Háo sắc tướng công là của ta

Chương 18 Ở nhà ăn không đủ no


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 18 Ở nhà ăn không đủ no

 
“Tốt lắm!” Vài nét bút đi xuống, Cao công tử buông bút lông xuống, trên trán người trong bức họa dính nước mực được hắn biến hóa, biến thành một đóa hoa,đứng ở trên trán, làm cho khuôn mặt Mặc Huyền vốn là tuấn mỹ mang theo một phần xinh đẹp, càng thêm xinh đẹp.
Oa! Bảo Bối trợn to hai mắt nhìn bức tranh, thiếu gia lại trở nên xinh đẹp. Bảo Bối vui vẻ cầm bức tranh nhẹ nhàng thổi một chút, làm cho bức tranh khô nhanh hơn một chút.
Cao công tử nhìn Bảo Bối đối với bức tranh cẩn thận như thế, cười khẽ hỏi “Hắn là tình lang ngươi?”
“Tình lang?” Bảo bối kinh ngạc, lắc đầu “Hắn không phải là lang*, Đại Bảo cùng Tiểu Bảo không có xinh đẹp như hắn, hắn là thiếu gia của ta.”
*Chị ý hiểu nhầm tưởng nói thiếu gia là sói

“Ừ?” Cao công tử không hiểu nhìn Bảo Bối, trong đầu tên tiểu tử này sao lại kỳ quái như thế.
Bảo Bối xem bức tranh đã khô, lại cẩn thận vuốt lên chiết khấu phía sau, bỏ vào trong ngực, nàng đem đồ trên bàn bỏ vào túi, nhìn Cao công tử nói “Đi thôi, ta bắt cá cho ngươi ăn!”
Trải qua một đoạn đường, Bảo Bối dẫn Cao công tử đi tới bờ sông, nàng nhìn xuống lòng sông một chút, sau đó vén tay áo lên, cởi đôi vớ ra, từ trên nhánh cây bên cạnh giật xuống một cây con, nhìn nhìn cành, cầm lấy bánh bao liền hướng con sông đi đến.
“Bảo Bối.” Cao công tử liên tục tò mò nhìn nàng, cho đến khi nàng chân không đi xuống sông, nhịn không được gọi nàng, không thấy có cô nương nhà nào cư nhiên hào phóng như vậy cởi cả vớ giày, làm hắn chấn động……
Bảo Bối xoay người nhìn Cao công tử, sau lưng dần dần mặt trời đang lặn, làm Cao công tử càng lộ vẻ mị tươi đẹp, Bảo Bối cười cười “Ngươi chờ một chút, rất nhanh sẽ có cá để ăn.”
Cao công tử ngồi trên tảng đá bên cạnh, lẳng lặng nhìn nàng.

Bảo Bối đem nửa cái bánh bao nhẹ nhàng dùng nội công bóp nát, sau đó hướng lòng sông rắc, con mắt trợn to, nghiêm túc chờ cá trông sông bơi đến tranh thức ăn, nàng từ từ giương lên cành cây trên tay, dùng sức hướng sông đập, trong nháy mắt mười mấy con cá lớn nhỏ liền bơi ra sông, Bảo Bối lập tức dùng chưởng lực đánh cá lên trên bờ.
Cao công tử bất khả tư nghị* nhìn dưới chân cá sống đang nhảy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy có cách bắt cá như vậy.
*Không thể tưởng tượng nổi
Bảo Bối bắt nhảy lên, nhảy tới trên bờ, hưng phấn nói “Rất nhiều a, chúng ta nhất định sẽ ăn không hết, ta đem cá con thả, lần sau chúng ta lại đến bắt ăn.”
“Lần sau chúng ta lại đến! Có thật không?” Cao công tử nhìn vẻ mặt hưng phấn bắt cá của Bảo Bối đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, thấp giọng nói ra.
“Ừ, nơi này ta thường đến, ở nhà ăn không đủ no.” Bảo Bối đã đem cá rửa sạch xuyên thành một xâu, vừa vặn cũng đốt được lửa bắt đầu đem nướng, một loạt động tác này đối với nàng mà nói thì quá thuần thục, cha thường chỉ cho nàng cách duy trì sự sống.
“Ăn không đủ no?” Xem cách ăn mặc nàng là một nha đầu, sao lại có sức lực như vậy, thầm nghĩ chắc là do bức tranh thiếu gia của nha đầu này, xem ra nàng ở nhà rất cực khổ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.