Háo sắc tướng công là của ta

Chương 133 Tay thiếu gia rất lạnh a [2033 chữ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 133 Tay thiếu gia rất lạnh a [2033 chữ]

Chap 133 Tay thiếu gia rất lạnh a [2033 chữ]
“Bản đồ gì?” Bảo Bối xoay qua.
Chí Viễn chỉ chỉ ngọn núi to lớn có đỉnh nhọn như gọt bút ở không xa kia “Tứ đệ muốn từ trên núi kia xem tình hình địch doanh ở phía xa xa kia, sau đó vẽ lại thành một bản đồ, nhưng mà chúng ta đã phái người đi lên núi kia đã hai ngày rồi mà vẫn chưa có trở về, chắc là đã ngã xuống núi rồi.”
Bảo Bối ngẩng đầu nhìn xem, ngọn núi này mặc dù có chút hiểm trở, nhưng so với ngọn núi ở nhà kia thì cũng không là cái gì.
Chí Viễn nhìn thấy ánh mắt của Bảo Bối, biết nàng muốn đi, hắn lắc lắc đầu “Tuy rằng ngươi đi được, nhưng ngươi sẽ không biết vẽ a.” Hắn cười cười, an ủi vỗ vỗ bả vai Bảo Bối sau đó đi ra.
Bảo Bối đứng xa xa nhìn ngọn núi, lại quay đầu nhìn nhìn thiếu gia trong doanh, liền rời đi.
Đêm dần dần hạ xuống, bầu trời có chút u ám, bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao trùm, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nhanh chóng biến mất tại trong bóng đêm, đi tới chân núi, nàng nhanh chóng nhảy lên trên, đang nhảy thì gặp vài chỗ hơi hiểm trở, nàng xoay người chuyển qua nhảy lên chỗ khác, đến mấy tảng đá nhô ra, nàng bám vào đó rồi tiếp tục nhảy lên.
Ầm ầm, bầu trời lại thoáng xuất hiện vài tia sấm sét, không thể nghi ngờ việc này làm trở ngại tốc độ leo núi của Bảo Bối lên gấp bội, mưa đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, tia chớp lóe lên dường như muốn làm cả bầu trời bừng sáng, cùng với kéo theo tiếng sấm rầm trời.
“Bảo Bối đâu?” Sau khi Tiểu Trụ đi vài vòng nhưng vẫn không phát hiện ra Bảo Bối, liền đi tới doanh trại của Mặc Huyền lại gặp Mặc Huyền đang muốn đi vào bên trong.

Mặc Huyền có chút kinh ngạc nhìn Đại Tiểu Trụ,  lập tức đi vào, Bảo Bối không có ở bên trong.
“Nàng đi đâu rồi?” Đại Tiểu Trụ nhìn nhau, lại nhìn Mặc Huyền.
Mặc Huyền nhanh chóng bước ra bên ngoài doanh trại, lúc này bên ngoài đang có cơn dông, hắn hỏi binh lính ngoài cửa “Các ngươi có thấy Bảo Bối đâu không?”
“Khởi bẩm thái tử, không có thấy.” Binh lính cúi đầu xuống.
Mặc Huyền cau mày nhìn thoáng qua bốn phía, lúc này trời đã tối, nàng có thể đi đâu?
Chí Viễn chạy nhanh ra đứng phía sau che ô cho Mặc Huyền “Tứ đệ, chúng ta đi về trước chờ đi, ta nghĩ hiện tại Bảo Bối nhất định đang ở nơi nào đó núp mưa, đợi mưa tạnh tự nhiên sẽ xuống dưới, ta nghe Như di nói, Bảo Bối trước kia sống tại một ngọn núi nhưng mà nghe nói ngọn núi đó chân chính hiểm trở, cho nên đối với ngọn núi nhỏ này nhất định là không có vấn đề gì đâu.” Chí Viễn an ủi nhưng cũng không có tác dụng lắm, Mặc Huyền vẫn đứng ở nơi đó, nắm chặt nắm đấm nhìn trên núi.
Mưa bắt đầu dần dần nhỏ lại, thẳng đến nửa đêm, mưa cũng đã ngừng lại, nhưng những cơn gió đang thổi lúc này rét lạnh đến tận xương, Chí Viễn vô cùng lo lắng cho thân thể của Mặc Huyền, lúc này thân thể đang phát run càng lộ rõ vẻ gầy yếu, xem ra nếu hắn vẫn không thấy Bảo Bối thì hắn sẽ không chịu rời đi, Chí Viễn vội vàng lệnh ột binh lính đem tới một trường áo choàng khoác lên trên người Mặc Huyền.
Trời dần dần sáng, vốn nhóm người đang đứng, hiện giờ đã tự mình ngồi xuống bên cạnh tảng đá, mái tóc Mặc Huyền hơi ẩm ướt nước mưa dán tại hai gò má, ánh mắt hắn có chút trống rỗng, đã một đêm trôi qua, nàng vẫn chưa có xuống dưới!
“Thiếu gia?” Phía sau vang lên thanh âm chần chờ của Bảo Bối.
Mặc Huyền cùng mọi người nhanh chóng nhìn qua, chỉ thấy toàn thân Bảo Bối lầy lội từ bên cạnh đi tới, nàng theo sườn núi xuống dưới, vừa mới chuyển tới khúc ngoặc thì liền thấy đoàn người thiếu gia đang ngồi ở nơi đó.
Mặc Huyền đến gần gắt gao nhìn chằm chằm Bảo Bối, Bảo Bối toàn thân lầy lội, khuôn mặt nhỏ nhắn dính không ít nước bùn, cả khuôn mặt chỉ còn thấy có hai con mắt to đang chớp.
“Thiếu gia, ngươi không sao chứ, làm sao sắc mặt kém như vậy?” Sau khi đến gần, Bảo Bối hoảng sợ, sắc mặt của thiếu gia cư nhiên trắng giống như tờ giấy, không có một tia huyết sắc.
Mặc Huyền lấy tay lau bùn dính trên đầu Bảo Bối, không nói một lời nào nắm tay nàng dẫn trở về trướng doanh, tay thiếu gia rất lạnh a.
Trở lại trong doanh trại, quân y trong doanh trại lập tức nấu một bát canh gừng bưng cho Mặc Huyền, Mặc Huyền nhận lấy tiến tới đưa cho Bảo Bối “Uống đi.”
Bảo Bối chần chờ nhìn thiếu gia “Thiếu gia, ngươi cũng uống đi, thân thể của ta tốt lắm.”

