Háo sắc tướng công là của ta

Chương 134 Con rể nhìn từ xa càng đẹp mắt [2033 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 134 Con rể nhìn từ xa càng đẹp mắt [2033 chữ ]

Chap 134 Con rể nhìn từ xa càng đẹp mắt [2033 chữ ]
“A, Bảo Bối, cái này còn phải cám ơn nương con nha” Bướm trắng đau lòng vỗ vỗ mặt Bảo Bối, khuôn mặt của tiểu gia hỏa này so với trước kia gầy hơn, xem ra gần đây chịu khổ không ít.
“Cha mẹ, hai người đến làm gì chứ?” Đại Tiểu Trụ ở phía sau kỳ quái nhìn cha mẹ trước mặt.
“Chúng ta lo lắng các ngươi a, chúng ta chắn núi lớn xong liền tìm các ngươi.” Thư sinh Trương Kỳ nhã nhặn lấy cây quạt đang cầm trên tay gõ lên đầu của Tiểu Trụ, Phong Nhị nương bên cạnh nhìn giống như Mẫu Dạ Xoa cười ha ha “Không hổ danh là con ta, ngày hôm qua thấy mấy đứa khiêu chiến địch nhân rất khí phách, nương thích!”
“Cám ơn nương!” Đại Tiểu Trụ vui vẻ chạy đến bên người nương “Nương, đây là tiểu muội Bảo Bối mà chúng con mới quen.”
Phong Nhị nương trông thấy Bảo Bối đi tới mừng rỡ cười nói “Nương đã biết rồi, Bảo Bối, Phong Nhị nương ta thực thích con!”
Bảo Bối được khen ngợi có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng bừng “Cám ơn Phong Nhị nương.”

Phong Nhị nương nhìn Lục Thiên cùng Tô Nhã phía sau “Không thể tưởng tượng được chúng ta lại nhờ mấy đứa nhỏ mà gặp lại nhau a.”
Lục Thiên cười cười “Đúng vậy.”
Nguyên là, năm đó giang hồ đồn đại có hai đại ma đầu, một là cuồng ma Lục Thiên, hai là ngạo ma Trương Kỳ , hai người này đều là người có tập tính quái dị, võ công cao không thể lường được, được giang hồ gọi là nhị ma, nhị ma này chỉ qua một lần gặp mặt, liền đánh nhau tám ngày tám đêm, cư nhiên không phân được thắng bại, cũng có chút hận gặp nhau hơi trễ, cảm giác không đánh nhau thì không quen biết, liền cùng nhau bái sư huynh đệ. Nhưng từ khi Lục Thiên thành thân liền quy ẩn, hai người liền không có tin tức của nhau, không thể tưởng tượng được ngày hôm qua lúc tìm được Bảo Bối cùng Đại Tiểu Trụ, bọn họ lại gặp lại, sau khi xác nhận nhóm Bảo Bối không có việc gì, hai người liền đi uống rượu thỏa thích, cho tới tận bây giờ mới đến.
“Ai nha, con rể của ngươi nhìn từ xa càng đẹp mắt a!” Phong Nhị nương đi tới bên cạnh Mặc Huyền dạo qua một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ thán phục, Lục Thiên hơi xấu hổ cười cười, Tô Nhã cũng ngầm hạ ánh mắt.
Bảo Bối lại hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt của cha mẹ, nàng vui vẻ chạy tới “Thiếu gia của ta nhìn cực tốt!” Vừa nói vừa gật đầu.
Mặc Huyền bị nhóm người này nhìn có chút ngượng ngùng, hắn khẽ cười một chút “Không ngờ các vị lại đến đây, có chút kinh ngạc, ta đã an bài người chuẩn bị đồ ăn cho các vị rồi.”
“A, con rể này quả thật không tệ!” Phong Nhị nương tán thưởng một tiếng, các huynh đệ đi theo phía sau đều gật đầu tán thành, trong không khí này người duy nhất không thấy xấu hổ chính là Bảo Bối, nàng nghe thấy có người khác khen ngợi thiếu gia, trong lòng nàng cũng rất vui mừng, nhất là người khác còn một câu con rể hai câu con rể, mà thiếu gia cũng không có nói gì, đây chẳng phải ý nói là thiếu gia không có ghét mình, vừa nghĩ như vậy, Bảo Bối đã cảm thấy vui mừng muốn ngất.
Phong Nhị nương chỉ chỉ nhất bang huynh đệ phía sau “Đây là huynh đệ sơn trại của chúng ta, mỗi người đều có võ nghệ cao cường, huynh đệ xuất thân ra tử, lần này chúng ta nguyện ý tận lực giúp đỡ thái tử điện hạ, những người kia dám khi dễ dẫn lính xâm lược lãnh thổ Chu quốc chúng ta thì chúng ta liền đánh cho bọn chúng đến một mảnh giáp cũng không lưu lại.” Thanh âm có lực vang lên, khiến cho tình hình hiện trường càng thêm sôi trào lên.
Mặc Huyền gật gật đầu “Cám ơn các vị đã tận lực giúp đỡ, Hiên Viên Mặc Huyền ta xin chân thành cám ơn!”
Bảo Bối đi theo bên cạnh vẫn cười tít mắt, bỗng nhiên bị nương tiến tới kéo ra phía sau “Bảo Bối, nương có chuyện muốn nói với con.” Không đợi Bảo Bối đáp lời, nàng đã bị nương lôi đi.
Bảo Bối bị nương kéo đến phía sau doanh trại, Tô Nhã nhìn người Bảo Bối, thở dài một hơi “Aiz, Bảo Bối, nói cho nương biết, trong khoảng thời gian này có chịu khổ hay không?”
Bảo Bối lắc lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Tô Nhã kéo Bảo Bối vào trong lòng “Bảo Bối, cha con và nương đã cùng nhau thương lượng rồi, đợi khi nào tìm được con liền mang con trở về trên núi.”

