Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 112 Hôn lên môi Bảo Bối [2032 chữ ]
Chap 112 Hôn lên môi Bảo Bối [2032 chữ ]
Bảo Bối chạy tới, cuống cuồng nói “Thiếu gia, ta không phải là cố ý, ta không nghĩ tới sẽ là Nhị thiếu gia.” Bảo Bối sợ thiếu gia nói nàng lại gây họa.
Mặc Huyền nhìn nhìn Bảo Bối, lại cúi đầu đỡ Mộc Tư.
Mộc Tư lắc lắc đầu “Chuyện không liên quan đến ngươi, là ta gieo gió gặt bão.” Hắn lại ho khan vài tiếng, Bảo Bối lập tức từ trong lòng ngực lấy ra thuốc của gia gia, đút mấy viên vào trong miệng hắn, cũng dìu hắn ngồi xuống, truyền chân khí vào cho hắn, một cổ nhiệt được truyền vào, Mộc Tư cảm giác đã khá nhiều.
“Cám ơn ngươi.” Hắn cảm kích nhìn Bảo Bối một chút, sau đó nhìn Mặc Huyền liên tục không lên tiếng.
“Thực xin lỗi.” Hắn khó khăn đứng lên, đi tới bên cạnh Mặc Huyền.
Đột nhiên, xa xa tiếng ngựa khàn hí, dần dần đi gần đến, Chí Viễn mang theo một nhóm người chạy tới, nhìn thấy bọn họ liền ngừng lại.
“Nhị ca, huynh bị thương?” Chí Viễn nhìn thấy cả người Mộc Tư toàn là máu, lo lắng nhảy xuống ngựa.
“Hắn là cứu ta bị thương.” Mặc Huyền quay đầu lại nhìn Mộc Tư “Tam ca, trước dẫn huynh ấy trở về dưỡng thương, không cần phải kinh động phụ hoàng cùng mẫu phi.”
“Đệ còn muốn trông coi Lăng?” Chí Viễn nói ra.
“Ừ” Mặc Huyền hướng Hoàng Lăng bên kia đi đến, hỏa hoạn còn đang cháy, đã có rất nhiều thị vệ đang dập tắt lửa.
Hai ngày này, Mặc Huyền liên tục đứng ở một gian phòng ốc trong, rất ít khi đi ra, ba bữa cơm Bảo Bối đưa vào nhìn thấy hắn một cái, liền cùng Tiểu Ngoan canh giữ ở cửa.
Ngày thứ ba, Mặc Huyền rốt cục đi ra khỏi phòng, hắn hơi mệt mỏi nhìn Bảo Bối ngủ ở bên cạnh Tiểu Ngoan, đi đến bên người nàng ngồi chồm hổm xuống, nhớ tới sự thổ lộ can đảm ngày đó của nàng, khóe miệng nhẹ nhàng khơi gợi lên đường cong, cúi đầu, hôn lên môi Bảo Bối.
Bảo Bối khi tỉnh lại, phát hiện cửa chính đã mở, kinh hoảng nhảy dựng lên, liền xông ra ngoài, nhìn thấy thiếu gia đang cúi đầu đang ăn cơm, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Bảo Bối “Tới dùng cơm.” Bảo Bối vuốt vuốt đầu tóc, chạy tới.
“Chúng ta ăn xong sau đó khởi hành hồi cung, ngươi cũng đi thu thập một chút đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn đầu tóc rối bời của Bảo Bối một chút, Bảo Bối gật đầu tiếp tục gặm bánh bao.
Nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thấp giọng cười khẽ tiếp tục ăn.
Trở lại trong cung, Bảo Bối đang định đi tu bổ cái cảm giác, lại nhìn thấy tỳ nữ trong cung tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc, Bảo Bối kéo Hạ Hà đang đi qua lại.
“Các ngươi đang làm gì thế, sao mọi người đều bề bộn nhiều việc vậy?” Bảo Bối nhìn nhìn mọi nơi.
Hạ Hà nhìn nhìn Bảo Bối, nàng biết rõ Bảo Bối có thân phận đặc biệt, vì vậy dừng bước “Cuối mỗi tháng Hoàng Thượng sẽ mở tiệc, để cho hoàng hậu cùng các vị phi tần cùng hoàng tử trong cung cùng nhau dự yến tiệc, hưởng thụ tề nhân chi phúc.”
“Nha.” Bảo Bối nhìn tụi nô tỳ lui tới chuẩn bị, nàng đi vào Khôn Nguyên điện, đi vào bên trong, Mặc Huyền đã ngủ, nàng nằm ở bên giường nhìn thiếu gia, ngày đó thổ lộ với thiếu gia, thiếu gia dường như vẫn chưa trả lời nàng, bất quá không trả lời luôn còn đỡ hơn lúc đó ở trước mặt nói không thích nàng thì tốt hơn nhiều, nàng nhún vai, lặng lẽ đi.
Mặc Huyền khi tỉnh lại, trời đã tối rồi, hắn mở trừng hai con mắt, cảm giác khá hơn nhiều, Hạ Hà đã tiến đến.
“Thái tử, ngài nên thay quần áo, phải đi tham gia yến hội.”
