Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 135 Ngươi rốt cuộc có thích Bảo Bối hay không a [2073 chữ]
Chap 135 Ngươi rốt cuộc có thích Bảo Bối hay không a [2073 chữ]
Bướm Trắng nãy giờ vẫn không nói chuyện hiện giờ đang gật gật đầu “Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cho bọn họ hảo hảo hưởng thụ.” Đoàn người đều nở nụ cười.
“Chúng ta thương lượng với mọi người một chút về việc phân công như thế nào đi.”
“Bảo Bối, ngươi sao vẫn chưa tiến vào vậy?” Tiểu Trụ nhìn Bảo Bối đang ngồi ở ngoài trướng ngẩn người, nàng còn đang suy nghĩ những lời nương nói lúc nãy, tâm loạn như ma.
Bảo Bối lắc đầu “Cha ta nói, tiểu cô nương không cần cùng các lão già đàm luận chuyện đánh giặc, cho nên để ta ở bên ngoài chơi.”
Đại Tiểu Trụ đều ngồi xuống bên cạnh Bảo Bối “Aiz, ngươi là tiểu cô nương không cần đàm luận thì cũng không có sao, nhưng mẹ ta nói chúng ta chỉ tổ làm vướng bận thêm, cho nên đuổi chúng ta ra ngoài.” Tiểu Trụ có chút căm giận bất bình.
“Không có việc gì đâu, nương không phải nói trước rồi sao, chờ mọi người thương thảo xong, sẽ kêu chúng ta đi hỗ trợ.” Đại Trụ an ủi Tiểu Trụ.
“Bảo Bối, sao ta cảm thấy ngươi giống như không được vui cho lắm?” Tiểu Trụ nhanh trí nhìn Bảo Bối đang cau mày.
Bảo Bối ngẩng đầu nhìn nhìn Tiểu Trụ “Tiểu Trụ, mẹ ta nói chờ đánh giặc xong liền dẫn ta về nhà ở trên núi, không bao giờ xuống núi nữa.”
“A? Ngươi không cần muội phu nữa sao?” Tiểu Trụ khiếp sợ nói “Không phải nói đánh giặc xong, liền tới bắt hắn đi thành thân sao?”
Bảo Bối cúi đầu “Thiếu gia chưa bao giờ nói thích ta, ta lo lắng hắn sẽ căm ghét ta.”
“Hắn tuy rằng chưa nói, nhưng ta nhìn ra, hắn thích ngươi.” Tiểu Trụ khẳng định gật đầu với Bảo Bối.
Bảo Bối ngẩng đầu “Có thật không?”
“Đương nhiên, mắt của ta chưa bao giờ nhìn sai, trước kia nhà của ta có nuôi mấy con gà, ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra con gà trống thích con gà mái Tiểu Hoàng Hoa kia, cho nên ngươi yên tâm đi.”
Tuy rằng Tiểu Trụ so sánh không hay lắm, nhưng mà Bảo Bối lại vui vẻ gật đầu, nàng lập tức cảm giác thời tiết hôm nay thật tốt a, mặc dù có mưa nhỏ.
Bên trong địch doanh, lúc này các đại tướng Tam quốc tề tụ đông đủ bên trong trướng doanh, thương thảo thời gian xuất chiến lần sau.
“Đề nghị Gia quốc ngày mai mang mười lăm vạn binh lính trước tiên đón đầu đánh chính diện Chu quốc, Tĩnh quốc của ta cùng Nhân quốc mang mười vạn đại quân từ hai hướng khác nhau xông vào đột phá.” Phương Lực Tướng quân của Tĩnh quốc nói xong, cũng nhìn người bên cạnh, Nhân quốc bên cạnh cũng gật đầu khen ngợi đó là một biện pháp tốt.
“Hừ, vì sao không phải là Tĩnh quốc của ngươi đánh từ chính diện, để Gia quốc chúng ta từ bên cạnh xông ra, trong đợt chiến tranh lần trước Gia quốc chúng ta đã tổn hại ba vạn binh lính, lần này đáng lẽ các ngươi ra mặt mới đúng chứ.” Nét mặt của Tống Thiết Quân âm trầm.
Phương Lực chắp tay vào nhau “Nhị quốc chúng ta lần này xuất binh, hoàn toàn là vì mặt mũi của quốc vương Gia quốc, tất nhiên muốn chính thức khai chiến tấn công, đương nhiên là phải để Gia quốc dẫn đầu đánh trực diện mới đúng.”
“Vậy ngươi sai lầm rồi, ta không quản ai xuất binh trước, hiện giờ Chu quốc đều biết, Tam quốc chúng ta đều đang cùng nhau ở trên một con thuyền.” Tống Thiết Quân khinh bỉ nhìn Phương Lực.
Vì thế, lần đàm phán này cuối cùng xoay quanh vấn đề ai sẽ là người đánh trực diện, rốt cuộc gặp phải trở ngại, mọi người tan rã trở về trướng doanh của mình trong không khí không vui vẻ gì.
“Hừ, cái tên Phương Lực kia thực rất đáng giận, chờ ta đoạt được Chu quốc, thì nước kế tiếp ta sẽ diệt chính là Tĩnh quốc của ngươi.” Tống Thiết Quân tức giận ở trong trướng doanh đi qua đi lại.
