Háo sắc tướng công là của ta

Chương 117 Bí mật của Bảo Bối [2056 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 117 Bí mật của Bảo Bối [2056 chữ ]

Chap 117 Bí mật của Bảo Bối [2056 chữ ]
Tĩnh Tông đi đến, nhìn Bảo Bối vui vẻ, trong mắt hiện lên một chút cô đơn, hắn lẳng lặng đi ra ngoài, Lục Thiên thấy vậy cũng đi theo ra ngoài.
“Cám ơn ngươi, đã cho chúng ta ở nơi này.” Lục Thiên đứng ở bên cạnh Tĩnh Tông.
Tĩnh Tông cười cười “Bá phụ khách khí, có thể khiến cho bá phụ vào ở trong phủ, Tĩnh Tông cảm thấy thật cao hứng.”
Lục Thiên có chút hiểu vỗ vỗ bả vai Tĩnh Tông, sau đó hắn nhìn về phía bầu trời xa xăm, tối nay trên bầu trời bao la dường như còn có mấy ngôi sao không được sáng cho lắm.
“Kỳ thật, có việc này ta muốn nhờ ngươi.” Lục Thiên quay đầu lại.
Tĩnh tông thu hồi nhãn thần nhìn Lục Thiên “Bá phụ, cứ việc giao cho.”
“Nếu như, ngày nào đó nhìn thấy Bảo Bối không được bình thường, ngươi nhất định phải đem nàng mang về.” Lục Thiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn Tĩnh Tông nói ra.

“Bảo Bối không được bình thường?” Tĩnh Tông giật mình nhìn Lục Thiên.
Lục Thiên chuyển ánh nhìn về phía xa xa thở dài thật sâu “Ta chỉ là lo lắng mà thôi, hi vọng không có một ngày như vậy.”
“Bảo Bối rốt cuộc làm sao vậy?” Tĩnh Tông chần chờ hỏi.
Lục Thiên thu hồi nhãn thần, chậm rãi ngồi ở trên ghế dài bên cạnh, Tĩnh Tông cũng ngồi xuống.
“Năm ấy ta chỉ nghĩ tới thiên hạ đệ nhất võ công, tiêu diệt các môn phái, lấy được bí quyết bọn họ, ta thậm chí không tiếc hết thảy luyện Âm Tâm Bách Chuyển Ma Công, khi ta tẩu hỏa nhập ma, lúc ấy ta chỉ có giết người, một lòng phải lấy được thứ mình muốn, chỉ cần kẻ không thuận ta, ta liền giết! Càng giết, lòng của ta lại càng điên cuồng, cho đến khi có một ngày gặp được Tô Nhã” Thanh âm Lục Thiên do thống khổ dần dần trở nên ôn nhu “Nàng đối với ta vô cùng quan tâm cùng chiếu cố, nàng không chê hai tay ta dính đầy máu tươi, không ngừng khích lệ ta, bất chấp tất cả mọi người phản đối việc làm việc nghĩa không được chùn bước của nàng ở lại bên cạnh ta, nàng dần dần làm cho ta hồi phục nhân tính, Tô Nhã nói muốn cho ta mái nhà, lúc trong bụng có Bảo Bối, ta hoàn toàn thu hồi tâm, ta chỉ nghĩ hảo hảo cùng Tô Nhã, hài tử trải qua cuộc sống hạnh phúc.” Lục Thiên trong mắt lộ ra hạnh phúc “Chỉ là, ta có chút lo lắng Ma Công này có thể ảnh hưởng đến Bảo Bối hay không, mặc dù Tô Nhã nói không có việc gì, nhưng ta còn lo lắng, ta muốn ngươi giúp ta chú ý một chút.” Tĩnh Tông lẳng lặng nghe xong lời Lục Thiên nói, nặng nề gật đầu “Yên tâm đi, bá phụ, ta nhất định sẽ chú ý.”
Lục Thiên cười cười đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Mặc Huyền đứng cách đó không xa bọn họ, hắn hẳn là cũng nghe được chứ.
Mặc Huyền chắp tay sau lưng nhìn bọn họ, xoay người từ từ đi xa.
“Bảo Bối, nói cho nãi nãi, ngươi có phải thích tên tiểu tử kia hay không?” Tô nãi nãi nhìn Bảo Bối ngủ ở trên giường.
Bảo Bối cười cười, ngượng ngùng xoay người sang chỗ khác, đột nhiên nàng lại ngồi dậy, từ bên giường cầm túi lên, đem son phấn bên trong lấy ra, mặt đỏ hồng nói “Nãi nãi, đây là thiếu gia tặng cho ta, ta thật vui vẻ.”
Nãi nãi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Bảo Bối, từ ái vỗ vỗ khuôn mặt của nàng “Sự vui vẻ của Bảo Bối là trọng yếu hơn!”
Bảo Bối cười càng vui vẻ hơn, lúc nàng ngủ, nàng đem son phấn nắm thật chặt trong tay, ngọt ngào ngủ thiếp đi, một đêm mộng đẹp!
“Thiếu gia, nãi nãi ta nói rất thích ngươi.” Trở lại trong cung, Bảo Bối vẫn vô cùng vui vẻ, nàng vui sướng ở bên cạnh Mặc Huyền di chuyển qua lại, nàng không cách nào dừng vui vẻ lại được.
Mặc Huyền như có điều suy nghĩ nhìn qua Bảo Bối đang đảo quanh ở bên cạnh hắn, trong nội tâm vẫn nhớ tới lời nói ngày hôm qua kia của phụ thân Bảo Bối.
“Khởi bẩm thái tử, Hoàng Thượng đang ở Nhàn Tâm điện, có khẩu dụ, đợi thái tử hồi cung lập tức đi đến đó, có việc cần nói.” Hạ Hà thấy thái tử trở lại, lập tức tiến lên quỳ xuống.

