Háo sắc tướng công là của ta

Chương 119 Muốn giết Bảo Bối [2046 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 119 Muốn giết Bảo Bối [2046 chữ ]

Chap 119 Muốn giết Bảo Bối [2046 chữ ]
“Nhị ca, vì sao không lập tức giết hắn cho rồi?” Bên cạnh là một nữ tử  tay cầm Trường Loan Câu, vẫn nhìn chằm chằm vào Mặc Huyền, nam tử xinh đẹp như vậy mà bị giết dường như có chút đáng tiếc, không thể cãi lệnh người đó, nàng không thể không nhẫn tâm.
“Tứ muội không vội, trước hết chúng ta muốn dùng hắn để giết một người khác.” Bên cạnh một nam tử cao cao gầy teo vừa cười vừa nói “Lần này nhất định phải giết cái người giết chết đại ca của chúng ta.”
“Hừ, dám giết đại ca của chúng ta, ta muốn nàng nợ máu phải trả bằng máu.” Nam nhân được gọi là nhị ca đi tới bên người Mặc Huyền “Đem hắn treo ngược lên.” Hai người đằng sau lập tức đem Mặc Huyền treo lên.
Mặc Huyền nhíu mày nhìn bọn họ, trong miệng bọn họ nói muốn giết một người khác, chẳng lẽ là Bảo Bối! Tâm của hắn bắt đầu lo lắng.
“Nhị đương gia, bên ngoài nhìn thấy Hiên Viên Mộc Tư cùng Tam đệ của hắn mang theo một nhóm hắc y nhân chạy tới, đang ở ngoài rừng .” Một người bịt mặt vọt tới.
“Thì ra là ngươi còn mang theo cứu binh khác, khó trách bình tĩnh như vậy.” Nam tử cao gầy nhìn Mặc Huyền bị treo lên, u ám nở nụ cười “Ngươi có biết vì sao chúng ta muốn đem ngươi lôi vào đây hay không? Bởi vì này mảnh sương trắng này sẽ ngăn trở đường đi của tất cả mọi người, nhưng nhất định không ngăn được người chúng ta muốn giết kia, chúng ta chỉ là đang đợi nàng mà thôi”.
“Bọn họ muốn giết Bảo Bối?” Mặc Huyền trước sau như một bình tĩnh, tâm bắt đầu hoảng loạn.

Mặc Huyền liên tục kỳ vọng Bảo Bối không cần phải xuất hiện, nhưng lúc này đã nhìn thấy Bảo Bối vọt tới, Tiểu Ngoan sau lưng cũng mau như tia chớp đi theo “Thiếu gia, thiếu gia.” Bảo Bối thấy được thiếu gia bị treo ngược ở trên cây, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến trắng.
Mặc Huyền miệng đã bị che lại, hắn chỉ có thể lắc đầu, ý bảo Bảo Bối đi mau, nhưng Bảo Bối làm sao có thể sẽ lưu hắn lại mà đi đây.
Bảo Bối quá sợ hãi lao đến, ba người dưới tàng cây trên mặt lộ ra mừng rỡ nụ cười, đúng theo như lời người nọ, nha đầu kia võ công mặc dù không tệ, nhưng đầu óc tựa hồ đơn giản, mà nhược điểm duy nhất của nàng chính là nam tử bị treo ngược ở trên cây này.
Vèo một tiếng, đột nhiên trên mặt đất ụp đến một cái lưới treo đầy móc sắt, đem Bảo Bối bao phủ, móc sắt trên lưới cắm vào thân thể Bảo Bối, máu tươi lập tức chảy xuống, Bảo Bối hừ một tiếng ngã trên mặt đất bị cái lưới bao phủ.
Con mắt Mặc Huyền tràn đầy nước mắt.
“Ha ha ha, nha đầu kia thật đúng là đơn giản, thật không biết đại ca làm sao lại bị nàng giết chết.” Nữ tử cuồng ngạo nở nụ cười, đối với Mặc Huyền trên cây cười “Giờ đến phiên ngươi, chẳng qua nếu như ngươi đáp ứng làm nam nhân của ta, ta có thể cân nhắc thả ngươi nha.” Trên mặt nàng lộ ra nụ cười tham lam.
“Tứ muội, ngươi thật đúng là sắc tâm không giới a!” (hự con này giống mấy con kĩ viện quá, tội BB của ta huhu
~) Nam tử cường tráng cười ha ha một tiếng “Người nam nhân này giữ lại không được, giết hắn thôi!”
Nữ tử tiếc hận thở dài “Hảo đáng tiếc a.” Liền đem Trường Loan Câu trong tay giơ lên.
“Ngươi dám đả thương thiếu gia của ta?” Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh lùng.
Nữ tử dừng Trường Loan Câu giữa tay lại, quay đầu lại, hai tên nam tử cũng nhìn sang.
Bảo Bối đã bò dậy, tại trong lưới máu nàng đã chảy thành sông, y phục màu lam trên người đã nhuộm đỏ toàn bộ, ánh mắt của nàng đã trở nên so với máu còn đỏ hơn, Bảo Bối lạnh lùng nhìn qua nữ tử, bàn tay nhỏ bé cầm chặt cái lưới trong tay, cho du móc sắt đâm vào trên người, nàng lại hướng trên người dùng sức đâm xuống làm cho lực đạo có thể xuất ra, Bảo Bối hét lớn một tiếng, một tiếng vang thật lớn, cái lưới đầy móc sắt bị nàng xé thành vài mảnh.
Bảo Bối nhanh chóng vọt tới nữ tử nắm Trường Loan Câu trong tay, xoẹt nhanh như tia chớp chặt đứt cổ nữ tử đó, lập tức nhìn thấy thân thủ có chỗ khác biệt.
Trường Loan Câu tại trong tay Bảo Bối giờ giống như lưỡi hái trong tay tử thần phát ra hàn quang, Bảo Bối khóe miệng tóe ra vài giọt máu, nàng phóng tới hai tên nam tử kia, trực tiếp vọt tới, tay trái nắm Trường Loan Câu xoay tròn, thật nhanh xẹt qua bên cạnh, tay phải dứt khoát túm lấy ngực nam tử cao gầy, trực tiếp đâm thủng lồng ngực của hắn.

