Háo sắc tướng công là của ta

Chương 129 Không sợ hắn chán ghét ngươi sao [2005 tự ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 129 Không sợ hắn chán ghét ngươi sao [2005 tự ]

Chap 129 Không sợ hắn chán ghét ngươi sao [2005 tự ]
“Oa! Nhiều vàng như vậy a! Lần này chúng ta có tiền rồi!” Ánh mắt của Tiểu Trụ lấp lánh vô số kim quang, còn Đại Trụ thì kích động đến nỗi chảy nước mắt luôn.
Bảo Bối nhảy lên, nàng nhìn trong rương được sắp xếp đầy vàng khối, trong góc thùng có một cái gói nhỏ được bao bọc bởi mảnh vải màu đỏ, Bảo Bối vươn tay cầm lấy, một cái hộp xinh đẹp hiện ra ngoài mảnh vải.
Bảo Bối tò mò mở hộp, thì chỉ thấy có một mảnh giấy, nàng lôi ra nhìn, nhưng mà nàng không biết chữ nên nàng chỉ nhận ra được một chữ “Huyền”.
“Tiểu Trụ, mau đọc cái này cho ta.” Bảo Bối sốt ruột lôi kéo đầu Tiểu Trụ khiến hắn choáng váng mặt mày.
Tiểu trụ cầm lấy “Hai ngày sau, thái tử Hiên Viên Mặc Huyền sẽ dẫn dắt đại binh xuất phát đến biên giới, đến lúc đó thêm quốc chờ quốc nhớ ở đây chờ mai phục, a đây là phong mật báo tín.” Tiểu trụ nói to.
Bảo Bối sốt ruột lấy tờ giấy nhét vào túi tiền, nhảy lên lưng Tiểu Ngoan ý định muốn đi.
“Bảo Bối, ngươi đi đâu a.”

“Ta đi tìm thiếu gia.”
Tiểu trụ lôi kéo Bảo Bối “Ngươi không phải nói hiện tại thiếu gia nhà ngươi còn giận ngươi sao? Bây giờ ngươi lại đi tìm hắn như vậy, không sợ hắn chán ghét ngươi sao?”
Bảo Bối nghe như vậy liền ngừng lại.
“Như vậy đi, chúng ta tạm thời bám theo thiếu gia nhà ngươi, đến biên giới bảo hộ hắn, chờ sau khi hắn trở về, chúng ta lại bắt hắn trở về làm sơn trại phu nhân, chúng ta có nhiều vàng như vậy, mời những người này ở lại đây, chờ chúng ta khi trở về cũng bằng lòng ở lại a.” Tiểu trụ nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối nghĩ nghĩ “Cũng đúng.”“Tiểu trụ, thật sự phải làm như vậy sao?” Bảo Bối có chút không tự tin đứng dậy.
“Ừ, phải làm như vậy!” Tiểu trụ định liệu trước nhìn nhìn Bảo Bối, lại nhìn nhìn Đại Trụ “Đi, xuất phát!”
Vì thế, trên đường xuất hiện hai nông dân cùng một nông phụ, Tiểu Ngoan thì không có biện pháp, chỉ có thể đội một cái đấu lạp cực lớn, hơn nữa còn có một cái mành đen che khuất được rủ xuống, sau khi bọn họ tự nhận mình ngụy trang vô cùng thành công, thì bọn họ bắt đầu xuất phát!
Bởi vì có vàng, nên ba người mua hai con bảo mã, gắt gao đi theo phía sau đội ngũ của Mặc Huyền, Bảo Bối đứng xa xa nhìn xe ngựa của Mặc Huyền, hai con mắt phát sáng xa đến vạn trượng, như là muốn xuyên phá cánh cửa mành kia “Thiếu gia, ngươi có khỏe không?”
“Bảo Bối, ngươi đừng đi về phía trước a, sẽ bị phát hiện đó.” Tiểu trụ kéo Bảo Bối đang sắp nhịn không nổi muốn xông đến chỗ đường chính, hai ngày đi trên đường này, Bảo Bối đã xúc động không dưới một trăm lần.
Màn đêm buông xuống, đội ngũ đi trước bắt đầu ngừng lại nghỉ ngơi, tạm thời dựng vài cái liều giản dị để quân doanh nghỉ ngơi.
Bảo Bối cưỡi ở trên người Tiểu Ngoan, nhìn địa phương ở nơi xa lưỡng lự, lòng của nàng hoàn toàn chinh phục lý trí của nàng, nàng nhảy xuống đất “Tiểu Ngoan chờ ta.” Tiểu Trụ ở không xa nhưng vì không để ý nên không kịp chạy tới ngăn trở, nàng thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lẻn vào.
Tiến vào liều trại của Mặc Huyền, trên đường đi hơi mệt mỏi, nên hắn đã đi nằm, quanh thân đau đớn cùng huyệt thái dương đột ngột đau đớn, hắn căn bản không thể tiến vào giấc ngủ, ở trong đêm đen, hắn mở to con mắt gượng gạo nhìn trên đỉnh đầu.
Một thanh âm rất nhỏ vang lên, hắn cảnh giác nhìn qua, chỉ thấy một cái thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn đang lặng lẽ tiến vào, đến vào thời điểm này, lại dùng phương thức này, thân ảnh hắn đã xem qua hàng trăm ngàn lần, hắn cũng đã biết là ai đến, trong lòng mừng như điên nhưng lập tức lại lâm vào đau đớn.
Bảo Bối đã tới gần bên giường, nhìn thiếu gia nhíu mày ngủ không an ổn, Bảo Bối nhẹ nhàng sờ sờ lông mày của thiếu gia, đã lâu không được nhìn thấy thiếu gia, những ngày này cũng chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy thân ảnh thiếu gia ở đằng xa, hiện tại có thể đến gần nhìn thiếu gia, Bảo Bối cảm thấy yết hầu nghẹn ngào.

