Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 19 Thấy nam nhân đẹp mắt đều gọi ca ca xinh đẹp
Chap 19 Thấy nam nhân đẹp mắt đều gọi ca ca xinh đẹp
“Cho ngươi!” Qua một hồi, Bảo Bối liền đem cá nướng chín đưa cho hắn, hắn sớm đã ngửi thấy mùi cá thơm ngào ngạt, cảm giác cũng muốn ăn nên nhanh tay nhận lấy.
“A, chờ một chút.” Bảo Bối vỗ đầu một cái, gấp rút móc ra từ trong túi một ít bình muối nhỏ, rắc lên cá, nàng thật sự là rất có kinh nghiệm nha, Cao công tử thầm nghĩ.
“Có thể ăn rồi.” Bảo Bối cũng rắc một chút lên cá của mình, bắt đầu há miệng to ăn, trên đường không quên lấy miếng bánh điểm tâm thích nhất kia phân ra một nửa đưa cho hắn ăn, người này vừa xinh đẹp lại vừa sửa được bức tranh thiếu gia rất tốt nha, Bảo Bối đối với hắn thật sự là cảm kích a.
Sau khi ăn xong, Bảo Bối nhìn lên bầu trời, đã tối rồi, nàng lập tức đứng lên “Ai da, thời gian cơm tối đã đến rồi, ta phải trở về thôi.” Nói xong nhanh chân bỏ chạy.
“Bảo Bối.” Cao công tử ở phía sau hô “Nhà ngươi ở đâu?”
“Tại trong sân rộng!” Bảo Bối đã chạy xa.
“Trong sân rộng? Nàng vừa rồi nói ăn cơm tối?” Cao công tử nhìn trên đất đầy xương cá cùng mảnh điểm tâm, vậy mà nàng còn chưa có ăn no sao? Cao công tử vui vẻ nở nụ cười, hắn lần đầu tiên vui vẻ như vậy.
“Ngươi đi đâu?” Mặc Huyền khiêu mi nhìn vẻ mặt Bảo Bối tràn đầy vui mừng đang vào cửa, nàng vui vẻ chạy đến bên cạnh Mặc Huyền.
“Thiếu gia, ta hôm nay gặp được một ca ca xinh đẹp, hắn rất thân thiện còn giúp ta sửa lại bức tranh nha.” Ánh mắt vui mừng nhìn thiếu gia, liền vào bên trong xem “Thiếu gia, sao còn chưa đi ăn cơm, thật đói a.”
“Ca ca xinh đẹp?” Mặc Huyền nhíu mày.
“Đúng vậy, ca ca kia rất thân thiện còn sửa lại bức tranh nữa, muốn ta báo đáp, ta liền nướng cá cho hắn ăn.” Bảo Bối đưa tay phủi phủi trên y phục lại xoa xoa, mùi cá nặng như vậy, lau cũng lau không xong a.
“A? Tốt như vậy sao?” Mặc Huyền trong lòng có chút không thoải mái, cái gì gọi là ca ca xinh đẹp? Nàng như thế nào nhìn thấy nam nhân đẹp mắt đều gọi ca ca xinh đẹp sao?
“Ừ!” Bảo bối hoàn toàn nhìn không ra trong mắt thiếu gia đang mất hứng, vẫn đắm chìm trong sự hưng phấn của mình, nàng từ trong lòng móc ra bức tranh “Thiếu gia ngươi xem nè, hắn vẽ thêm vài nét bút, bức tranh càng xinh đẹp hơn.”
Mặc Huyền nhìn thấy bức họa của mình còn nhiều hơn một đóa hoa, càng thêm lộ vẻ tuyệt mỹ đẹp đẽ, trong nội tâm bắt đầu giận dữ, hắn muốn tự tay giành lấy bức tranh, lần này Bảo Bối đã có kinh nghiệm, nàng lập tức giật ra nhảy rất xa “Ha ha, thiếu gia, ta cũng biết là ngươi lại muốn xé bức tranh, ta không ngu ngốc lần nữa đâu.” Bảo bối đắc ý đem bức tranh bỏ vào trong ngực “Thiếu gia, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Cơm đã ăn xong rồi, ngươi đêm nay không được ăn.” Mặc Huyền hất tay áo lên, mặt đen thui xoay người lại bước đi. Sau lưng truyền đến thanh âm thê thảm của Bảo Bối “Không thể nào a, thiếu gia, ta rất đói bụng a.”(ăn quá dữ chậc chậc)