Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 120 Chảy đến tận giọt máu cuối cùng [2025 tự ]
Chap 120 Chảy đến tận giọt máu cuối cùng [2025 tự ]
“Các ngươi mau tránh ra, mau tránh ra a.” Tô thần y hao hết toàn lực mới kéo Tô Nhã ra được, nhóm Thái y đã hao hết tâm tư trị liệu, nhưng mà Bảo Bối không có một chút phản ứng.
Mặc Huyền vẫn buồn bã nhìn chằm chằm Bảo Bối trên giường, môi trắng bệch, đờ đẫn ngồi “Nàng chảy đến tận giọt máu cuối cùng.” Lời nói của thái y luôn luôn quanh quẩn trong đầu Mặc Huyền.
Tô Nhã xoay người đánh lên người Mặc Huyền “Đều tại ngươi, nếu không phải do ngươi, Bảo Bối chúng ta làm sao có thể thành như vậy?”
Lục Thiên kéo Tô Nhã lại “Chuyện này không thể trách hắn.” Tô Nhã ở trong lòng Lục Thiên khóc như ruột gan đứt từng khúc.
Tô thần y bắt mạch cho Bảo Bối xong, lập tức từ trong lòng xuất ra một viên đan hoàn màu đỏ để vào trong miệng Bảo Bối “May mắn, các ngươi đã cho nàng ăn viên thuốc lúc trước ta cho nàng.” Ông nhẹ nhõm nói ra.
“Cha, Bảo Bối có phải được cứu rồi hay không.” Tô Nhã nâng ánh mắt sưng đỏ lên nhìn phụ thân.
Tô thần y gật gật đầu “Bảo Bối chẳng qua là đổ máu nhiều quá, viên thuốc ta cho lúc trước đã bảo vệ tâm mạch của nàng, viên đan hoàn vừa rồi có thể làm cho Bảo Bối từ từ khôi phục, có khả năng Bảo Bối phải ngủ thêm một đoạn thời gian nữa, các ngươi không nên quấy rầy nàng.”
“Vậy chúng ta mau mang nàng trở về.” Tô Nhã vui mừng xông lên phía trước, quay đầu chuyển hướng về phía Lục Thiên, ý nói hắn mang theo Bảo Bối.
“Không được.” Từ nãy giờ Mặc Huyền vẫn chưa mở miệng đột nhiên ngẩng đầu lên, hắn nắm tay Bảo Bối thật chặt “Bảo Bối phải ở lại nơi này.” Ý kiên định chưa bao giờ từng có của hắn.
Tô thần y lắc đầu “Bảo Bối hiện tại không thể chịu đựng được đường xa, miệng vết thương trên người vừa mới cầm máu, phía trên cái móc có cự độc(chất độc cực mạnh), tuy nói Bảo Bối bách độc bất xâm, nhưng dù sao thương tổn cũng rất lớn, nàng không thể lại bị ép buộc được.”
Tô Nhã nghe phụ thân cũng nói như vậy, liền nhìn về phía Lục Thiên, Lục Thiên nhẹ nhàng nắm tay nàng “Vậy nghe theo lời cha.”
“Tô Nhã, thật sự xin lỗi, chúng ta nhất định sẽ hảo hảo chữa trị cho Bảo Bối.” Như phi vẫn đứng ở một bên khóc nhưng lại khóc không thành tiếng, trong nội tâm nàng thật sự cảm thấy thật có lỗi.
Sắc mặt Hoàng Thượng lúc này cũng đã xám trắng, ngài gắt gao ôm Như phi.
Tô Nhã cũng dần dần bình tĩnh xuống, nhìn Mặc Huyền nói chắc như đinh đóng cột “Chờ Bảo Bối tốt lên, chúng ta liền mang nàng đi!”
“Bảo Bối muốn tĩnh dưỡng, không cần các ngươi ở trong này náo loạn.” Tô thần y ngẩng đầu phất phất tay, ý bảo mọi người đều đi xuống, mọi người đi rồi, chỉ còn lại một mình Mặc Huyền.
Mặc Huyền thu hồi ánh mắt nhìn về phía Bảo Bối trên giường, hắn nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt, cúi đầu hôn lên môi Bảo Bối, nhẹ nhàng nói “Ở bên ta, ngươi chỉ biết bị thương, chỉ cần ngươi có thể sống hảo, vậy thì nên rời ta đi!” Giọt nước mắt trong suốt rớt ở trên hai gò má của Bảo Bối, chậm rãi chảy xuống dưới.
Bảo Bối ngủ sâu hơn một tháng, Mặc Huyền vẫn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh nàng, vết thương trên người nàng đã khép lại, khí sắc cũng dần dần khá hơn.
“Thái tử, Tô thần y nói, Bảo Bối mấy ngày nữa sẽ tỉnh, hay là ngài trước nên đi nghỉ ngơi một chút đi.” Lúc tiểu Lục đưa nước tiến vào, nhìn thái tử tiều tụy, thật sự là không đành lòng, khí sắc thái tử trắng giống như tờ giấy, thân hình gầy yếu càng thêm vẻ mong manh.
