tam thiếu gia muốn ta đem quần áo cho Tứ thiếu gia tắm rửa, chỗ này ở trong góc, hại ta tìm nửa ngày.” Tiểu Lục có chút bất mãn ngắm nhìn Bảo Bối.
“Ta đi trước, ta còn muốn trở về giúp đỡ a.” Tiểu Lục nhìn phòng ở chung quanh, mặt lộ ra vẻ ghét bỏ “A đúng rồi, Tam thiếu gia muốn ta nói cho ngươi biết một tiếng, nhóm người Cao công tử đại khái là buổi trưa sẽ đến, cũng có mang theo một ít thức ăn tới đây, các ngươi phải không cần phải làm cơm.” Nói xong liền đi.
Bảo Bối cầm lấy cái bọc gật gật đầu “Ừ, biết rồi.”
Nhìn xem tiểu Lục đi xa, nàng quay trở lại trước cửa phòng, tiếng nước chảy bên trong đã không còn. Bảo Bối tiến đến cửa nghe ngóng.
“Vào đi” Thanh âm Mặc Huyền từ trong trong phòng truyền đến.
“Vâng, thiếu gia.” Bảo Bối lập tức đẩy cửa đi vào.
Thiếu gia chỉ mặc trường sam màu trắng trong, mái tóc đen thật dài rủ xuống ở phía sau người, vài sợi dài rối rủ xuống dọc theo phía trước, vài giọt bọt nước từ từ chảy xuống, hơi nóng tràn ngập trong phòng, nhìn có vẻ hắn lại càng tuyệt mỹ hơn, đôi mắt phượng câu hồn hơi có mọng nước mông lung nhìn vào trong kính, ngón tay thon dài đang vỗ về chơi đùa với mái tóc dài.
Bảo Bối cảm thấy tim đập vô cùng lợi hại, thả chậm cước bộ, ngây ngốc đứng ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn.
“Như thế nào còn không qua đây.” Hắn dừng tay lại, giương mắt con mắt nhìn qua trong kính, nhìn thấy Bảo Bối đứng ở phía sau ngây ngốc.
Bảo Bối trở lại thần trí “A, thiếu gia, đây là y phục tiểu Lục vừa rồi đưa tới.” Nàng vội vàng bỏ bên cạnh. Lại từ trên ghế bên cạnh cầm sợi tóc dài lên vụng về dùng khăn nhẹ nhàng lau lau cho hắn rồi đứng lên.
Tóc của hắn vừa dài lại vừa trơn, ngón tay lơ đãng đụng phải, theo sợi tóc trợt xuống, Bảo Bối dè dặt lau lấy, khuôn mặt bắt đầu biến thành ửng đỏ, Mặc Huyền từ trong kính lẳng lặng nhìn nàng.
Lau được một lúc, tóc cũng đã khô được một chút ít, Bảo Bối buông khăn dài giữa tay xuống, từ trên bàn cầm lấy cây lược gỗ chải đầu, chải cho đến đi đầu tóc hắn óng mượt, lơ đãng đụng phải hai gò má của hắn, tay run lên làm rớt cây lược gỗ, Bảo Bối nhỏ giọng kinh hô đứng thẳng chạy tới trước mặt hắn nhặt lên cây lược, xoa xoa, giơ tay lên từ phía trước hướng tóc bên cạnh chải xuống, ánh mắt nàng nhìn từ trán của hắn xuống phía dưới, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm, Bảo Bối không khỏi nâng mặt hắn lên, từ từ đưa tới nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn.
Bảo Bối nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của hắn, đầu óc lập tức oanh một tiếng, nàng lập tức nhảy dựng lên, thiếu gia không thể tin nổi nhìn nàng, đôi môi khép kín.
“Thiếu gia, ta, vừa rồi, ta không phải là cố ý.” Bảo Bối có chút nói năng lộn xộn, mới vừa rồi là làm sao vậy? Nàng bối rối lắc đầu, lại xua xua tay, vèo một tiếng chạy ra ngoài.
Mặc Huyền nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt chớp động, quay đầu nhìn về phía mình trong kính, mặt thế nhưng khẽ hồng, chạm nhẹ đôi môi, vừa rồi chính mình vì sao không có tức giận? Ngược lại nội tâm có chút vui sướng nho nhỏ. (iu rồi iu rồi đó)