Nàng bỗng nhiên chạm nhẹ lên miệng một cái, đột nhiên Mặc Huyền trên giường xoay người lại, nghiêng thân thể một chút, bởi vì thân thể đau đớn làm hắn không khỏi lại nhíu mày, khó chịu chuyển thân mình.
Bảo Bối vừa cúi thấp thân mình sau đó lại chậm rãi ngẩng lên, nhìn thiếu gia không khoẻ vặn vẹo, nàng rốt cục cũng hiểu được.
Vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ truyền khí phía sau lưng của thiếu gia, âm thầm sử dụng nội lực chậm rãi đưa chân khí vào, từ từ chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, từng dòng chân khí ấm áp đả thông kinh mạch thiếu gia, dường như cảm nhận được cổ chân khí này, cảm giác tứ chi được lưu thông, lông mày của hắn giãn ra, trên mặt cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
Nhìn thiếu gia hình như đã ngủ an ổn, Bảo Bối mở to miệng, cong cái miệng nhỏ nhắn của mình lên chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng đụng chạm lên môi thiếu gia một chút, nàng ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia, nhẹ nhàng nói “Thiếu gia, ngủ ngon!” Ánh mắt nhìn hắn mãi, sau đó mới lặng lẽ rời đi.
Hắn chậm rãi mở to mắt ra nhìn, khóe mắt của hắn có chút ẩm ướt, tiếp tục nhắm đôi mắt lại.
“Quái, sao ta luôn cảm giác khí sắc của ngươi hôm nay dường như tốt lên rất nhiều?” Vừa lên ngựa, Chí Viễn nhìn chằm chằm Mặc Huyền thật lâu.
Mặc Huyền nhẹ liếc hắn một cái, khẽ vén rèm nhìn về phía bên ngoài, bởi vì cách kinh càng ngày càng xa, con đường cũng càng ngày càng dài, cây cối trên đường cũng đã trở nên thưa thớt một chút, cũng không thể nào che giấu được bất kỳ vật gì nữa rồi, nhìn thấy dấu chân ba người ở cách đó không xa kia, như ẩn như hiện, gắt gao đi theo.
Chí Viễn đi theo nhìn đi qua “Ngươi đều biết hết rồi sao?”
Mặc Huyền thu hồi ánh mắt, nhìn Chí Viễn, khẽ thở dài “Nhớ rõ ngẫu nhiên để lại một chút đồ ăn cho bọn họ.”
“Có phải luyến tiếc nàng hay không?” Chí Viễn thấp giọng nở nụ cười “Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm an bài tốt lắm rồi, bằng không ngươi nhìn bộ dạng kia của bọn họ thì biết, làm sao có thể thoải mái đi theo chúng ta mà không bị ai ngăn trở.”

Mặc Huyền nhíu nhíu mắt nhìn thấy vẻ mặt tự tin Chí Viễn, hắn lại khẽ thở dài.
“Đừng thở dài nữa, ngươi cũng đã biết hết rồi.” Chí Viễn lắc lắc đầu, bước qua xe ngựa, nhảy lên một con ngựa  rồi đi về phía trước.
“Bảo Bối, ngươi mau cúi thấp thân mình xuống, đừng có nâng cao như vậy.” Tiểu trụ ở sau người lập tức kêu lên.
Bảo Bối lập tức cúi thân mình xuống, nàng quay đầu nhìn Tiểu Trụ Đại Trụ đang ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng vẫn không biết kỳ lạ ở chỗ nào, nàng cúi thấp thân thể đi thêm một đoạn đường, nàng rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, nàng ngừng lại ở phía trước ngăn hai người lại “Đại Trụ, tiểu trụ các ngươi cưỡi ngựa cao như vậy mà không có việc gì sao, ta ngồi thẳng dậy cưỡi ở trên người của Tiểu Ngoan cũng không có cao bằng các ngươi a, các ngươi xuống dưới đi.”
Đại Trụ cùng Tiểu Trụ đang ngồi trên lưng ngựa liền sửng sốt một chút, cảm thấy nàng nói có lý, vì thế lập tức nhảy xuống đất, nắm ngựa đi tiếp, Bảo Bối cũng nhảy xuống đất, cùng nhau đi.
“Bảo Bối, tối hôm qua đã thấy muội phu chưa, bộ dạng hiện tại muội phu hiện tại là như thế nào?” Tiểu Trụ đuổi kịp cước bộ của Bảo Bối.“Thiếu gia chưa từng đi đường xa đến như vậy, đường xá lại gập ghềnh, dường như không được thoải mái cho lắm.” Bảo Bối có chút lo lắng.
Tiểu trụ gật gật đầu “Đúng vậy, chim cũng không thèm bay qua nơi này.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.