Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 113 Đá hoàng hậu xuống nước [2018 chữ ]
Chap 113 Đá hoàng hậu xuống nước [2018 chữ ]
Mặc Huyền nhìn nhìn thị nữ đưa chén thuốc tới, cũng không tiến lên tiếp nhận, hắn chậm rãi mở miệng “Đa tạ hoàng hậu có ý tốt, thân thể nhi thần đã không còn đáng ngại.”
Như phi gặp tình hình này, liền đi tới đây “Đúng vậy, tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ quan tâm, Huyền Nhi thân thể khá hơn nhiều.”
Hoàng hậu nhếch nhẹ lông mày lên “Ai gia đúng là cố ý nấu cho ngươi, biết thái tử trông coi Lăng cực khổ, cố ý dùng nhân sâm ngàn năm chế biến, ngươi nếu không uống chính là trách ai gia bình thường đối đãi ngươi không tốt?” Nói xong còn cố ý nhẹ lau khóe mắt, để ở mọi người ở đây cảm giác dường như thái tử mới vừa lên vị liền cùng hoàng hậu bất hòa.
“Thật sự là đáng giận.” Tiểu Lục ở sau người nhỏ giọng nói, Bảo Bối ở bên cạnh hỏi “Sao?”
Tiểu Lục lặng lẽ nói ra “Trước kia có tin đồn thái tử bệnh là do hoàng hậu hạ độc, đáng tiếc không chứng cớ, hiện tại hoàng hậu tự mình đưa tới một bát canh, ai biết trong bát canh này có độc hay không.”
Bảo Bối nghe xong một cái bước xa vọt tới “Khát quá a, vừa rồi thịt ngon hơi mặn.” Một phen bưng cái bát lên uống, uống xong liền thả trên khay, lau miệng, thất vọng nói “Ta vẫn còn khát.”
Bảo Bối tốc độ quá nhanh, không có người kịp phản ứng, chờ hoàng hậu kịp phản ứng, Bảo Bối đã uống xong canh, nên biết loại thuốc kia trân quý cỡ nào, nàng lại xem như nước uống?
Hoàng hậu bị chọc tức đến nỗi mặt đen thui, nàng tức giận lấy ngón tay chỉ vào Bảo Bối “Lớn mật, ai gia cho thái tử uống, ngươi lại dám uống.”
“Người đâu, đem nàng bắt lại.” Hoàng hậu lớn tiếng la to, có vài thị vệ lao đến.
Mặc Huyền đứng lên, một tay kéo Bảo Bối về phía sau “Hoàng hậu, Bảo Bối thay nhi thần uống, nhi thần cũng khắc ghi trong lòng hoàng hậu đối với nhi thần rất tốt, hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu một nước), trái tim rộng lớn như biển cả, cũng sẽ không cùng một nha đầu so đo chứ.”
Hoàng hậu mặt từ đen biến trắng, Như phi cũng đi tới trước mặt Bảo Bối “Đúng vậy, hoàng hậu sẽ không so đo a.”
“Hoàng Thượng giá lâm”
Mọi người đều quỳ xuống, Hoàng Thượng sải bước đi tới.
“Mau bình thân, hôm nay là thời điểm người nhà chúng ta đoàn tụ, không cần quá gò bó lễ tiết.” Hoàng Thượng vui vẻ nhìn mọi người, khi thấy hoàng hậu cùng Như phi đứng đối đầu nhau, hắn cười cười “Hoàng hậu, trẫm có phải đã tới chậm hay không?” Ở giữa giọng nói mang theo giọng nhè nhẹ ỷ tỏ không vui.
Hoàng hậu cúi đầu xuống “Không có Hoàng Thượng, chỉ là vừa mới nô tì cố ý tặng bát canh cho thái tử bồi bổ thân thể, bị nha đầu sau lưng cướp uống, không đếm xỉa cấp bậc lễ nghĩa, nô tì đang giáo dục nàng.”
Hoàng Thượng nhìn nhìn Mặc Huyền cùng lúc hắn kéo Bảo Bối ra phía sau mình, Bảo Bối đang nhìn hắn, nhưng hoàng thượng lại nhìn mọi người “Trẫm nhớ rõ đã từng nói, Bảo Bối ở trong cung có thể không cần cấp bậc lễ nghĩa, hoàng hậu là đang kháng lại ý chỉ của trẫm?” Tuy là cười, nhưng toàn bộ mọi người đều nghe được giọng điệu uy hiếp của hoàng thượng.
“Nô tì không dám.” Hoàng hậu lập tức cúi người xuống.
“Được rồi, tất cả đứng lên đi, trẫm chỉ muốn nhìn người một nhà vui cười với nhau.” Hoàng Thượng đi tới, hoàng hậu cùng Như phi cũng lập tức đi theo.