“Nương, con không đi.”
“Con nghe nương nói, con cũng đã biết hiện tại mình đang có bệnh, đây là tâm bệnh sẽ không dễ dàng chữa được như vậy đâu, cha mẹ cùng với con cả đời đều ở tại trên núi, nơi đó thích hợp với con hơn.” Tô Nhã nhìn ánh mắt Bảo Bối “Trong lòng con hẳn là rõ ràng hơn ai a, con cũng không muốn hắn ghét con chứ, bằng không một mình con làm sao có thể rời đi đâu chứ? Nương biết trong lòng con cảm thấy khó xử, thống khổ, nhưng con hãy tin tưởng nương đi, cha mẹ là vì muốn tốt cho con thôi, thời gian có thể chữa khỏi hết thảy, có lẽ chờ con quên được thiếu gia, chúng ta lại xuống núi lần nữa, được không?” Nàng đau lòng ôm Bảo Bối.
Nước mắt Bảo Bối như hạt châu rơi xuống vì phải cắt đứt quan hệ với hắn, thật sự chỉ có rời hắn mà đi mới tốt sao?
“Nương, con đáp ứng người, nhưng mà có thể chờ thiếu gia đánh thắng trận này rồi hồi cung có được hay không, sau đó chúng ta sẽ đi.” Bảo Bối nghẹn ngào nói xong, Tô Nhã một bên lau nước mắt cho Bảo Bối, một bên cùng nữ nhi rơi lệ.
“Khổng tướng quân còn chưa có tỉnh lại sao?” Tống Thiết Quân lớn tiếng rít gào với các quân y bên cạnh “Ta không cần biết bọn đần độn các ngươi dùng các loại thuốc nào, nhưng nếu ngày hôm nay hắn còn không tỉnh lại, các ngươi liền mang đầu của mình đến gặp ta.”
“Dạ” Quân y đang quỳ trên mặt đất sợ đến phát run, không dám đứng lên.
“Cư nhiên có thể đả thương Khổng tướng quân nghiêm trọng như vậy?” Tống Thiết Quân nghiến răng nghiến lợi “Nếu mà để cho ta bắt được nàng, ta nhất định sẽ tận tay giết nàng.” Cái nha đầu kia cư nhiên đả thương nặng người quan trọng nhất của hắn như vậy, hiện tại Tam quốc bên ngoài nói là đồng tâm hiệp lực nhất trí đối kháng với Chu quốc, nhưng chân chính tận lực tấn công thì chưa có một lần nào, cuộc chiến lần trước cùng Chu quốc đối kháng, những người đó chỉ biết đợi đến lúc cuối cùng mới chịu xông vào, người chết tất cả đều là binh lính Gia quốc của bọn họ, thật sự là rất đáng giận, hắn đánh thật mạnh lên cái bàn.
Mặc Huyền đang cùng các vị tướng quân thương thảo sách lược, nhóm Lục Thiên cũng chữ nguyện tiến vào tham dự.

“Kho lương thực Tam quốc được đặt tại chính phía sau quân doanh của mình, còn có lực lượng binh lính hùng hậu canh gác cẩn mật, không dễ dàng tới gần, mặt khác kỵ binh cùng bộ binh các quốc gia đều có dựa theo phương thức hạ trại đan xen nhau, nhìn ra được bọn họ là vô cùng cẩn thận, Tam quốc đều bố trí ình một đường lui, được chia ra ba vị trí Đông Nam Tây.” Mặc Huyền chỉ chỉ ba chỗ được vẽ đặc biệt nhất trên bản đồ.
Mọi người chăm chú nhìn vào bản vẽ.
“Đây là cái gì?” Trương Kỳ chỉ chỉ một đoạn vẽ không xa kho lương thực.
“Hẳn là nguồn nước.” Mặc Huyền trả lời “Theo thám tử hồi báo, Tống Thiết Quân là người vốn đa nghi, không tín nhiệm người khác, cho nên nguồn nước trong quân của bọn họ cũng là tách riêng ra không dùng chung với mọi người. Khác với Tam quốc là bọn họ cùng dùng chung nước uống.”
“Thái tử, không bằng chúng ta đốt toàn bộ kho lúa của bọn họ?” Hoắc Tướng quân nói.
Mặc Huyền nhẹ nhàng lắc lắc đầu “Chỉ đốt thôi cũng chưa đủ để đánh lui bọn họ, chỉ càng làm bọn họ gia tốc tiến công, chúng ta chỉ đốt một cái, giữ lại hai cái là được rồi, mặt khác về nguồn nước, chúng ta cũng sẽ cho người hạ thủ, mà không khiến những người khác phát hiện.”
“Thái tử quả nhiên thông minh!” Trương Kỳ khen “Nếu muốn hạ độc, vậy thì phải nhờ tới Độc nương tử Bướm Trắng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.