“Uống nhanh.” Ngữ khí không cho nàng phản bác.
Bảo Bối bưng lấy, nàng uống một ngụm rồi lại đưa cho thiếu gia “Thiếu gia cũng uống đi.” Có chút khẩn cầu, có chút lo lắng.
Mặc Huyền chỉ nhìn nàng, Bảo Bối chỉ có thể lại tiếp tục uống.
Quân y thấy tình hình như vậy lập tức lại đi nấu thêm một chén nữa, lúc này Mặc Huyền mới chịu uống.
“Thiếu gia, ngươi xem này.”
Mở ra là một bản đồ nhỏ, Mặc Huyền tiếp nhận vừa nhìn thấy nhận ra đó là bản đồ bên phía địch, bởi vì Bảo Bối không biết chữ, cũng không biết họa, nhưng nàng lại dùng cách đơn giản để biểu hiện bức vẽ, tỷ như lương thực nàng vẽ cái bánh bao, trướng doanh thì toàn bộ được nàng vẽ thành nửa vòng tròn, ba trướng doanh đặc biệt nhất thì nàng vẽ một vòng tròn thật to, hình tam giác là đại biểu trạm gác, vài cái cửa ra vào nàng vẽ hình vuông, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng lại rất dễ hiểu.
Bảo Bối cười tủm tỉm nhìn thiếu gia “Thiếu gia, ta hết sức cố gắng vẽ đó, ngươi xem vòng tròn này thật sự tròn nha.” Có chút đắc ý, biểu tình có chút khoa trương, nhưng mà khoa trương kia bị nước bùn bao trùm hết mặt nên không nhìn ra được cái biểu tình gì.
Mặc Huyền hơi hơi thấp giọng nở nụ cười một chút “Nhanh đi tắm rửa đi.” Sau đó liền đi ra ngoài, hắn phải tranh thủ thời gian cùng với các tướng quân của hắn thảo luận đối sách đối phó một chút.
Mặc Huyền cùng Chí Viễn, và các tướng quân nhìn bản đồ bắt đầu thảo luận, bên ngoài doanh trại một binh lính tiến vào bẩm báo “Khởi bẩm thái tử, bên ngoài có một nhóm người đến đây, nói là, có quen biết với thái tử.”
Mọi người đang cúi đầu liền ngẩng đầu lên, ánh mắt Mặc Huyền có chút nghi hoặc nhìn Chí Viễn, hắn đứng lên rồi đi ra ngoài, lập tức hắn ngây người.

Cha mẹ Bảo Bối, cung chủ hoa đào trại, lại còn có Nhị nương Bướm Trắng (mẹ nuôi tập trước của BB nhé) cũng đến đây, còn có hai người trước mặt hắn căn bản không biết đó là một nữ nhân tướng mạo hung hãn cùng với một nam tử nhã nhặn trông giống như thư sinh, còn có mấy chục người ở phía sau bọn họ.
Lục Thiên có chút lưỡng lự đi đến trước mặt Mặc Huyền “Cái kia, chúng ta đi tìm Bảo Bối, thì tìm đến nơi đây.”
Tô Nhã đã đi tới có chút sốt ruột nói “Bảo Bối ở trong này đúng không, ta nghe bọn họ nói Bảo Bối ở trong này.” Chỉ chỉ về đôi nam nữ mà hắn không biết kia.
“Bảo Bối ở trong này.” Mặc Huyền gật gật đầu, Tô Nhã nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
“Cha, nương?”
“Cha, nương!”
Phía sau, Bảo Bối, Đại Tiểu Trụ trăm miệng một lời hô lên.
Chạy tới trước mặt cha mẹ, Bảo Bối lập tức nhào vào trong lòng nương, nước mắt Tô Nhã lại tiếp tục rớt xuống, Lục Thiên chỉ có thể ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Nhã “Cha, nương, hai người như thế nào lại đến đây?” Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, lập tức lại lộ ra kinh hỉ “Nhị nương”! Lập tức chạy đi qua “A, nhị nương, người đứng lên được rồi sao?” Nàng không thể tin được hô lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.