Háo sắc tướng công là của ta

Chương 126: Chúng ta là cướp!


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 126: Chúng ta là cướp!

Chương 126: Chúng ta là cướp!
Nàng đã không còn tự tin như trước, ở bên cạnh thiếu gia, nhìn hắn thành thân với nữ nhân khác, cho nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại rời khỏi nhà, nàng muốn ra ngoài một chút, hiện tại tâm tình thật là khó chịu.
Mấy ngày nay vẫn đi theo sơn đạo, bởi vì tử nhỏ lớn lên trên núi, Bảo Bối rất dễ thích ứng, đói bụng thì chuẩn bị món ăn thôn quê, một nửa chia cho tiểu Ngoan, một nửa cho bản thân, sau đó tìm một mảng cỏ thoái mái dựa vào tiểu Ngoan cùng nhau ngủ.
“Oa!” Qua vài ngày đi dọc núi, Bảo Bối bị cảnh hồ trước mắt hấp dẫn, chung quanh núi bap phủ, cây cối tươi tốt vươn mình giữa những lớp mây, Bảo Bối ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mây xanh, lại cúi đầu nhìn mặt hồ như tiên cảnh trước mặt, lòng của nàng rốt cục bình lặng lại chút ít.
Chạy tới gần, vọc tay xuống hồ vốc lên uống mấy ngụm.
“Oa, tiểu Ngoan, nơi này thật đẹp, đúng không?” Bảo Bối quay đầu nói với tiểu Ngoan, chống eo nhỏ đứng lên, chỉ về phía bình nguyên, “Chúng ta tới đó tìm một phòng, đến lúc đó gọi cha mẹ tới còn có Đại Bảo, Tiểu Bảo.” Còn một cái tên khắc trong lòng nàng, nhưng nàng định nói lại nuốt xuống.
Tiểu Ngoan ăn uống nó, quay đầu ngả xuống bụi cỏ rậm ngáp dài buồn ngủ.
Bảo Bối lại ngồi xuống, lấy trong hồ một chút nước, uống vào, rất ngọt!
“Nha đầu.” Có tiếng thét to từ phía sau, Bảo Bối buông chén nước quay đầu nhìn.

“Có việc gì?” Ở trong núi có thể thấy người, tâm tình Bảo Bối có chút vui lên.
Một nam tử tráng kiện cao sáu thước đi tới, chỉ vào Bảo Bối, “Chúng ta là cướp.”
“Cướp?” Bảo Bối há to miệng nhìn vẻ mặt hung hãn của nam tử.
“Sai, chúng ta không phải là cướp, là thu phí, thằng ngốc.” Phía sau xuất hiện một nam tử gầy gò, bởi vì vóc dáng không cao nên hắn nhảy lên phía trước vỗ vào đầu nam tử to cao. (Kat: chết cười!)
Tên gầy gò quay đầu nhìn Bảo Bối, mặt mang theo vẻ tươi cười, “Nha đầu, đây là núi của chúng ta, cho nên từng ngọn cỏ giọt nước đều là của chúng ta, vừa rồi ngươi uống nhiều nước như vậy, đưa bạc cho chúng ta.”
“Bạc!” Bảo Bối hiểu được cái này, nàng có vẻ hiểu ra nhìn hai nam tử đối diện.
Nam tử nhìn thấy Bảo Bối chỉ lo nhìn họ, không tỏ vẻ muốn lục tìm trong túi, có chút không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, “Đúng vậy, mau đưa đây.”
“Nhưng mà ta không có bạc.” vẻ mặt Bảo Bối tỏ vẻ xin lỗi, uống nước của họ, nàng thật có lỗi. (Kat: =.=, Bảo Bối ah!)
“Lừa ai chứ, ai ra khỏi cửa mà không mang theo bạc.” Nam tử gầy gò tỏ ra biểu tình không tin, nam tử tráng kiện bên cạnh cũng hừ lạnh hai tiếng.
Bảo Bối lắc lắc tay: “Thật sự ta không có, không tin các ngươi tự mình xem.” Nàng đem túi đưa hắn, vô cùng phối hợp.
Hai người nọ có chúng choáng váng, sao có thể phối hợp với cướp như vậy?
Bọn họ nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn chằm chằm Bảo Bối, do dự tiếp nhận cái túi, mở ra, chỉ có hai bộ quần áo, ngoài ra chẳng có gì.
“Không ngờ còn khốn cùng hơn chúng ta?” Cả hai trăm miệng một lời, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía Bảo Bối.
Nam tử gầy gò nhìn Bảo Bối, ánh mắt dừng lại chỗ túi tiền, chỉ chỉ, Bảo Bối lại lấy túi tiền đưa cho bọn họ, nam tử gầy gò mở túi, ngoại trừ hai bình dược, chỉ có một tờ giấy gấp lại.
“Hả?” Nam tử gầy gò lấy tờ giấy ra, mở ra thì nhận ra đây là một bức họa. Trời ạ, người trong tranh tướng mạo thật tốt.
Bảo Bối nhìn thấy bức họa kia, lập tức nhớ tới thiếu gia, mấy ngày nay nàng luôn làm bộ không nhớ tới thiếu gia, nhưng mà không nghĩ tới lòng đã khó chịu, lúc này nhìn thấy bức họa, nỗi nhớ trong lòng như lũ vỡ đê tràn về.

