Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 118 Hôm nay là ngày chết của ngươi
Hắn mỉm cười đưa tay ra “Tới đây.”
Bảo Bối từ từ đi tới, Mặc Huyền lôi kéo tay của nàng làm cho nàng ngồi xuống bên cạnh của mình “Ta dạy cho ngươi.”
Bảo Bối trừng to mắt nhìn thiếu gia, thiếu gia tựa hồ là nghiêm túc.
Hắn đem ngón tay Bảo Bối nhẹ nhàng đặt ở trên dây đàn cầm, tại trên dây đàn tay hắn đặt nhẹ xuống tay nàng, dây đàn cầm phát ra một tiếng thanh âm nhẹ giòn, Bảo Bối nhìn qua sợi dây đàn đang rung động kia, tâm nhỏ bé của nàng cũng rung động theo, tựa như đang nằm mơ!
Mặc Huyền đem ngón tay Bảo Bối đang ngây ngốc tách ra, đặt tại trên dây, bàn tay to của hắn che ở trên bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối, cảm giác ấm áp từ trên bàn tay thiếu gia truyền vào trong tay Bảo Bối, Bảo Bối hít sâu một cái dễ ngửi thấy được mùi thơm trên người thiếu gia, lòng của nàng đã ngổn ngang, vẻ mặt thiếu gia chưa từng ôn hoà đối với mình như vậy, thiếu gia đây là thế nào?
Lại gảy mấy dây đàn, phổ ra một bản nhạc ngắn, Bảo Bối hưng phấn khanh khách nở nụ cười, Mặc Huyền ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm Bảo Bối vào trong ngực, từ từ gảy, ánh trăng phía ngoài từ từ lan vào trong phòng, lan tỏa tại trên người hai người, một vòng sáng rạng rỡ.
Mặc Huyền đi ra ngoài cung, nhìn nhìn Hiên Viên Tuấn Tư ngồi trên lưng ngựa, trên mặt đại ca là nụ cười giả tạo làm hắn vô cùng khó chịu.
Cao Tĩnh Tông mang theo mấy trăm binh lính đã ở bên ngoài chờ hắn, nhìn hắn đi ra cười cười, chỉ vào xe ngựa bên cạnh “Lên xe đi.” Xem ra Hoàng Thượng vẫn là không yên lòng, an bài Tĩnh Tông cùng đi, nhưng vì sao Oánh Oánh cũng theo tới đây? Bảo Bối có chút uể oải nhìn Oánh Oánh trên xe ngựa.
Đi theo sau lưng Mặc Huyền Bảo Bối đi nhanh đến phía trước thiếu gia “Thiếu gia, không bằng ngươi cưỡi Tiểu Ngoan đi, ta hảo bảo vệ ngươi.”
Thiếu gia nhếch nhẹ đôi mi thanh tú “Ngươi muốn cho ta cưỡi Tiểu Ngoan ở trên đường chạy sao?” Bảo Bối vui vẻ gật đầu, thiếu gia lần này hiểu rõ thực thấu đáo.
Mặc Huyền liếc xéo Bảo Bối một cái, chậm rãi lên xe ngựa, cùng Oánh Oánh ngồi ở trong xe ngựa, Oánh Oánh nhẹ che khăn tay thuận theo mỉm cười, hảo một mỹ nhân e thẹn. (= =)
Tuấn Tư không vui nhìn mọi người một chút “Lên đường!” Vung tay lên, nhân mã liền bắt đầu đi về phía trước.
Trên đường, Bảo Bối cưỡi Tiểu Ngoan liên tục dán vị trí gần cửa sổ xe ngựa của thiếu gia, duỗi dài cổ hướng bên trong nhìn nhìn, đáng tiếc rèm rủ xuống, nàng căn bản không cách nào nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ là ngẫu nhiên nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Oánh Oánh.
“Ai.” Bảo Bối thở dài rốt cục bỏ qua, nàng chậm rãi đi về phía trước, Tĩnh Tông từ vừa rồi vẫn không vui nhìn Bảo Bối, dám không chú ý đến hắn.
“Như thế nào, không nhìn bên trong nữa?” Tĩnh Tông có chút hơi buồn.
Bảo Bối lắc đầu “Không nhìn thấy.” Nàng liên tục rất muốn xem.
Tĩnh Tông tức giận nhìn nàng một cái, liền tăng nhanh tốc độ ngựa đi về phía trước, Bảo Bối cũng tăng nhanh đi theo, một người hơi nhàm chán.
“Người nhà của ta ở chỗ của ngươi, cám ơn.” Bảo Bối thật lòng cảm tạ.
Tĩnh Tông đi về phía trước vài bước, thả chậm tốc độ “Bảo Bối, người nhà của ngươi đều rất quan tâm ngươi, nhất là phụ thân của ngươi, mặc dù đối với ngươi lời nói không nhiều lắm, nhưng rất thương ngươi…”
Bảo Bối nặng nề gật đầu nhẹ, mặc dù phụ thân mang theo mình luyện công từ nhỏ, mỗi lần luyện không tốt không để ình ăn cơm, nhưng nàng biết rõ phụ thân cũng chưa có ăn, phụ thân cũng cùng nàng nhịn, nương luôn nói nhiều nhưng thật sự là ngoài cứng trong mềm, mẫu thân là sinh mạng của phụ thân.