Mặc Huyền ngồi dậy, bọn hạ nhân lập tức tiến lên bắt đầu mặc quần áo tử tế cho hắn, hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Ra cửa liền nhìn thấy Bảo Bối ngồi chính giữa một cái chén lớn, trong chén có chút thịt, Bảo Bối đang ngồi ở trên mặt đất cùng Tiểu Ngoan chia xẻ, bàn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy một miếng thịt, trong miệng vừa nhai vừa hướng Tiểu Ngoan đang ngồi chảy nước miếng nói “Vừa rồi ngươi ăn miếng lớn nhất, ngươi phải ăn từ từ.” Sau đó chính mình lại cầm lấy một miếng, ăn tiếp một miếng, lại từ trong chén cầm một miếng cho Tiểu Ngoan “Cái này ăn được, không mặn.” Tiểu Ngoan lập tức ngậm vào.
“Thiếu gia” Bảo Bối lập tức đứng lên, oa, đêm nay thiếu gia mặc trường bào màu trắng lộ ra áo trong màu đỏ, đầu tóc được quấn trong cái mũ (còn gọi là quán = =), một viên trân châu màu trắng thật to gắn ở bên trong, ánh mắt như cơn sóng di chuyển chậm rãi (Hự ta nghèo từ với cảnh tả này), cái chén Bảo Bối trong tay thiếu chút nữa giữ không được, nàng vội vàng ôm lấy.
Mặc Huyền đi tới “Đi thôi” Khẽ gọi một tiếng liền đi lên phía trước.
Bảo Bối đứng tại chỗ đó sửng sốt một chút nhìn bóng lưng Mặc Huyền vui vẻ hô lên “Thiếu gia, ta có thể đi cùng được sao?”
“Ừ.”
Sau lưng vang lên thanh âm vui vẻ của Bảo Bối, nàng không nghĩ tới thiếu gia sẽ cho nàng đi theo, nàng vui vẻ đem chén lớn bỏ trên mặt đất “Tiểu Ngoan, toàn bộ cho ngươi ăn.” Nàng lập tức đi theo Mặc Huyền đằng sau.
Yến hội bố trí tại ngự hoa viên, Hoàng Thượng còn chưa tới, Hoàng Hậu, Như phi cùng các phi tần khác đều đến, Hiên Viên Tuấn Tư nhìn chằm chằm Mặc Huyền từ lúc đi vào, chính xác mà nói, hắn đang nhìn Bảo Bối phía sau, cái nha đầu kia phá hư kế hoạch của hắn, thậm chí hiện tại Nhị đệ cũng đã hoàn toàn cùng hắn đoạn tuyệt rồi.
Hắn oán hận cắn răng, đột nhiên hắn phát hiện Mặc Huyền như có như không nhìn qua hắn, ánh mắt lạnh lùng làm hắn thu hồi ánh mắt, nhìn cái chén trong tay.
“Mặc Huyền, mau tới nơi này ngồi.” Chí Viễn trông thấy Mặc Huyền tiến đến, lập tức ngoắc “Bảo Bối, ngươi cũng tới.”
Bảo Bối vui vẻ gật đầu, nàng hưng phấn nhìn chung quanh một lần, khắp nơi đều có đèn lồng màu đỏ chiếu sáng, thắp sáng cả vườn hoa lên, mỗi đình đều có vài vị nương nương cùng một nhóm phi tần ngồi, bốn vị hoàng tử đã đến đủ, lấy Mặc Huyền là chủ tách ra ngồi, Mộc Tư sắc mặt vẫn khó coi, nhưng vì không muốn làm cho người khác chú ý, hắn vẫn kiên cường chống đỡ đi tới, Chí Viễn bên cạnh một mực chú ý hắn.
Mộc Tư ngẫu nhiên nhìn về phía Tuấn Tư ánh mắt đặc biệt hận, Tuấn Tư cùng hắn liếc nhau một cái rồi liền nhìn về phía nơi khác.
Hoàng hậu liên tục âm thầm liếc về phía Mặc Huyền, nhìn thần sắc của hắn, dường như càng ngày càng tốt, lúc trước hắn xuất hiện, nên cho thêm nhiều thuốc một chút, hoàng hậu oán hận nghĩ tới, hi vọng hôm nay chén canh này hữu hiệu, loại thuốc này do nàng hao hết tâm tư từ ngoài cung lấy về, bản thân thuốc không độc, nhưng nếu như trong thân thể Mặc Huyền còn dư độc chưa hết, nó có thể bộc phát độc trong cơ thể Mặc Huyền, so với trước càng thêm ác độc gấp mười lần.
Hoàng hậu nhìn bốn phía một cái, mọi người đều đến đông đủ, chỉ có Hoàng Thượng còn chưa tới, nàng đứng lên, cùng lúc hướng thị nữ bên người nháy mắt, thị nữ bưng một chén canh đi theo bên cạnh hoàng hậu, hoàng hậu mặt ngầm mỉm cười chậm rãi đi tới bên cạnh Mặc Huyền “Thái tử, vài ngày trông coi Hoàng Lăng cực khổ, ai gia cố ý nấu bát canh cho ngươi suốt một ngày, hi vọng có thể giúp ngươi bồi bổ thân thể.” Nàng mỉm cười ánh mắt làm trái tim người ta càng thêm băng giá