Mặc Huyền ngồi xuống, cũng kéo Bảo Bối ngồi xuống, trong mắt tràn đầy lo âu “Ngươi không sao chớ, có cảm giác không thoải mái ở đâu hay không?”
Bảo Bối nghi hoặc nhìn thiếu gia “Không có a.”
Mặc Huyền vẫn có chút không yên tâm đứng lên “Không được, vẫn nên gọi thái y đến xem một chút đi.”
“Thiếu gia, ta thật không có chuyện gì đâu.” Bảo Bối cười cười “Thiếu gia ngươi quên ta là bách độc bất xâm.”
Mặc Huyền dừng một tý rồi ngồi xuống, đối mặt với nàng “Ngươi là cố ý uống?”
Bảo Bối vui vẻ gật đầu.
Mặc Huyền sít sao bắt tay của nàng “Nhớ kỹ về sau không cho phép làm như vậy, biết không?”
Nhìn đôi mắt Mặc Huyền nghiêm túc, Bảo Bối không rõ gật đầu nhẹ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Bảo Bối liền dẫn Tiểu Ngoan tản bộ, đi tới phía sau núi, phía sau núi có mấy hòn non bộ, bao quanh là dòng sông nhỏ, bên cạnh là một hàng cây xanh um tươi tốt càng làm nổi bật nơi này lên, Bảo Bối rất thích tới nơi này đi dạo.
Phía trước một đám người chậm rãi đi tới, chính là hoàng hậu, hoàng hậu đi tới, thấy Bảo Bối, trong lòng lại càng tức giận đến nổi trận lôi đình, nàng cố ý chuyển chỗ ngoặc hướng Bảo Bối bên này đi tới.
“Ngươi lại dám mang theo loại vật này ở chỗ này đi dạo?” Hoàng hậu liếc xéo Bảo Bối.
Bảo Bối trong lòng lại càng không thoải mái, nghĩ tới người đối diện này là người hại thiếu gia, nàng cũng đã sớm liệt hoàng hậu vào hàng ngũ người xấu.
Bảo Bối nhìn hoàng hậu một cái, nhảy lên lưng hổ, tiếp tục hướng đi về trước, hoàng hậu tức giận chỉa về phía nàng “Làm càn.”
“Ai nha, mau tránh ra, Tiểu Ngoan muốn đi đi tiểu một chút, đợi không được a.” Bảo Bối đột nhiên xông về trước, Tiểu Ngoan cũng rất phối hợp nhảy lên, nhảy lên ba thước từ trên người hoàng hậu bay qua, mọi người thấy một đầu hổ vọt tới, lập tức tay chân rối loạn, hoàng hậu chỉ cảm thấy trên người bị ai một đá, nàng mất thăng bằng xoay người rơi vào trong sông.
“Ai nha, mau cứu hoàng hậu.” một nha đầu mắt tinh thấy hoàng hậu rơi xuống nước, lập tức kêu lên, vài thanh âm ùm ùm vang lên, một vài thị vệ nhảy xuống.
Đợi đến lúc hoàng hậu được cứu lên trông thật thảm hại, thì Bảo Bối sớm đã không thấy thân ảnh, nước sáng sớm lạnh buốt đến tận xương, hoàng hậu rùng mình một cái “Bảo Bối, ai gia tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bảo Bối hào hứng chạy trở về, thì gặp được Mặc Huyền “Sáng sớm sao lại vui vẻ như vậy?”
“A, ta đá hoàng hậu xuống nước.” Bảo Bối vui vẻ nhỏ giọng nói.
“Hử? Ngươi lại đi đã gây họa.”
“Không có, ta chỉ là nhìn nàng không vừa mắt, nàng khi dễ thiếu gia, ta liền khi dễ nàng.” Bảo Bối ực ực đảo tròn mắt.
Mặc Huyền nhẹ gõ đầu nàng một cái “Về sau, không cho phép hồ nháo, biết chưa?”
“Biết rồi.” Vuốt đầu, lực tay thiếu gia dường như càng lúc càng lớn.
Trong hoàng cung ngoại trừ ngự hoa viên lớn nhất, còn có tất cả mười mấy tiểu hoa viên lớn nhỏ, các vị phi tần thích nhất ở trong hoa viên có điệp (bướm) này, thưởng thức trà, nói chuyện phiếm.
Bảo Bối đi vào trong nội cung gần một tháng, đã đi qua mấy lần, cơ hồ đều xem xong rồi. Bảo Bối đang trong tiểu hoa viên sau Khôn Nguyên điện, bẻ một đóa Mẫu Đơn dự định trở về trong điện tặng thiếu gia.
Xa xa hai thân ảnh quen thuộc dần dần đi tới, Bảo Bối dừng bước nhìn các nàng.
“Bảo Bối.” Oánh Oánh chủ động đi tới, sau lưng Dung Dung cũng đi theo tới đây.
“Tiểu thư.” Bảo Bối chần chờ gọi một tiếng.