Háo sắc tướng công là của ta

Chương 130 Bộ dạng của muội phu rất yêu nghiệt [2026 tự ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 130 Bộ dạng của muội phu rất yêu nghiệt [2026 tự ]

Chap 130 Bộ dạng của muội phu rất yêu nghiệt [2026 tự ]
“Thiếu gia chưa từng đi đường xa đến như vậy, đường xá lại gập ghềnh, dường như không được thoải mái cho lắm.” Bảo Bối có chút lo lắng.
Tiểu Trụ gật gật đầu “Đúng vậy, ngay cả chim cũng không thèm bay qua nơi này.”
 Đại Trụ tiến tới gần “Tiểu Trụ, cái biên giới kia hình như rất xa rốt cuộc phải đi thêm bao nhiêu nữa mới tới a, đã đi được vài ngày rồi.”
 Tiểu Trụ đảo ánh mắt nhìn “Nhanh thôi, hai ngày trước lão bản ở quán trà có nói rồi, từ đây đến đó mất bảy ngày đường, hiện giờ chúng đã đi được năm ngày rồi.”
“A, vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ta chưa có ngày nào được ăn no.” Đại Trụ vỗ vỗ bụng chính mình.
“Nhanh đi theo.” Đội ngũ phía trước càng ngày càng cách xa, Bảo Bối lập tức hô nhỏ, sau đó liền nhanh chóng chạy lên phía trước.
“Bảo Bối, đêm nay chúng ta muốn đi xem muội phu.” Bóng đêm buông xuống, Đại Tiểu Trụ đi tới trước mặt Bảo Bối.

 Bảo Bối đã ăn xong miếng bánh cuối cùng đang lau miệng “Tại sao?”
“Chúng ta chỉ mới nhìn qua bức tranh, hôm nay muốn nhìn thấy người thật.” Huynh đệ bọn họ vẫn rất muốn nhìn xem người thật có đẹp giống như bức tranh đã vẽ hay không.
 Thấy Bảo Bối chưa đáp lại, Tiểu Trụ lại nói tiếp “Cũng sắp lên chiến trường, còn chưa biết mặt muội phu, như vậy đến lúc đó lỡ đánh nhầm người thì làm sao bây giờ?” Đại Trụ cũng gật đầu.
 Bảo Bối ngẫm lại quả thật cũng thấy có đạo lý, theo lộ trình thì hẳn là ngày mai sẽ đến nơi, bây giờ nên cho bọn họ biết mặt, chứ không đến lúc đó đánh nhầm người, thì thật thê thảm.
“Vậy được rồi, nhưng mà phải nghe theo lời của ta đó.” Bảo Bối gật gật đầu.
“Ừ!”
 Giấu Tiểu Ngoan cùng ngựa ở đằng sau tảng đá không xa, cả ba người liền lặng lẽ hành động, Đại Tiểu Trụ bình thường nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, lại không nghĩ rằng lúc cần hành động thật yên lặng, thì bọn họ hoàn toàn dành được điểm tối đa, chỉ thấy bọn họ thân nhẹ như chim én, bước đi lặng yên không một tiếng động xuyên qua các trướng doanh trại.

 Rất nhanh mọi người đã đến liều trại của thiếu gia, Bảo Bối quay đầu thở nhẹ một hơi, hai huynh đệ lập tức nín thở thả chậm cước bộ, tiến vào trướng doanh trại nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy thân ảnh của thiếu gia đâu hết, Bảo Bối sốt ruột nhìn xung quanh một chút, thiếu gia không ở bên trong liều, vậy thì hắn đi đâu?
 Bảo Bối có chút kích động chạy ra ngoài doanh trại, nhìn bốn phía, rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh của thiếu gia cùng tam thiếu gia ở sau núi nhỏ cách đó không xa, bọn họ đang đi qua phía bên kia ngọn núi.
“Tứ đệ, đệ đừng thấy người ở đây rất thưa thớt mà coi thường, nghe binh lính địa phương nói thì mới biết được, nơi này là một địa phương đặc biệt, ở nơi đó có một con suối, dòng nước rất ấm áp đặc biệt rất thoải mái, ta vừa mới tới đó tắm xong, thật sự rất thoải mái, ngày mai sẽ đến nơi, nên bây giờ ngươi ở nơi này rửa mặt một chút đi.” Chí Viễn vô cùng hiểu tính cách của Mặc Huyền, hắn vô cùng sạch sẽ, mấy ngày nay cũng đã hết sức chịu đựng của hắn rồi.
Mặc Huyền gật gật đầu, rồi đi vào, chỉ thấy một suối nước nóng không lớn, đang tỏa ra hơi nóng, chung quanh có mấy cây cối so le không đều ngăn trở, hắn nhẹ nhàng cởi trường bào, sau khi từng món đồ được cởi xuống, hắn bước vào trong suối, thoải mái nhắm hai mắt lại.
“Trời ạ.” Hai huynh đệ ghé mắt nhìn vào thì liền thấy một màn đặc sắc này, bọn họ cảm giác máu mũi muốn phun trào, bộ dạng cộng điệu bộ của người nọ lúc trước đã thấy đẹp, hiện tại càng thấy đẹp hơn, bởi vì hắn không có mặc quần áo.
 Nước miếng của Bảo Bối đã chảy dài từ lúc nào, nghe thấy hai huynh đệ đang tán thưởng thiếu gia, nàng liền lấy lại tinh thần, chỉ vào Tiểu Trụ.
“Tiểu Trụ, ngươi phụ trách không cho bất cứ người hay động vật nào trong vòng mười trượng xuất hiện ở đây, nếu xuất hiện thì liền đánh ngất hắn” Tiểu Trụ có chút giật mình nhìn Bảo Bối, Bảo Bối chỉ vào Đại Trụ “Đại Trụ ngươi đứng canh cửa, đừng có cho người khác thấy được.”