“Không xong rồi, kho lương thực bị cháy” Bên ngoài vang lên thanh âm luống cuống, Tống Thiết Quân lập tức lao ra ngoài doanh, chỉ thấy kho lương thực cách đó không xa đang cuồn cuộn bốc lên khói đen, ngọn lửa rất lớn căn bản không thể dập tắt được, rất nhiều binh lính chạy nhanh dùng nước đi dập tắt lửa, ra sức dập tắt lửa, ngọn lửa rốt cục cũng từ từ chậm rãi tắt, sau khi dập tắt được hoàn toàn, thì lương thực bên trong toàn bộ cũng đã bị cháy hết.
“Nhất định là do Gia quốc các ngươi làm.” Phương Lực tức giận vọt tới trước mặt Tống Thiết Quân.
Từ lâu Tống Thiết Quân đã nhìn Phương Lực không vừa mắt, liền cười lạnh “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy được là do chúng ta làm?”
“Ngươi nhất định là vì chuyện buổi sáng, nên mới làm như vậy.” Phương Lực vẫn đang khó hiểu tức giận nhìn hắn.
“Hừ, ngươi thật sự điên rồi phải không, hiện tại chúng ta cùng là người trên một chiếc thuyền, ta sẽ đi đốt cháy kho lương thực của ngươi sao?”
“Đúng vậy, Phương Tướng quân, ta nghĩ nhất định là do người của đối phương làm, hiện tại Gia quốc không có khả năng đi làm tổn hại người một nhà là chúng ta đâu.” Phan Tướng quân Nhân quốc chạy tới.
“Không bằng như vậy đi, Nhân quốc chúng ta cùng Gia quốc xuất ra một phần lương thực đưa cho các ngươi.” Phan Tướng quân nhìn nhìn song phương.
“Các ngươi đưa trước đi, chúng ta sẽ đưa sau.” Tống Thiết Quân khinh thường quay đầu rời đi, Phương Lực ở đằng sau tức giận nắm chặt nắm tay.
Mặc Huyền cùng Chí Viễn đứng ở trên đầu tường thành xa xa ngắm nhìn đám khói đặc ở phía xa đang dần dần tắt, Chí Viễn cười hài lòng “Tứ đệ, xem ra bọn họ hành động thực thuận lợi a.” Mặc Huyền gật gật đầu.
Mặc Huyền xoay người chậm rãi tiêu sái đi xuống bậc thang, đang đi về phía trước thì lại gặp Tiểu Trụ đang đi tới.
“Muội phu, ngươi đi đâu vậy?” Tiểu Trụ đem mấy cây ngô cất vào trong lòng, đi theo phía sau Mặc Huyền.
Mặc Huyền than nhẹ một hơi, xoay người nhìn hắn “Có việc gì sao?”
Tiểu Trụ gật gật đầu “Muội phu, ta muốn hỏi ngươi một câu.”
Mặc Huyền nhìn hắn gật gật đầu.
Tiểu Trụ tới gần Mặc Huyền “Muội phu, ngươi rốt cuộc có thích Bảo Bối hay không a?” Nhẹ giọng hỏi xong lại đứng trở về nhìn hắn.
Mặc Huyền buồn cười nhìn Tiểu Trụ “Là Bảo Bối muốn ngươi hỏi sao?”
“Không phải.” Tiểu Trụ lắc lắc đầu “Muội phu, Bảo Bối nói nương nàng đợi đánh xong trận chiến lần này liền dẫn nàng trở về núi, hiện giờ Bảo Bối đang rất buồn phiền.”
“Nàng phải quay trở về núi sao?” Thân hình Mặc Huyền chấn kinh một chút.
Tiểu Trụ cười cười “Ta nhìn thấy Bảo Bối không muốn trở về, nên tìm một cái lý do nói cho nàng, nói ngươi thích nàng” Tiểu Trụ đột nhiên thu hồi nụ cười, còn thật sự nhìn Mặc Huyền “Muội phu, Bảo Bối thật sự rất thích ngươi, nếu ngươi không thích nàng, cũng đừng có nói trắng ra, dỗ nàng vui vẻ một chút, cho dù lừa nàng cũng được, như vậy nếu nàng thật sự phải về trên núi, ta cũng muốn nhìn thấy nàng vui vẻ mà trở về.” Nói xong Tiểu Trụ thở dài đi ra.
Mặc Huyền cảm thấy trong lòng một trận buồn phiền, hắn nện bước chân chậm rãi trở về trướng doanh.
“Thiếu gia.” Bảo Bối đang vui vẻ đùa giỡn với Tiểu Ngoan, thấy hắn tiến vào, lập tức đứng lên.
Mặc Huyền chậm rãi ngồi ở trên ghế, Bảo Bối lập tức cầm trà nóng rót vào chén “Thiếu gia, ta rót cho ngươi chén trà nóng, hiện tại trời có chút lạnh, Nhị nương nói thân mình của ngươi không thích hợp uống trà lạnh.” Bảo Bối nhẹ nhàng buông ấm trà, nhìn hắn uống.
Nhìn hơi nóng đang bốc lên ở trong chén trà, Mặc Huyền cảm thấy trong mắt dường như đang có tầng sương mù tràn ra, hắn nhẹ nhàng nâng mắt phượng lên nhìn Bảo Bối đang vui mừng chờ hắn uống trà, hắn khẽ mím môi nhấp một ngụm rồi đứng dậy, đi đến bên giường nằm xuống.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ.” Bảo Bối sốt ruột chạy tới trước mặt hắn.