Đầu của nam tử cường tráng đã bị Bảo Bối xách trên tay, nam tử cao gầy té trên mặt đất, con mắt to tròn trừng trừng về phía bầu trời.
Bảo Bối lay động thân thể một cái, đem Mặc Huyền để xuống, nắm thật chặt thiếu gia, vừa đi vừa nói “Thiếu gia, ngươi không sao chớ.”
Mặc Huyền thống khổ hô “Bảo Bối, ngươi sao rồi?”
Bảo Bối lắc lắc đầu, nắm thật chặt tay thiếu gia “Đi mau!”
Cưỡi Tiểu Ngoan, Bảo Bối nằm ở sau lưng thiếu gia hướng ra phía ngoài nhanh chóng thả sức chạy vội đi ra ngoài.
Người ở phía ngoài đã bị Tĩnh Tông cùng Chí Viễn, cùng đoàn người Hô Nhĩ Bình Chỉ chạy tới giết, bọn họ lo lắng đang định đi vào bên trong tìm kiếm Mặc Huyền cùng Bảo Bối, khi thấy Tiểu Ngoan lao ra, Tĩnh Tông lập tức lớn tiếng hô “Bọn họ đã trở lại.”
Nhưng lập tức Tĩnh Tông hoảng sợ nhìn Bảo Bối sau lưng Mặc Huyền, một thân máu tươi từ trên người Bảo Bối chảy ra, nhiễm đỏ dưới thân tuyết trắng của Tiểu Ngoan, Bảo Bối đã cảm thấy mình không được, ánh mắt của nàng càng ngày càng mơ hồ, khi thấy tĩnh tông cùng Hô Nhĩ Bình Chỉ chạy tới gần, Bảo Bối rốt cục thõng tay nắm chặt thiếu gia xuống, ngã xuống.
“Bảo Bối, Bảo Bối” Hô Nhĩ Bình Chỉ đẩy Mặc Huyền ra ôm thật chặt toàn thân máu tươi của Bảo Bối, hắn một tay ôm lấy Bảo Bối đặt trên đất bằng.
Hắn lớn tiếng đối với Mặc Huyền gầm thét “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Bảo Bối trong tay hơi thở đã càng ngày càng yếu.
Mặc Huyền thống khổ đi tới, nắm thật chặt tay lạnh buốt của Bảo Bối, tay của hắn một mực run rẩy, Tĩnh Tông thống khổ ngồi ở bên cạnh Bảo Bối.

“Mau, trong túi Bảo Bối có thuốc, trước hết lấy cho nàng ăn đi.” Duy nhất Chí Viễn có chút thanh tỉnh nhắc nhở mọi người.
Tĩnh Tông lập tức nhấc túi Bảo Bối lên, nâng bình thuốc đổ ra, đem mấy viên thuốc còn dư lại bên trong toàn bộ bỏ vào trong miệng Bảo Bối.
Bảo Bối dần dần có hơi thở.
“Mau, mau trở về.” Mặc Huyền ôm lấy Bảo Bối, lập tức lên ngựa, hắn cảm giác tâm mình muốn ngừng lại, hắn ôm Bảo Bối chặt trong ngực, thúc giục sai nha nhanh chóng chạy.
“Mặc Huyền, đưa Bảo Bối cho ta.” Tĩnh tông đã chạy tới, Hô Nhĩ Bình Chỉ đằng sau cũng đuổi theo.
Mặc Huyền hoàn toàn không thấy bọn họ, chỉ là tăng nhanh tốc độ chạy như bay về phía trước, tất cả mọi người không nghĩ tới, hắn trước sau như một một thân gầy yếu thế nhưng lúc này lại kiên quyết như vậy, toàn thân tỏa ra một sức mạnh không thể xem nhẹ.
Trong hoàng cung, nhìn Bảo Bối máu chảy đầm đìa nằm ở trên giường, Tô Nhã cơ hồ sụp đổ, nàng nhào tới từ đầu đến cuối không đế ý đến ai la tên Bảo Bối lên, Lục Thiên là nam nhân chưa bao giờ rơi xuống một giọt lệ, hiện giờ lệ rơi đầy mặt, hắn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối ấp úng nói “ Tay Bảo Bối của nhà chúng ta như thế nào lại lạnh như vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.