“Bảo Bối, trước cửa có binh lính canh mà.” Đại Trụ gãi gãi đầu.
“Ta muốn ngươi đi canh chừng binh lính, đừng có cho bọn họ nhìn lén, nếu bọn họ dám nhìn, thì đánh ngất bọn họ ngay.” Bảo Bối oán hận nói “Nam hay nữ cũng không có quyền được nhìn thiếu gia của ta”.
 Đại Tiểu Trụ có chút sáng tỏ nhìn Bảo Bối “Bảo Bối, khó trách muội phu không thèm để ý tới ngươi.”
 Bảo Bối ngẩng đầu lên, thì đã không thấy bóng dáng của hai người đâu.
 Nhìn thiếu gia ở trong suối, Bảo Bối nuốt vài ngụm nước miếng, nàng nhẹ nhàng tiến về phía trước thêm một chút nữa, gần một chút nữa, hiện tại không có cách nào điều khiển lý trí được nữa.
 Cứ như vậy một chút một chút tới gần, thẳng đến khi trước mặt đã không còn vật nào che tầm nhìn, thì Bảo Bối mới giật mình nhẹ nhàng lui ra phía sau vài bước.
 Mặc Huyền nghiêng mắt nhìn người ở cách đó không xa, hắn nhẹ nhếch khóe môi, mái tóc đen dài xổ ra rơi vào trong dòng nước, nhẹ nhàng kích thích, nhìn mái tóc đen kia của thiếu gia, làm Bảo Bối có cảm giác muốn xông tới đó, trước kia tóc ướt của thiếu gia đều là do nàng lau khô, bây giờ nàng giống như đang được sờ tới mái tóc đen kia của thiếu gia.
 Nửa canh giờ trôi qua, Mặc Huyền rốt cuộc cũng đứng lên, nghe thấy tiếng nước chảy rào rào, bọt nước bắn tung tóe, Mặc Huyền đi vào bên trong mành thay đổi quần áo mới, mang theo mái tóc có một chút ít ẩm ướt đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài hắn còn nhếch miệng cười.
 Chí Viễn đứng ở bên ngoài cười nói với Mặc Huyền “Ta sao cứ có cảm giác vừa rồi Tứ đệ cũng giống như tên tiểu tử Cao Tĩnh Tông kia a?”

 Mặc Huyền nhíu mày giận dữ nhìn Chí Viễn, Chí Viễn không nhìn hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh đang lau nước miếng ở cách đó không xa “Chậc chậc Tứ đệ, đệ vừa mới sử dụng mỹ nam kế vô cùng thành công a.”
 Mặc Huyền hừ nhẹ một tiếng, đi qua, gương mặt xấu hổ dưới bầu trời ánh trăng, càng làm lộ ra màu hồng hồng khả nghi thật rõ ràng.
“Bảo Bối, chúng ta quyết định, trận đấu này nhất định phải chấm dứt nhanh một chút.” Đại Tiểu Trụ tiến tới trước mặt Bảo Bối.
 Bảo Bối có chút kinh ngạc nhìn hai huynh đệ.
 Tiểu Trụ vỗ vỗ bả vai Bảo Bối “Bảo Bối, bộ dạng muội phu rất yêu nghiệt, ta e sợ đêm dài lắm mộng, trận đấu này chấm dứt, chúng ta liền bắt muội phu trở về, để ngươi sớm cưới hắn một chút.” Đại Trụ đứng bên cạnh mãnh liệt gật đầu, một màn đặc sắc vừa rồi đã đánh sâu vào tâm trí của hai người, hai đại nam nhân mà còn có cảm giác không thể cưỡng lại được, huống chi là Bảo Bối, vừa thấy thì liền biết đối với thiếu gia này nàng hoàn toàn không có khả năng miễn dịch.
 Từ lúc nhìn thấy muội phu, hai huynh đệ vô cùng tán thành ánh mắt của Bảo Bối, cho nên động lực đi theo ở phía sau tăng thêm gấp mười lần, hai mắt đồng đồng có thần, bọn họ có loại ý thức trách nhiệm, nếu là hạnh phúc của tiểu muội, các đại ca đương nhiên là phải bảo vệ rồi!
 Đại quân đi thêm hai ngày nữa, rốt cuộc cũng đến được biên giới, nhóm binh lính đang ở biên giới nhìn thấy viện binh đã đến, cộng thêm đích thân thái tử thân chinh, nên sĩ khí nhất thời tăng lên không ít.
 Tiến vào trong, nghe Trương tướng quân ở biên giới tường thuật xong, Mặc Huyền cũng hiểu đại khái về tình hình hiện giờ, Tam quốc đã tự xây dựng một đại quân đội, đi đầu chính là Tam vương tử Tống Thiết Quân của Gia quốc, người này lòng dạ độc ác, cho tới bây giờ loại người vẫn vô cùng tàn nhẫn, bởi vì dã tâm của hắn, nên vốn thái tử ở Gia quốc không phải là hắn, nhưng hắn lại giết chết huynh của mình để đoạt vị, Hoàng Thượng hiện nay chỉ là một con rối, sắp tới hắn sẽ lên làm Hoàng Thượng Gia quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.