Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 96 Nàng sao lại gọi hắn là tiểu Hiên Hiên? Lượt [2000 chữ ]
La Sát
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình Háo sắc tướng công chap 96
11THÁNG 320129 phản hồi
by Đạo tặc Hồng Nhi in Háo sắc tướng công
Chap 96 Nàng sao lại gọi hắn là tiểu Hiên Hiên? Lượt [2000 chữ ]
Mặc Huyền ánh mắt tối xuống, hắn ung dung thản nhiên nhìn bên ngoài một chút, ánh sáng ban ngày đã dần dần tối.
“Vậy được rồi, chúng ta đi về trước, hai ngày nữa Bảo Bối dẫn theo Mạnh Hiên tới đây là được rồi.” Chí Viễn nhìn mọi người một chút.
“Ừ, được!” Bảo Bối gật đầu nhẹ, đi tới bên cạnh Mạnh Hiên “Ngươi có muốn nghỉ ngơi trước hay không, ngày mai chờ cho con mắt ngươi thấy được, chúng ta lại thu thập.”
Hắn nắm tay Bảo Bối đưa qua gật đầu nhẹ, từ từ đứng lên.
Bảo Bối đỡ hắn đi từ từ, khi nàng đi đến bên cạnh thiếu gia ngừng lại “Thiếu gia, ngươi ở gian phòng cách vách phòng Mạnh Hiên, ngươi chờ ta quét dọn một tý.”
Những lời này nói ra, làm mọi người đang đi đều dừng bước, Mặc Huyền đang muốn đứng dậy, nghe được lời của nàng, khóe mắt khẽ nâng nhìn qua Bảo Bối, Bảo Bối đang cười tủm tỉm nhìn xem hắn “Thiếu gia nơi này có hai gian phòng, ngươi ngủ phòng kia, buổi tối ta ngủ ở ngoài là được rồi.”
“Bảo Bối, ngươi nói cái gì vậy? Huyền ca ca tại sao có thể ở nơi này?” Nguyệt Nhi kinh hô đứng lên.
Oánh Oánh đã đi tới bên cạnh Mặc Huyền, nàng nhìn Mặc Huyền, hôm nay mới nhìn thấy hắn, tại sao có thể cho hắn ở lại nơi này chứ?
“Thiếu gia, đương nhiên phải ở nơi này, ta muốn bảo vệ hắn.” Bảo Bối vẻ mặt không hiểu nhìn Nguyệt Nhi trước mặt đang đứng cùng bên cạnh Oánh Oánh.
“Nơi này không khí cùng phong cảnh cũng không tệ, ta ở đây hai ngày cũng được.” Mặc Huyền vậy nhưng lại giúp đỡ Bảo Bối nói chuyện.
“Vậy ta cũng ở lại đây nữa!” Cao công tử đã ngồi xuống, tiếp tục nâng tay uống trà.
“Ta cũng vậy ta muốn ở lại.” Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh trăm miệng một lời.
Chí Viễn lắc đầu, lần này có thể rất náo nhiệt a.
“Đúng là, hàn xá tại hạ thật không có nhiều chỗ như vậy, ngoại trừ biệt viện ngoài cửa còn có một gian phòng bên ngoài, sẽ không có gian phòng khác cho các vị ở.” Mạnh Hiên có chút khó xử nhìn mọi người trước mắt một mảnh mông lung.
Chí Viễn cười cười “Đúng vậy, sao có thể ở nhiều người như vậy, gian phòng phía ngoài để cho Bảo Bối ở đi, nhị vị đại tiểu thư thân thể được chiều chuộng, ở không quen đâu, không cần phải miễn cưỡng chính mình a, Cao công tử theo chúng ta trở về đi, tất cả mọi người vừa tới chắc cũng mệt mỏi. Về phần Mặc Huyền, ta nghĩ đệ ấy ở bên cạnh Bảo Bối là an toàn nhất, về điểm này tất cả mọi người không cần phải có ý kiến.”
Mọi người nghe Chí Viễn nói như vậy, cũng không dám mở miệng, Nguyệt Nhi cùng Oánh Oánh nhìn bốn phía, nhìn qua phòng ở ngoài phòng vừa nứt lại vừa cũ, thói quen của các nàng xác thực không thể nào ở được.
Nguyệt Nhi ấp a ấp úng nói “Kia, vậy chúng ta ngày mai tới giúp đỡ nữa, nhiều người thu thập nhanh hơn.” Oánh Oánh cũng do dự gật đầu.
Cao công tử cười cười “Vậy được rồi, ngày mai chúng ta lại đến, hôm nay nghỉ ngơi trước một tý.” Đã đi đường nhiều ngày như vậy, mọi người chắc cũng đều mệt chết rồi.
Cao công tử đi tới trước mặt Bảo Bối nhéo gò má tròn trịa của nàng một chút “Bảo Bối, ngày mai ta tới thăm ngươi.” Nói xong liền cười ly khai, bước ra cửa đồng thời, nụ cười liền biến mất, lộ ra ưu sầu nhàn nhạt, nàng chưa từng có để ý, hắn người này sao?
Những người khác cũng đi theo đi ra ngoài, lập tức, trong phòng liền thanh tĩnh xuống.
