Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 128: Nhất định để cho nàng cướp được
Chương 128: Nhất định để cho nàng cướp được
Hoàng Thượng thấy vậy lộ vẻ khó xử, thật ra ông muốn thái Tuấn Tư, nhưng lại ngại Hoàng Hậu, ông còn định để cho các huynh đệ giúp đỡ nhau, khiến cho Tư Tuấn tự nguyện gánh vác, lại không nghĩ tới Mặc Huyền lại đứng dậy nhận lấy.
“Việc này, con là thái tử vừa thượng vị, thân thể lại không khỏe, không nên đi.” Hoàng Thượng có chút khó xử lắc đầu.
Mặc Huyền lại tỏ vẻ kiên định: “Phụ Hoàng, nhi thần muốn đi.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Mặc Huyền, Hoàng Thượng rốt cục cũng gật đầu: “Vậy được rồi, trẫm mệnh cho con làm nguyên soái, mang theo ba mươi vạn binh nghênh chiến, Chí Viễn là phó nguyên soái theo giúp Mặc Huyền.”
Mặc Huyền và Chí Viễn cùng nhau quỳ xuống, “Nhi thần tiếp chỉ.”
Trở lại điện thái tử, “Ngươi vẫn không nên đi, ta đi là tốt rồi.” Chí Viễn nhịn không được cản trước mặt Mặc Huyền, Mặc Huyền chỉ nhìn hắn một cái rồi đi tiếp.
“Căn bản là ngươi muốn đi vào chỗ chết!” Chí Viễn tức giận kêu lên ở phía sau, lại theo sau.
Đi vào, thì thấy Lý Cương đã quỳ xuống, “Muôn tâu Thái tử, Tam hoàng tử.”
“Đứng lên đi.” Chí Viễn hơi kì quái nhìn Lý Cương, mắt Mặc Huyền lộ ra tia quang manh khó thấy.
“Thái tử, chúng tôi đã tìm được Bảo Bối ở phía bên ngoài hoàng cung khoảng ba mươi dặm.” Lý Cương cúi đầu hồi báo.
“Tìm được Bảo Bối!” Chí Viễn kinh hỉ nhìn Lý Cương.
Lý Cương gật đầu, “Vâng, theo hồi báo, bọn họ nghe được tiếng Bảo Bối khóc gọi tên thiếu gia mới tìm được.”
“Bảo Bối khóc?” Mặc Huyền khó khăn lắm mới thốt nên lời.
“Đúng vậy, theo hồi báo, Bảo Bối gặp được hai nam tử mang tuyệt công, gọi Bảo Bối là muội muội, nghe như bọn họ đang chuẩn bị kế hoạch.” Lý Cương bỗng tỏ vẻ khó xử, cúi thấp đầu.
“Kế hoạch gì?” Chí Viễn tò mò.
“Bon họ hiện tại đang chuẩn bị phòng ở, tập luyện cướp đoạt, chờ thời cơ tốt Bảo Bối sẽ tới tóm thái tử, nói là muốn cướp thái tử làm sơn trại phu nhân.” Thanh âm của Lý Cương càng nói càng nhỏ, hắn xoa xoa cái trán đầy mồ hôi.
“Bắt thái tử, làm sơn trại phu nhân?” Chí Viễn trợn tròn mắt, không biết nói gì quay đầu nhìn vẻ mặt vốn nghiêm nghị của Mặc Huyền đang lặng lẽ chuyển hồng, hắn chỉ chỉ Mặc Huyền rồi cười cười.
“Đây mới chính là Bảo Bối a.” Hắn khẽ liếc mắt cái người đang đông cứng tại chỗ.
Mặc Huyền phất tay, Lý Cương nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi một mạch ra khỏi điện.
Chí Viễn nhìn Mặc Huyền, “Tìm được Bảo Bối rồi, ngươi cũng đừng đi chịu chết.”
Mặc Huyền không nói ngồi xuống, ánh mắt vẫn kiên định như cũ.
“Ít nhất để cho Bảo Bối đi theo ngươi.” Chí Viễn có chút nóng nảy.
Rốt cục Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn Chí Viễn, “Không được, ta không muốn nàng lại vì ta mà bị thương, các ngươi không ai được phép nói cho nàng biết.” Nói xong thì đi vào trong phòng.
Chí Viễn nhìn bóng dáng hắn, đi ra khỏi điện.
“Lý Cương!” Chí Viễn gọi, Lý Cương liền đi tới.
“Tam hoàng tử!” Lý Cương quỳ xuống.
Chí Viễn phất tay, chỉ về phía ngoài điện, Lý Cương liền gật đầu đi ra ngoài.
