Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 127: Quyết định của Bảo Bối
Chương 127: Quyết định của Bảo Bối
“A.” Hai huynh đệ nhìn theo hướng chỉ, “Vì sao?”
“Ta muốn tới đó ở.” Nói xong thì nhấc chân bước.
“Chúng ta giúp ngươi.” Tiểu Trụ vỗ vỗ ngực, “Hai huynh đệ chúng ta quyết định đi theo ngươi.” Tỏ vẻ rất xem trọng Bảo Bối, Bảo Bối không nhìn lại cứ thế bước đi, tiểu Ngoan cũng
Hai huynh đệ bị đã kích trước thái độ đó, nhất thời mặt như quả cà tím.
Đại, Tiểu Trụ chạy tới, “Chúng ta thật sự có khả năng, không tin, ngươi xem này.”
Đại Trụ đi tới bên cạnh một gốc đại thụ, thân lớn ước chừng phải năm người ôm mới vừa, Đại Trụn dang tay ôm lấy thân cây, một tiếng rống to, thân cây vang lên thanh âm răng rắc, hắn có thể nhổ bật cả gốc cây lên.
Tiểu Trụ tự hào đứng ở bên cạnh Bảo Bối nói: “Ca của ta trời sinh thần lực, lấy một chọi một trăm cũng không thành vấn đề.” Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Bối cong thành chữ O, sau đó lại nhìn qua người em, tỏ vẻ: “vậy còn ngươi?”
Tiểu Trụ đắc ý nhíu mày, chậm rãi tới cạnh Tiểu Ngoan, ngón tay điểm một tiếng, bỗng nhiên Tiểu Ngoan thốt lên một tiếng gầm nhẹ rồi ngã xuống.
“A, Tiểu Ngoan, làm sao vậy?” Bảo Bối sốt ruột chạy qua.
Tiểu Trụ cười cười, “Không có việc gì, nó chỉ bị ta điểm huyệt.”
Bảo Bối ngẩng đầu, miệng cong thành hình chữ O, Tiểu Trụ lắc đầu, tao nhã dạo quanh Bảo Bối, “Ta tinh thông chính là chỉ cần là vật còn sống, ta có thể điểm huyệ rồi chạy trốn.” Cười hắc hắc hai tiếng, hắn lại nhanh chóng giải huyệt đạo của Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan đứng lên hơi lừng khừng, lắc lắc đầu, ánh mắt gầm ghè nhìn về phía Tiểu Trụ, Tiểu Trụ lập tức vọt về phía sau Bảo Bối, ra sức chớp mắt với Tiểu Ngoan.
Bảo Bối bây giờ mới có chút sáng tỏ nhìn hai vị huynh đệ này.
“Ngươi chỉ cần cho chúng ta cơm ăn là tốt rồi, phòng ở chúng ta tự lo.” Tiểu Trụ vỗ vỗ ngực, gật gật đầu lại chạy qua.
Đi cùng nhau một quãng đường, qua ba bốn ngày, nàng cũng đại khái hiểu ra hai vị huynh đệ này mấy ngày trước bị cha mẹ đá ra khoải nhà, mục đích là muốn bọn họ đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, tạo sự nghiệp, nhưng hai vị huynh đệ này mới gia nhập giang hồ kinh nghiệm còn non kém, người duy nhất thông minh chỉ có Tiểu Trụ, bọn họ suy nghĩ, muốn làm nên đại sự phải đến thành lớn, vì thế hai người cùng nhau đi đến kinh thành, kết quả vừa mới đi đến kinh thành đã bị người ta trộm túi tiền, Tiểu Trụ liền đưa ra chủ ý cướp, mà theo ý hắn, cướp không nên ở nơi đông người, nên tìm nơi vắng vẻ, nên đi về phía núi, kết quả là gặp được Bảo Bối.
“Đúng rồi, Bảo Bối, sao ngươi lại tới đây?” Đại Trụ vừa nâng Mộc Đầu vừa hỏi.
Vừa nghe, ánh mắt Bảo Bối trở nên ảm đạm.
Tiểu Trụ gầy gò nhìn Bảo Bối, “Bảo Bối, có phải vì nam nhân trong bức họa kia?”
Bảo Bối khó chịu cúi đầu, “Thiếu gia muốn kết hôn với nữ nhân khác, hắn bị ta đả thương.”
Tiểu Trụ “A” một tiếng, tỏ biểu tình “ngươi xong rồi”, Bảo Bối càng thêm khó chịu đứng lên, Tiểu Trụ lập tức đi theo.
“Từ xưa đến nay nam nhân có ba bốn vợ là chuyện thường.” Tiểu Trụ an ủi.