Bảo Bối đỡ Mạnh Hiên vào phòng sau, sau đó đi đi ra, Mặc Huyền vẫn ngồi ở vừa rồi vị trí, lẳng lặng nhìn trời bên ngoài hoàn toàn đen lại, chỉ có thể nhìn đến trước mặt một chút thụ can đang bị gió thổi lung la lung lay,
“Thiếu gia, ngươi chờ một chút, ta đi vào dọn dẹp một tý.” Bảo Bối vui vẻ vén ống tay áo lên tiếp theo rất nhanh tiến vào trong một gian phòng khác, bên trong để hé ra chiếc giường có hoa văn tượng điêu khắc bằng gỗ, điêu khắc một đôi Hỉ Thước màu hồng (chim hỉ thước người xưa cho rằng chim khách báo tin vui) được dựng đứng trên khung giường nhìn rất sống động, có thể thấy được Mạnh Hiên là người yêu sạch sẽ, trên giường không có một hạt bụi còn ở bên cạnh thì đặt một cái rương gỗ lớn.
Nàng làm theo những gì mà Mạnh Hiên giao cho, từ trong rương lấy ra chăn mền, mặc dù bên ngoài ngày không tính là lạnh lắm, nhưng thiếu gia thể chất không được tốt, cho nên hắn cố ý bỏ thêm chăn mền nhỏ trên giường.
Trên chăn còn tản ra hương nhàn nhạt, Bảo Bối ghé vào mũi ngửi một cái, thật vui vẻ a, lại gặp được thiếu gia.
“Đã xong chưa?” Mặc Huyền đã đứng ở cửa.
“Ừ, xong rồi!” Bảo Bối buông chăn mền xuống.
Nàng xoay người nhìn xem thiếu gia đến gần, ánh mắt sâu thẳm nhìn qua không thấy đáy, hai gò má của hắn bởi vì giai đoạn trước bị bệnh, nên có vẻ hơi tái nhợt, tia đỏ thắm ban ngày kia cũng lui xuống.
“Thiếu gia, ngươi trước nằm một chút đi, ta đi đem nước rửa tới đây.” Vừa nãy Mạnh Hiên đã đun nước sôi rất hảo a.
“Ừ.” Mặc Huyền có chút mệt mỏi ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng dựa bên giường, hôm nay đi có chút lâu, nên hắn nhẹ nhàng nhắm con mắt.
Mặc Huyền một đêm ngủ rất say, hắn bị một hồi tiếng sáo du dương làm tỉnh lại, mở mắt nhìn nhìn ngoài cửa sổ, trời đã sang rồi, tối hôm qua cũng quá mệt mỏi, hắn rất nhanh liền ngủ thiếp đi, xem chăn mền trên người một chút hẳn là Bảo Bối đắp kín cho hắn.
Hắn đứng dậy xuống giường, đi ra cửa sau nhìn theo phía tiếng sáo, chỉ thấy Bảo Bối cùng Mạnh Hiên đang ngồi cùng nhau ở cách đó không xa trên bờ ruộng, tiếng sáo rất uyển chuyển êm tai, Bảo Bối nghe mê mẩn, một khúc kết thúc, Bảo Bối vui vẻ vỗ tay “Oa, tiểu Hiên hiên, tiếng sáo của ngươi thật là dễ nghe.”
Nàng sao lại gọi hắn là tiểu Hiên hiên? Mặc Huyền khẽ nhíu mày, hắn chậm rãi đi đến gần, còn chưa đến gần liền nghe Bảo Bối nói.
“Thiếu gia nhà ta gẫy đàn cầm cũng rất dễ nghe.”
“Phải không?”
“Ừ, thiếu gia nhà ta mỗi lần gẫy cho các tiểu thư nghe, ta đều ở xa xa nghe.” Bảo Bối gật gật đầu.
“Thiếu gia nhà ngươi không gẫy cho ngươi nghe sao?” Mạnh Hiên nghiêng đầu nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu “Thiếu gia chưa bao giờ gẫy cho ta nghe, có thể là do ta nghe không hiểu.”
“Vậy sau này ta thổi cho ngươi nghe, được không?”
“Tiểu Hiên hiên, có thật không?” Hai mắt Bảo Bối sáng rực lên, tựa hồ chưa có người sẽ vì nàng mà thổi khúc hát nha.
“Ừ” Mạnh Hiên nhìn Bảo Bối nghiêm túc gật gật đầu.
Bảo Bối vui vẻ kéo tay của hắn đứng lên, vòng hai vòng ở bên cạnh hắn “Tiểu Hiên hiên, ngươi thật tốt!” Mạnh Hiên bị nàng vây quanh liền nở nụ cười, nha đầu kia thật sự là dễ dàng thỏa mãn.
Mặc Huyền đã đi từ từ gần đến, nghe được mấy lời nói này, liền dừng bước, nhìn người vui vẻ trước mắt, được ánh nắng sáng sớm tắm rửa trên người, bọn họ có vẻ đặc biệt trẻ tuổi, sức sống của tuổi trẻ, Mặc Huyền cúi đầu xuống chậm rãi xoay người rời đi.