Háo sắc tướng công là của ta

Chương 20 Thiếu gia so với cơm quan trọng hơn


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 20 Thiếu gia so với cơm quan trọng hơn

Chap 20 Thiếu gia so với cơm quan trọng hơn
Hắn đột nhiên nhớ tới ban ngày Trương mụ có nói, mỗi ngày buổi tối Bảo Bối đều ở ngồi trước cửa ngắm tranh.
Hắn ngồi dậy, lặng lẽ đi đến cửa sổ nhìn, quả nhiên thấy Bảo Bối đang ngồi ở cửa chống cằm nhìn bức tranh mình, nhìn thấy một nhóm người, nàng đem bức tranh bỏ vào trong ngực, từ trong túi tiền móc ra trái táo gặm “Sớm biết vậy, nướng thêm mấy con cá ăn a.”
Bảo Bối gặm táo hướng gian phòng bên cạnh nhìn “Cần phải đi ngủ thôi”, nàng cắn hai ba miếng trái táo thì đã ăn xong, hướng trên người xoạt, từ trong túi tiền móc ra đóa hoa kia “Còn có mùi thơm a.” Bảo bối ngửi một cái, đứng lên hướng trong phòng đi vào.
Mặc Huyền lẳng lặng trở lại trên giường của mình, cửa lặng lẽ được mở ra, Bảo Bối nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn nhìn Mặc Huyền ngủ, nàng nhẹ nhàng đi tới bình hoa, đem bông hoa trong tay cắm hoa vào, sau đó lại quay trở lại ngồi chồm hổm ngồi ở cuối chân giường của Mặc Huyền, nằm ở bên giường theo dõi hắn, nghe được hắn thanh âm điều đặn, bàn tay nhỏ bé với tới nhẹ nhàng sờ soạng một tý trên mặt hắn, sau đó mới thỏa mãn đi ra ngoài.
Mặc Huyền mở mắt trợn to, thì ra đóa hoa trong bình là nàng cắm, nhìn ngoài cửa, từ nhỏ thân thể hắn không tốt, bên cạnh không có người làm bạn, mẫu phi cũng chỉ là ngẫu nhiên mới có thể đến thăm hắn, nghĩ đến nàng vừa rồi trộm đạo mặt của hắn, hắn bắt đầu đỏ mặt lên.

“Thiếu gia, dậy sớm vậy.” Bảo Bối vừa rời giường, liền đứng ở cửa chờ thiếu gia đi ra.
Mặc Huyền không nói mắt nhìn Bảo Bối, liền đi ra ngoài. Bảo bối đi theo phía sau hắn “Thiếu gia, sớm như vậy đi đâu? Còn không ăn điểm tâm nữa nha.” Bảo Bối tối hôm qua chưa ăn cơm, đến bây giờ đã muốn trước ngực dán sau bụng quá a, bụng bắt đầu thầm thì nổi dậy rồi nha, đang đi phía trước Mặc Huyền nghe được nhất thanh nhị sở.
Hắn ngừng lại:“Ngươi đi ăn cơm đi, không cần phải đi theo ta.”
Bảo Bối lập tức lắc đầu “Vậy không được, thiếu gia so với cơm quan trọng hơn.”
Mặc Huyền lắc lắc đầu, tiếp tục hướng đi về phía trước, hắn đi ra viện, liền lên xe ngựa, Bảo Bối lập tức phi thân ngồi ở bên cạnh người đánh xe, nàng rất rõ chỗ ngồi của nàng ở đâu.

Nàng lặng lẽ hỏi người đánh xe “Đại ca, chúng ta đi đâu vậy?”
Người đánh xe cười cười “Chúng ta đi Tề Phúc sơn trang, thiếu gia cách vài ngày sẽ đi đến đó một chuyến.”
“Đi chỗ đó làm cái gì vậy?” Bảo Bối từ miệng túi lấy ra một miếng bánh, tối hôm qua nàng đi vào phòng bếp trộm vài thứ cho vào trong túi, để dành khi không có cơm để ăn.
“Đi gặp Oánh Oánh tiểu thư của Tề Phúc sơn trang, nàng đúng là đại mỹ nhân a, thiếu gia của chúng ta rất thích nàng.” Người đánh xe cười đáp.
Cái bánh Bảo Bối đang gặm một nữa bỗng rớt xuống.
“A Nông, ngươi thật nhiều lời mau lên đường đi.” Trong xe ngựa truyền ra thanh âm lười biếng của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.