Bảo Bối quay đầu đi, nước mắt lại bắt đầu rơi.
Tiểu Trụ suy nghĩ, hai mắt mở to vui vẻ, “Bảo Bối, nếu ngươi không muốn thiếu gia lấy nữ nhân khác cũng không phải không có cách!”
Bảo Bối quay lại nhìn Tiểu Trụ.
Tiểu Trụ suy nghĩ, “Chúng ta bắt thiếu gia của ngươi tới đây, ngươi cưới thiếu gia của ngươi, làm sơn trại phu nhân ngọn núi của chúng ta, tất nhiên, khi trở thành phu nhân của ngươi, hắn sẽ không thể lấy người khác.” (Kat: chỉ số thông minh ngang Bảo Bối!)
Bảo Bối sửng sốt, ngẫm lại dường như cũng đúng, lại có chút do dự. “Vậy có được không?”
“Đương nhiên được!” Đại, Tiểu Trụ dùnh ánh mắt khẳng định trăm phần trăm cổ vũ Bảo Bối.
Tâm tình Bảo Bối nhất thời thoải mái hơn, trái tim cũng đập rộn rành lại, “Các ngươi mau tìm chỗ nghỉ chân, ta đi tìm thức ăn ngon.” Cười ha ha, đã lâu rồi nàng không vui vẻ như vậy, nàng quyết định, nàng muốn kết hôn với thiếu gia!
Vì thế, việc tìm kiếm phòng nghĩ được đẩy mạnh.
Đối với Bảo Bối thời gian qua thật mau, nhưng Mặc Huyền lại cảm thấy thật lâu, hắn trở nên càng lúc càng trầm mặc, thậm chí ngày càng âm trầm, làm cho người xung quanh không dám tới gần hắn, ngoại trừ Chí Viễn không sợ chết ra, hắn cũng vô thần ngồi ở đó không nói lời nào, đôi lúc ngẫu nhiên nhìn thấy nước mắt của Phùng tiểu thư, cũng âm thầm thở dài, được yêu và yêu cũng thật tàn khốc.
“Thái tử, Hoàng Thượng có khẩu dụ mời bốn vị hoàng tử đến ngự thư phòng.” Hạ Hà tiến vào bẩm báo với Mặc Huyền.
Mặc Huyền gật đầu đứng lên, mãi tới khi hắn ra ngoài, Chí Viễn vội theo sát.
Hai người tiến vào ngự thư phòng thì cảm thấy không khí rất lạ, đại ca và nhị ca đã đến, đứng ở một bên trong ngự thư phòng, Hoàng Thượng ngồi ở trước bàn, vẻ mặt ẩn nhẫn sự lo âu nhìn bọn họ, thấy Mặc Huyền và Chí Viễn tiến vào, ánh mắt ông mới bình tĩnh lại một chút.
“Nhi thần khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hai người cùng hô rồi quỳ xuống hành lễ.
“Mau đứng lên!” Hoàng Thượng vẫy vẫy tay, hai người cũng đứng lên lui về đứng cạnh đại ca và nhị ca.
Hoàng Thượng có vẻ bình phục tâm tình, nhìn lướt qua bốn vị huynh đệ, “Lần này trẫm gọi các con đến, là vì Gia quốc lần trước lén lút cùng với ba nước là Lâm quốc, La Quốc, Tĩnh, muốn đối kháng với chúng ta, theo tin tức thì chỉ có La quốc tỏ vẻ không tham gia, hai nước còn lại đã muốn gật đầu, hai nước phái ra hai mươi vạn đại binh trợ giúp, hiện tại đã hành binh tới gần chúng ta.” Hoàng Thượng đảo mắt qua bốn huynh đệ, “Hiện tại binh lính dường như có chút dao động, cũng có chút nổi giận, các con cũng biết sĩ khí như núi đỏ, biên giới sẽ không giữ được, cho nên lần này trẫm muốn phái bốn huynh đệ cái con đi tới đó, chấn chỉnh sĩ khí binh lính.” Hoàng Thượng ngừng lại nhìn bọn họ.
Hiên Viên Tuấn Tư thầm nghĩ lần này là việc lớn, sáu mươi vạn đại bịnh ập đến, nếu bây giờ chạy tới đó chẳng khác nào tự tìm chỗ chết, Bàng Biên Tuấn Tư ở bên cạnh dường như cũng nghĩ vậy.
Lúc này, Mặc Huyền đột nhiên bước lên, “Phụ hoàng, Nhi thần nguyện đi trước.” Chí Viễn thấy vậy cũng lập tức bước lên, “Nhi thần cũng phải đi!”