Chí Viễn mang theo Lý Cương về chính điện của mình.
Sau đó mới hỏi: “Hẳn là ngươi cũng không mong thái tử gặp chuyện không may.” Lý Cương gật đầu.
Chí Viễn ngồi trước bàn viết mấy từ ngắn ngủ, sau đó đến bên kệ gỗ lấy một cái hộp nhỏ lấp lánh, bên ngoài cẩn một ít trân châu, trên định hộp mà một viên dạ minh châu to như quả trứng gà. (Kat: *mắt lóe sáng*, châu báu ah!!!)
Hắn đưa cái hộp cho Lý Cương, “Ngươi tự mình đi tới chỗ Bảo Bối, cải trang thành thương gia, mang theo cái hộp này, nhất định phải giúp nàng thành công trong lần cướp này.”
Lý Cương ngạc nhiên, Chí Viễn cười cười trêu tức: “Như vậy tứ đệ hẳn là không thể nói là do ta nói.”
Lý Cương hiểu được, “Tam hoàng tử yên tâm, thuộc hạ lập tức đi làm.”
“Ừ, nhớ kỹ, nhất định phải xác định nàng cướp được đấy.”
“Vâng!”
“Đại trụ, ngươi xác nhật hôm nay thật sự không thể cướp sao?” Bảo Bối hơi nổi giận ngẩng đầu nhìn bốn phía, quả thực có thể dùng từ tịch mịch yên bình để hình dung.
“Ngươi yên tâm, hôm nay là ngày tập hợp, nhất định sẽ có người qua sơn đạo của chúng ta.” Tiểu trụ dựa vào thân cây nói.
Bảo Bối gật gật đầu nhìn bốn phía, nàng nhìn tới tiểu Ngoan, nó đã muốn ngủ, thật sự là không hề cảm thấy hồi hộp gấp gáp.
Bảo Bối không biết phải đợi bao lâu, a, không đúng, là đã ngủ bao lâu, nàng mở mắt ngái ngủ nhìn quanh, từ buổi sáng đợi tới chiều, nàng nhìn về phía đồng bọn hai kẻ Đại, Tiểu Trụ, bụng bắt đầu kêu lên.
Bảo Bối ngồi dậy lấy đồ ăn từ trong túi, chia cho họ, “Chúng ta đành trở về, nghỉ ngơi thôi.” Bảo Bối hoàn toàn hết hy vọng, nàng đứng lên.
“A, các ngươi nhìn kìa!” Đại Trụ hưng phấn chỉ về phía trước, Bảo Bối và Tiểu Trụ nhìn qua, liền thấy một đoàn người, giơ cao lá cờ “Chấn thiên tiêu cục”, trên xe ngựa là một cái thùng chói sáng, làm như sợ người ta không biết nó có giá trị cỡ nào, người đi phía trước còn không ngại mà ngẩng đầu nhìn chung quanh, người đi theo cũng tựa như rất để ý.
“Oa, tiêu cục lớn như vậy nha!” Tiểu Trụ không khỏi tán thương, cái thùng dưới ánh mặt trời rực rỡ, đập vào ánh mắt hắn tới đau nhức.
Bảo Bối và Đại Trụ cũng không hẹn mà cùng gật đầu.
“Mặc kệ, trước tiên cướp rồi nói sau, Đại Trụ mau xuống trước, ngăn bọn họ lại.”Tiểu Trụ phất tay, Đại Trụ lập tức vọt xuống, đứng sừng sững trước mặt những người đó.
Những người đó nhìn hắn bằng vẻ mặt tràn ngập vui sướng, thậm chí còn có người nhẹ nhàng thở ra. (Kat: ôi, ta cười chết mất.)
“Chúng ta là cướp.” Đại Trụ mở giọng, chỉ tay về phía bọn họ.
Bảo Bối và Tiểu Trụ cũng theo xuống, Tiểu Ngoan theo sau cùng, dường như có cảm giác quen thuộc, nó ngửi ngửi xem xét đám người kia.
Người kia kinh hỉ nhìn Bảo Bối, lập tức kêu lên, “A, cướp, mọi người chạy mau.” La một tiếng, sau đó những người nọ chạy toán loạn, để lại ba kẻ ngây ngẩn.
“Tiểu đệ, chúng ta nhìn qua lợi hai như vậy sao?” Đại Trụ mờ mịt nhìn qua Tiểu Trụ, mà ánh mắt Tiểu Trụ cũng không sáng sủa hơn là bao.
Tiểu Trụ lắc đầu, “Đại Trụ, mau xem xét thùng hàng.” Hai người lập tức nhảy lên xe ngựa, xốc thùng lên.