Nàng khó chịu ngồi xuống, lớn tiếng gào khóc, khiến cho hai nam nhân bị dọa đến choáng váng, cả hai kích động buông túi tiền.
Nam tử tráng kiện hít thở thật mạnh nói: “Nha đầu, ngươi đừng khóc, ta đem đồ trả lạo cho người, chúng ta sợ nhất gặp nữ tử khóc.”
Nam tử gầy gò vội mang bức họa và hành trang trả lại, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ngươi đừng khóc, chúng ta trả lại cho ngươi còn không được sao?”
Bảo Bối hoàn toàn không có ý dừng lại, nỗi nhớ của nàng không có chỗ biểu đạt, sự tủi thân trong lòng không thể nói ra, chỉ có thể gào khóc với hồ nước, đem toàm bộ thống khổ phát tác ra ngoài, nàng nghẹn ngào gọi tên thiếu gia với mặt hồ, thật sự nhớ hắn, muốn gặp hắn, trong lòng không ngừng tự nhủ thầm muốn gặp hắn.
Nam tử tráng kiện nhìn Bảo Bối khóc thương tâm, không ngờ cũng khóc theo, “A, chúng ta thật thảm, mới ngày đâu tiên ra hành tẩu giang hồ, đã bị người ta trộm túi tiền, hiện tại không một xu dính túi không dám về nhà gặp cha, nhất định cha sẽ đánh chết chúng ta.”
Nam tử gầy gò vỗ vỗ vai nam tử tráng kiện, “Đại Trụ, ngươi đừng khóc, ngươi khóc ta cũng khóc mất.” Nói xong cũng mếu mếu, Đại Trụ ôm đầu của hắn càng khóc thương tâm hơn, “Tiểu Trụ, là do ca không tốt, hai ngươi ngay cả miếng cơm cũng không có mà ăn.” Nói xong hai nam nhân lại khóc ầm lên.
Cảnh này khiến Bảo Bối ngây ngẩn cả người, nàng nức nở vài tiếng rồi ngừng khóc, nhìn hai huynh đệ khóc còn thảm thiết hơn nàng.
“Tiểu Ngoan.” Nàng gọi, Tiểu Ngoan vẫn đang trón trong bụi cỏ chui ra, từ tốn lại gần, sự xuất hiện của nó hữu hiệu ngăn lại tiếng khóc rống của hai nam tử, cả hai nhất thời ôm chặt lấy nhau.
“Tiểu Trụn, vừa rồi ngươi không thấy nó sao?” Chỉ chỉ phía trước.
Tiểu Trụ lắc đầu: “Không có, nhìn thấy sẽ không nhào tới.” Huynh đệ đồng thời gật gật đầu.
Bảo Bối lấy từ trong cái túi trên lưng tiểu Ngoan, mở ra lấy một í thịt nướng, đây là thịt nướng nàng mang theo còn lại.

“Cho các ngươi, ăn đi.” Bảo Bối đưa tới trước mặt họ.
Hai huynh đệ có chút do dự nhìn Bảo Bối, lại nhìn con hổ không thèm nhìn họ mà lại quay đầu ngủ.
Thịt nướng tỏa ra mùi hương thơm, hai huynh đệ rốt cục nhịn không được bắt đầu ăn như hổ đói, một túi thịt lớn bị họ ăn hết không thừa một mảnh.
“A.” Ăn no trong lòng thật thoải mái, hai huynh đệ vừa lòng nằm lăn ra.
“Đây là bữa ăn no nê nhất trong cả tháng này của ta.” Đại Trụ vừa lòng nhìn bầu trời.
Tiểu Trụ vỗ bụng Đại Trụ, thoải mái vung cánh tay, ăn no phải ngủ, mới có thể hấp thu tốt đồ ăn, đây là kinh nghiệm của hắn.
Bảo Bối nhìn hai huynh đệ an nhàn nằm xuống, nàng đứng dậy tu dọn đồ đạc.
“Ngươi đi đâu?” Tiểu Trụ đứng lên, Đại Trụ cũng đứng lên theo.
Bảo Bối chỉ chỉ về phía không xa, “Ta muốn đi tìm phòng ở.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.