Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 132 Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của thái tử [2020 chữ]
Chap 132 Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của thái tử [2020 chữ]
Bảo Bối chuyển động eo nhỏ ngẩng cái đầu nhỏ lên, đang muốn vọt tới, thì Tiểu Trụ ở phía sau đã xông tới trước.
“Chúng ta là người nhà mẹ đẻ của thái tử!”
Lời vừa nói ra, Mặc Huyền đứng ở trên tường thành hoàn toàn dựa vào người Chí Viễn, Chí Viễn an ủi vỗ vỗ hắn.
Hiện tại binh lính trên tường thành dường như đang sôi trào huyết mạch, lúc trước bọn họ vẫn muốn làm chuyện này, không nghĩ tới hiện giờ lại do một tiểu nha đầu làm, hơn nữa lại dám làm dám chịu! Đằng này bọn họ là nam nhi bảy thước nào lại có thể núp ở trong thành.
“Thỉnh thái tử cho phép thần mang binh lính đi ra ngoài.” Hoắc Tướng quân lại đi tới.
Mặc Huyền nhìn nhìn khẽ gật gật đầu “Dẫn theo năm ngàn binh lính đi ra ngoài.”
“Dạ!” Hoắc Tướng quân kích động đứng lên, trong máu binh lính bắt đầu sôi trào, rất nhanh mang theo binh lính ra khỏi thành đứng ở sau lưng đám người Bảo Bối.
Khổng Tĩnh nhìn thấy tình hình này, cuồng ngạo nở nụ cười “Sao đây? Nhìn thấy giết được vài người, các ngươi liền dám khiêu chiến với chúng ta sao? Cũng tốt, lần trước bản tướng quân vẫn chưa có giết đủ đâu? Hôm nay ta sẽ cho toàn bộ các ngươi nhuộm đỏ máu tươi ở nơi này!”
“Vậy ngươi có thể thử xem.” Bảo Bối lần đầu tiên ra tiếng, lại làm cho hắn không thể lên tiếng được nữa.
Bảo Bối đã đứng ở trước mặt hắn, bàn tay nhỏ bé chỉ lên vị trí ngực hắn, bởi vì nàng bĩu môi nên nhìn bộ dáng rất đáng yêu, ánh mắt tròn xoe chớp chớp nhìn hắn, nếu đứng ở chỗ xa mà nhìn, thì giống như nàng đang làm nũng.
Khổng tướng quân lui từng bước về phía sau, sau đó phun ra một ngụm máu tươi, binh lính phía sau lập tức đỡ hắn, nhanh chóng lui trở về.
Bảo Bối đứng ở phía sau bọn địch đang thối lui lớn tiếng hô lên “Trở về nói cho vương các ngươi biết, người Chu quốc chúng ta cũng không phải hạng người dễ chọc.” Thanh âm vừa dứt, binh lính phía sau đều vang vọng tiếng vang đáp lại, nhất thời sĩ khí của bọn họ tăng vọt lên.
Kết quả là, nhóm Bảo Bối được bọn lính ủng hộ đi vào bên trong tường thành, nàng cười khanh khách khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui sướng, vừa nhấc đầu lên, thì thấy thiếu gia đang cúi đầu nhìn nàng, nhưng ánh mắt dường như không được tốt cho lắm a.
Bảo Bối hoảng hốt cúi đầu chạy nhanh tới, chậm rãi tiêu sái đi qua, nhẹ nhàng gọi “Thiếu gia.”
Mặc Huyền nhìn nàng một cái, liền xoay người rời đi, Bảo Bối ngẩng đầu lên có chút không biết làm sao, Chí Viễn ở sau người nháy mắt, ý nói nàng mau đi theo phía sau.
Bảo Bối lập tức chạy theo tới, đi theo phía sau thiếu gia đi vào trướng doanh.
“Thiếu gia.” Lại kêu lên một tiếng.
Mặc Huyền đã ngồi ở trên ghế cầm lấy một quyển sách, ho nhẹ một tiếng, thì thấy một chén nước đang bưng ở trước mặt, ngẩng đầu lên thì thấy Bảo Bối đang cười lấy lòng hắn“Thiếu gia, uống nước.”
Nhìn Bảo Bối, nàng vẫn vẫn nhất mực duy trì tư thế khom người như thế, nụ cười vẫn vô cùng sáng lạn như cũ, khi thấy thiếu gia thì trong nội tâm nàng luôn nở ra nụ cười sáng lạn.
Mặc Huyền khẽ nhếch môi cuối cùng cũng nhận lấy chén nước kia, uống xong Bảo Bối lập tức tiếp nhận cốc nước, nàng có chút bất an nhìn thiếu gia, thiếu gia mặc dù không mắng nàng, nhưng cũng không nhìn nàng, về việc này nàng cũng không biết nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ hắn vì chuyện mình đả thương Phùng tiểu thư nên vẫn còn canh cánh trong lòng.
Bảo Bối bất an vặn vẹo tay vào nhau, chỉ liếc mắt một cái, ngẩng đầu lại nhìn một cái, aiz thiếu gia chính là không thèm nhìn đến nàng!