Mặc Huyền khẽ nâng ánh mắt mệt mỏi lên, lắc lắc đầu “Khi nàng tỉnh lại, ta muốn ta là người đầu tiên nàng thấy.” Hắn lộ ra vẻ tươi cười hiếm có.
Tiểu Lục thở dài, đi ra ngoài.
“Thái tử, đại vương Hô Nhĩ Bình Chỉ La quốc đến đây, nói là muốn gặp ngài.” Hạ Hà tiến vào hồi báo.
“Để cho hắn vào đi.” Mặc Huyền gật gật đầu.
Hô Nhĩ Bình Chỉ nhanh rảo bước tiến vào, trực tiếp đi tới bên giường, nhìn nhìn Bảo Bối, lông mày nhíu chặt của hắn hơi hơi tản ra, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Huyền “Hôm nay ta đến chào từ biệt.”
Mặc Huyền có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Hô Nhĩ Bình Chỉ cười khổ một chút “Tiểu tử kia, xem ra là ta không thể mang nàng đi!” Hắn thở dài “Ngươi tốt nhất nên đối xử tốt với nàng.”
Mặc Huyền gật gật đầu, Hô Nhĩ Bình Chỉ lưu luyến nhìn Bảo Bối trên giường nói “Tiểu tử, ngươi hảo hảo sống cho tốt.” sau đó nắm chặt hai tay rồi đi ra ngoài.
Mặc Huyền đứng lên, đi ra ngoài cửa nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ đã đi xa, bóng dáng của hắn nhìn sao mà cô đơn như thế.
“Thiếu gia, ngươi muốn đi đâu?” Phía sau truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của Bảo Bối, Mặc Huyền lập tức xoay người nhìn Bảo Bối đang ngồi trên giường.
Bảo Bối mở to ánh mắt nhìn Mặc Huyền ngoài cửa, sau đó lại cúi đầu kéo kéo đại bào màu trắng trên người, tay áo thật dài thật dài a, Bảo Bối sắn tay áo lên, bởi vì sợ đụng tới miệng vết thương, áo bào đang quấn lên người nàng là Mặc Huyền cho nàng mặc đó là đại bào của hắn “Thật dài a!” Bảo Bối sắn viền tay áo lên vui vẻ cười.
Mặc Huyền bước nhanh đi tới, một phen ôm Bảo Bối vào lòng, Mặc Huyền vui vẻ thấp giọng kêu “Ngươi đã tỉnh.”
Bảo Bối mở trừng hai mắt, gật gật đầu, ngửi thấy mùi trên người thiếu gia thật sự hảo hảo thơm a, tham lam hít vào một hơi.
Mặc Huyền nhẹ xoa đầu nhỏ của nàng, vui vẻ nở nụ cười.
Bảo Bối có chút ngượng ngùng cười cười, thiếu gia gần đây đối nàng thật tốt!
Bảo Bối nuốt vài nước miếng vào miệng, mới nhẹ nhàng nói “Thiếu gia, ta đói bụng!” Mặc Huyền mới chú ý tới bụng của Bảo Bối đang lớn tiếng vang lên, thấp giọng nở nụ cười.
Trải qua điều dưỡng, Bảo Bối rất nhanh liền khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ (mạnh như rồng như hổ), mỗi ngày vẫn vây quanh thiếu gia đi tới đi lui, Mặc Huyền tựa hồ cũng không ngại ầm ỹ, có lẽ lần này là lần cuối cùng đối tốt với ngươi.
Sáng sớm tỉnh lại, Bảo Bối nhìn Mặc Huyền đang lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp “Thiếu gia” nàng ngồi dậy.
Mặc Huyền gật gật đầu, chậm rãi đứng lên “Hôm nay cha nương ngươi sẽ đến đón ngươi.”
“Sao?” Bảo Bối đang đứng lên, nghi hoặc nhìn thiếu gia.
Mặc Huyền thấp đầu một chút, xoay người “Bọn họ đến đón ngươi đi.”
Bảo Bối kinh ngạc nhìn thiếu gia “Vì sao?”
Mặc Huyền ngừng cước bộ một chút “Thương thế của ngươi đã tốt hơn rồi, nên bọn họ tới đón ngươi trở về.” Cước bộ có chút rối loạn bước ra ngoài “Huyền nhi, ngươi xem Tiệp Tịnh nàng không chỉ có đánh đàn tốt, họa cũng thật tốt, bức tranh chim chóc này thật hảo thật giống như chim thật.” Như phi nhìn bức tranh trên bàn đối với Tiệp Tịnh khen không dứt miệng, Tiệp Tịnh ngồi đối diện da mặt đã ửng hồng khắp mặt, yêu kiều mỉm cười nghiêng người cúi đầu lặng lẽ nhìn Mặc Huyền.
Mặc Huyền nhìn thoáng qua bức tranh, ngẩng đầu nhìn lên lại bắt gặp ánh mắt Tiệp Tịnh, hắn rũ ánh mắt xuống lẳng lặng nghe Như phi nói chuyện, Như phi liếc nhìn Mặc Huyền, liền đưa ánh mắt ra hiệu cho Tiệp Tịnh sau đó đứng lên “Ta còn có chút việc, các ngươi tiếp tục nói chuyện đi.”