Dọc trên đường đi, đặc biệt yên tĩnh, ngày dần dần tối xuống, rốt cuộc đến Mật lâm sơn, núi ở đây nhìn qua cũng không cao, chính là có khá nhiều cây cối cùng mảnh sương trắng bao quanh.
“Oa, huyền ngươi xem, thật xinh đẹp a.” Vừa xuống xe ngựa, Oánh Oánh đối với cảnh núi trước mắt liền tán thưởng, các cây cối màu xanh lục xanh lục (hự tác giả viết chứ k phải ta) bị sương trắng quay chung quanh, xác thực rất đẹp.
“Mọi người phải cẩn thận một chút, không được lơ là.” Tĩnh Tông nhắc nhở mọi người.
Tuấn Tư đáy mắt gạt đi một tia ánh sáng lạnh, hắn nhìn thoáng qua, sau đó đem ngựa dừng ở dưới một thân cây, đem dây cương cột vào trên cây.
Bọn lính cũng đều ngừng lại, nhìn Tuấn Tư chờ đợi mệnh lệnh.
Tuấn Tư lúc này nhìn nhìn Mặc Huyền, cũng nhìn bốn phía nhìn Bảo Bối, nàng mới là người hắn kiêng kị nhất.
“Chúng ta bây giờ nghỉ ngơi một chút, trước mắt ta an bài vài chục người làm nhóm đầu tiên đi ra ngoài thăm dò một chút.” Ngồi xuống, cầm lấy bình nước uống một ngụm.
Trải qua một đoạn hành trình, Mặc Huyền cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn ngồi ở phía dưới một cái cây khác, Oánh Oánh cũng vội vàng đi theo, Bảo Bối vừa muốn đi qua, Tĩnh Tông đã ngăn ở phía trước “Uống miếng nước, ăn một chút gì đi.”
Bảo Bối chần chờ một chút, nhìn qua bên kia thiếu gia cùng Oánh Oánh cũng đã bắt đầu ăn, liền nhận lấy, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngoan, chia cho Tiểu Ngoan một chút thịt, sau đó chính mình gặm.
Oánh Oánh để đồ trong tay xuống đứng lên, nhìn chung quanh một lần, đột nhiên sau lưng xuất hiện một sợi thừng tử rất nhanh buộc lấy nàng kéo vào trong rừng cây, Oánh Oánh lớn tiếng kinh hô lên, Mặc Huyền lập tức đứng lên bắt lấy Oánh Oánh, kéo vào trong.
Bốn phía truyền đến tiếng bọn lính kêu thảm thiết, trong đất thế nhưng lại có dấu người nhảy lên, nhanh chóng đâm chết binh lính.
Tĩnh tông lập tức an bài bọn lính bắt đầu chống cự lại, Bảo Bối đã mang theo Tiểu Ngoan vọt tới hướng nơi Mặc Huyền bị kéo vào, kết quả bên trong ngoại trừ rừng cây chính là một mảnh sương trắng, nàng vòng vo vài vòng đều quay lại chỗ cũ.
Bảo Bối cuống cuồng lớn tiếng la lên “Thiếu gia, thiếu gia!” Nhưng trong rừng chỉ có thanh âm của nàng.
“Bảo Bối.” Tĩnh Tông đã đuổi đến nơi.
Bảo Bối có chút hoảng hốt nhìn Tĩnh Tông.
“Này phiến sương trắng có vấn đề.” Tĩnh tông nhíu mày, đột nhiên bên tai nghe được tiếng kêu cứu hơi yếu của Oánh Oánh, bọn họ lập tức chạy tới, Oánh Oánh đang quỳ rạp trên mặt đất, đỡ Oánh Oánh dậy, Bảo Bối lo lắng hỏi “Thiếu gia đâu?”
Oánh Oánh lấy ngón tay chỉ phía trước một chút, khóc lên.
Bảo Bối lập tức đứng lên, mang theo Tiểu Ngoan nhanh chóng vọt vào.
Sau lưng lại vang lên thanh âm truy binh đuổi giết, Tĩnh Tông mang theo Oánh Oánh xoay người lại xông về phía tiếng truy binh, hắn vội vàng muốn cùng bọn lính tụ họp lại mới có thể, hắn hiện tại mới phát hiện, vẫn không nhìn thấy Tuấn Tư.
“Các ngươi là ai?” Mặc Huyền bị trói chặt, lẳng lặng nhìn vài người ăn mặc quái dị đối diện.
“Ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần biết rằng hôm nay là ngày chết của ngươi là tốt rồi.” Một người trong đó bộ dạng đặc biệt cường tráng, tiếng nam nhân nói lên giọng đặc biệt thô.