Sau một lúc lâu, Chí Viễn ở phía ngoài doanh đi vào “Mau tới ăn cơm.”
Nghe tới ăn cơm, Bảo Bối mới nhớ tới sáng sớm hôm nay vội đi bắt người, nàng còn chưa kịp ăn cơm.
Mặc Huyền chậm rãi đứng lên đi ra phía ngoài, Bảo Bối lập tức mĩm cười đi theo ra ngoài.
Chỉ thấy Đại Tiểu Trụ giống như đã quen thuộc cùng với đám lính ở trong doanh trại, bọn họ vừa ăn vừa ba hoa chích chòe với đám lính đang vây quanh, vài lần mãi nhìn Tiểu Trụ thiếu chút nữa bước hụt mấy bậc thang suýt ngã xuống, Tiểu Ngoan cũng được chiêu đãi đặc biệt, hiện đang gặm một khúc xương cực lớn.
Đi theo thiếu gia vào chỗ ăn cơm, sau khi thiếu gia cùng Chí Viễn ngồi xuống, vẫn chưa mở miệng để cho Bảo Bối ngồi xuống, Bảo Bối đứng ở phía sau hắn nhìn chằm chằm vào bát móng giò kia, thiếu gia gắp một miếng từ từ bỏ vào miệng ăn, Chí Viễn nhìn nhìn hai người bọn họ lắc lắc đầu tự mình ăn, Bảo Bối đứng ở phía sau vừa đứng thẳng vừa dậm chân, nàng nuốt nước miếng, bụng thầm thì kêu lên. (Đoạn này ta hựn MH)
Lúc này, Mặc Huyền mới chỉ chỉ bên cạnh “Ngồi xuống đi.”
“Vâng, thiếu gia!” Bảo Bối vui vẻ ngồi xuống, kích động cầm lấy chiếc đũa, tấn công tới tấp tới cái bát có móng giò kia, Mặc Huyền nãy giờ cúi đầu ăn cơm nhưng hiện giờ vẫn chưa động đũa, Chí Viễn cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Ăn ngon! Cho ta thêm một chén nữa” Bảo Bối duỗi tay đưa cái bát không cho binh lính bên cạnh, binh lính có chút kinh hãi thất thố “Bởi vì bình thường thái tử không ăn nhiều, cho nên chúng ta chuẩn bị cũng có chừng đó.” Ý tứ thật rõ ràng, chính là không còn cơm.
Bảo Bối đang nhai cơm trong miệng, nghe nói vậy hơi thất vọng thu hồi bát.
“Sao khó ăn như vậy.” Mặc Huyền đem cái bát trước mặt đẩy qua, nhíu nhíu lông mày.
“A, thiếu gia, ngươi không thích ăn sao.” Bảo Bối nhấp miệng vài cái, rốt cục cũng bưng cái bát cơm kia qua “Ta đây giúp thiếu gia ăn nha.”
Chí Viễn khẽ cười một tiếng, đang muốn mở miệng, thì bị ánh mắt lạnh lùng của Mặc Huyền liếc nên nuốt trở về.
“Các ngươi cứ từ từ ăn đi.” Chí Viễn lắc đầu đứng lên.
Rất nhanh, Bảo Bối thành công chinh phục bốn món ăn trên bàn một chén canh cộng thêm hai bát cơm.
Chùi chùi miệng vừa lòng đánh ợ một cái, nàng ngẩng đầu lên, thì đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Mặc Huyền, Bảo Bối lập tức nhìn lại bản thân mình một cái, lại đánh ợ một cái.
“A, bởi vì tâm tình thật tốt, nên ăn hơi nhiều.” Bảo Bối cuối cùng biết rõ là lúc này nàng không có phép lịch sự, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ.
Mặc Huyền hơi hơi tiến sát thân mình đến nhìn Bảo Bối “Ta nói rồi, nếu ngươi dám rời ta mà đi, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng mà, thiếu gia, ta đã trở về.” Có chút chột dạ.
“Vì sao ngươi lại tự do ra đi rồi có thể quay lại như vậy chứ?” Hắn có chút tức giận rống lên một tiếng, đứng lên xông thẳng ra ngoài.
Lần đầu tiên bị rống Bảo Bối ngồi ở chỗ kia có chút sững sờ, thiếu gia lần này là thật thật sự tức giận!
Mấy ngày này, Mặc Huyền không thèm để ý tới Bảo Bối, chỉ là tự mình cúi đầu trầm tư tìm đối sách, trông thấy thiếu gia nhíu mày thật chặt, Bảo Bối đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hắn thật sự vĩnh viễn không tha thứ ình, không để ý tới nàng nữa.
Nhìn Bảo Bối không yên nhìn thiếu gia ở bên trong, lại nhìn bộ dáng không dám đi vào của nàng, Chí Viễn có chút không đành lòng liền tiêu sái lại đây “Ngươi đừng để ý, Tứ đệ hiện tại là vì chuyện bản đồ nên phát sầu đó mà.”