“Ta biết rồi.” Mặc Huyền gật gật đầu, xoay người nói với Bảo Bối “Ngươi ở nơi này chờ ta.” Liền đi ra ngoài.
“Nhi thần khấu kiến phụ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mặc Huyền quỳ xuống.
“Mau đứng lên!” Hoàng Thượng lập tức nói hắn đứng lên, trông thấy Huyền Nhi, Hoàng Thượng luôn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây là hài tử hắn cùng Như phi trân quý nhất.
Hoàng Thượng nhìn Mặc Huyền một hồi, mới mở miệng nói “Kỳ thật, hôm nay trẫm gọi ngươi tới, là vì có việc cần ngươi đi làm.” Mặc Huyền ngẩng đầu lên.
“Lần này phụ thân Cao Tĩnh Tông, Cao Nguyên soái đang ở biên giới cùng với nước đối đầu, đã áp chế được chiến tranh, vừa lấy được tin chiến thắng.” Hoàng Thượng nói ra.
“Nhi thần chúc mừng phụ hoàng!” Mặc Huyền vẫn nhìn phụ hoàng, bởi vì trên mặt phụ hoàng không phải sắc thái vui mừng.
Phụ hoàng thở dài, có chút khó xử tiếp tục nói “Vốn là chuyện tốt, nhưng đột nhiên lại nhận được một phong mật báo, cách kinh thành trăm dặm tại Mật lâm sơn phát hiện có thêm hành tung của nước mật thám, trẫm an bài phái đại ca Tuấn Tư ngươi đi, nhưng hắn hi vọng ngươi có thể cùng hắn đi, cho thấy muốn hóa giải hiểu lầm giữa huynh đệ các ngươi một chút, hi vọng về sau chờ ngươi đăng cơ, huynh đệ có thể đồng tâm hỗ trợ thống trị quốc gia.” Mặt Hoàng Thượng lộ vẻ khó khăn nhìn qua Mặc Huyền “Kỳ thật, nếu ngươi không nguyện đi, cũng không có sao, trẫm có thể trở về cự tuyệt.”
Mặc Huyền lắc đầu “Phụ hoàng, tất nhiên đại ca tự mình mở miệng, từ chối không tốt, nhi thần nguyện ý cùng đồng hành, nhi thần sẽ cẩn thận.”
Hoàng Thượng nắm tay Mặc Huyền “Trẫm tin tưởng đại ca Tuấn Tư ngươi nhất định không dám đối với ngươi làm ra chuyện gì, nhưng nhưng mọi sự vẫn phải cẩn thận!”
Mặc Huyền gật một cái “Phụ hoàng, yên tâm đi, ngày mai nhi thần cùng đại ca đi tới.”

“Thiếu gia!” Bảo Bối thấy Mặc Huyền trở lại, đặc biệt vui vẻ, nàng đã đổi về bộ y phục chấm hoa nhỏ màu lam của thiếu gia tặng nàng, mặc dù nàng hiện tại đã có rất nhiều quần áo mới, nhưng nàng cũng chỉ biết thích nhất bộ này.
Mặc Huyền tâm tình trầm trọng trở về, hắn nhìn Bảo Bối vui sướng chạy tới, dần dần hiện ra nét mặt tươi cười.
“Làm gì mà vui vẻ như vậy?”
“Thiếu gia, ngươi thật sự đưa các tiểu thư về nhà!” Bảo Bối vừa về đến nghe Tiểu Lục nói mới biết mấy vị tiểu thư ở trong cung kia, chiều hôm qua đều xuất cung.
Mặc Huyền nhìn Bảo Bối mặt mũi tràn đầy hưng phấn, tâm tình cũng không khỏi là tốt quay vòng lên “Cũng bởi vì cái này mà vui vẻ như vậy?”
“Ừ!” Bảo Bối không chút nào che dấu tâm tình của mình bây giờ rất vui vẻ.
Mặc Huyền cười cười, đi vào thư phòng, Bảo Bối cũng đi vào theo.
Mặc Huyền từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh đàn cầm, bàn tay trắng trẻo của hắn chỉ nhẹ nhàng lướt dây đàn cầm, lúc nhanh lúc chậm, Bảo Bối đứng ở bên cạnh nghe ngơ ngác, một khúc kết thúc, Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn qua Bảo Bối đang đứng ngây ngốc “Dễ nghe không?” Bảo Bối sững sờ gật đầu nhẹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.