Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 111 Thiếu gia, ngươi có thể yêu thích ta hay không?[2050 chữ]
Chap 111 Thiếu gia, ngươi có thể yêu thích ta hay không?[2050 chữ]
“Tiểu tử, ngươi đã đến rồi!” Hô Nhĩ Bình Chỉ mở tâm gọi Bảo Bối, Ngạch Mãnh sau lưng cũng vui vẻ chạy tới, vậy mà cùng Tiểu Ngoan đặc biệt hợp ý, hai con hổ đã chạy băng băng ở trên cỏ.
“Làm sao vậy?” Hô Nhĩ Bình Chỉ nhìn Bảo Bối có chút không yên lòng.
“Không có gì.”
Hô Nhĩ Bình Chỉ cười cười, chỉ vào kia hai con hổ “Không thể tưởng được Ngạch Mãnh thích Tiểu Ngoan như vậy.”
Bảo Bối phóng mắt nhìn, trên cỏ hai con hổ lăn qua lăn lại cực kì vui mừng.
Một ngày này Bảo Bối đi chơi đều là không yên lòng, trong lòng luôn phiền muộn, nhìn bầu trời thấy sắc trời dần dần tối đi, Bảo Bối mang theo Tiểu Ngoan trở về trong cung.
“Bảo Bối, ngươi không đi cùng Tứ đệ?” Nhìn Bảo Bối dắt theo Tiểu Ngoan, tròng mắt Chí Viễn cũng giống như muốn rớt xuống.
“Thiếu gia không để cho ta đi.” Bảo Bối lắc đầu.
“Lần này thảm!” Chí Viễn quá sợ hãi hô to lên “Ngươi có biết hay không, cái chỗ kia vắng vẻ không có người nào, nếu mà có chuyện gì, Tứ đệ lần này chết chắc rồi?”
“Ngươi nói cái gì?” Bảo Bối khó khăn hỏi, nàng cảm thấy thanh âm mình đang run rẩy.
“Ta dặn dò Tứ đệ nhất định phải mang theo ngươi a.” Chí Viễn không tin nói.
“Hoàng Lăng ở đâu?” Bảo Bối nhảy lên.
“Xuất cung phía đông năm mươi dặm, ngươi đi trước, ta lập tức an bài người đi theo sau.” Chí Viễn chỉ chỉ phương hướng.
Bảo Bối lập tức cưỡi Tiểu Ngoan chạy như bay, lộ trình không xa, nhưng tâm Bảo Bối cũng không ngừng run rẩy “Thiếu gia, ngươi ngàn vạn lần không được có chuyện a?”
“Các ngươi rốt cuộc đã tới.” Mặc Huyền tỉnh táo nhìn mười cái hắc y nhân trước mặt, mấy bọn thị vệ đã chết trên mặt đất, chỉ còn lại vài người chắn trước người Mặc Huyền.
“Đưa thái tử lên đường.” Thủ lĩnh gật gật đầu, hắc y nhân bên cạnh lập tức nhào tới giết chết mấy tên thị vệ còn lại, bắt được Mặc Huyền nhốt vào một gian nhà đá trong Hoàng Lăng, cũng nhanh chóng đem những gì có trong phòng đốt cháy, đóng cửa lại.
Thì ra là bọn họ nghĩ muốn chế tạo cái chết ngoài ý muốn bằng hiện trường giả tạo này a, Mặc Huyền nhìn nhà đá bị phong bế (đóng kín mít) “Tâm tư cũng thật sự cẩn thận, quả nhiên không hổ là đại ca.” Hắn vẫn luôn biết vị bịt mặt bên ngoài kia là đại ca cùng nhị ca, lần này bọn họ lại tự thân xuất mã.
Lửa bên cạnh càng lúc càng lớn, hắn nhịn không được ho lên, khói dầy đặc cuồn cuộn sặc đến không có cách nào lên tiếng, con mắt cũng không thấy rõ lắm, Mặc Huyền dần dần hôn mê.
Tiếng vang ầm ầm, cửa đá bị Bảo Bối một chưởng đánh vỡ ra “Thiếu gia, thiếu gia, thiếu gia.” Nàng lớn tiếng hô, nàng lo lắng trong phòng tìm kiếm, rốt cục nhìn thấy thiếu gia té trên mặt đất, ngã xuống gần cái bàn bốc cháy ở bên cạnh hắn.
“Thiếu gia!” Bảo Bối hoảng sợ hô, liều lĩnh vọt tới, đỡ thiếu gia dậy, lập tức huýt sáo, Tiểu Ngoan phía ngoài vọt vào, nàng để thiếu gia nằm trên lưng hổ, mình cũng nhảy lên sít sao nằm ở trên người thiếu gia, hướng ra phía ngoài mà phóng đi.
Một tiếng hổ gầm, xuyên thấu bầu trời, Bảo Bối mang theo Mặc Huyền lao từ căn phòng lửa ra, Bảo Bối lập tức để xuống Mặc Huyền, thiếu gia liên tục không mở mắt, hù dọa Bảo Bối lớn tiếng khóc lên, nước mắt không ngừng không ngừng rơi xuống “Thiếu gia, ngươi không được chết a, thiếu gia, ngươi không thể chết được.” Bàn tay nhỏ bé khẩn trương ôm thiếu gia.
Hắc y nhân nghe thấy tiếng hổ gầm lập tức quay thân trở lại, bọn họ không nghĩ tới cửa chính làm bằng đá ngàn cân, lại có người phá tan.
Nghe thấy tiếng khóc Bảo Bối, hắc y nhân ngừng lại, bọn họ được nhìn sự lợi hại thấy tiểu nha đầu này, hắc y thủ lĩnh hướng người bên cạnh ra hiệu, hắc y nhân có chút do dự hướng Bảo Bối đến gần, Tiểu Ngoan đã phát giác nguy hiểm, trong miệng phát ra tiếng gào thét trầm trầm.
“Các ngươi đều phải chết.” Bảo Bối đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy nước mắt che kín, trong mắt tràn đầy thống khổ, toàn thân bởi vì bi thương mà run rẩy, toàn thân điên cuồng tản ra hơi thở chết chóc.
Bảo Bối đứng lên “Tiểu Ngoan, coi chừng thiếu gia.” Tiểu Ngoan nghe lệnh lập tức quay thân vây quanh ở bên cạnh Mặc Huyền, trong màn đêm con mắt hồng hồng như đèn lồng chiếu sáng, làm người ta không rét mà run, nhưng càng làm cho người ta run rẩy chính là con mắt Bảo Bối đã trở nên đỏ rực.
Bảo Bối đưa bàn tay hướng hắc y nhân đánh tới, chỉ nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết, hắc y nhân ngã xuống, Bảo Bối đã hoàn toàn lâm vào trong thống khổ, nàng muốn đem thống khổ truyền đi ra ngoài, nàng hung hăng hạ chưởng, không cần băn khoăn nhiều như vậy, thiếu gia đã mất, rất nhanh ngực của mười mấy người bị nàng đánh nát.
Hai tay Bảo Bối đỏ tươi, tại trong ngọn lửa có vẻ lại càng rùng mình, hắc y thủ lĩnh mắt thấy Bảo Bối đã gần đến bên cạnh, hắn nắm hắc y nhân bên cạnh đẩy về phía Bảo Bối.
Bảo Bối một chưởng ở giữa ngực quăng hắc y nhân ra, hắc y nhân ngã xuống không tin nhìn qua hắc y thủ lĩnh bỏ chạy, miệng chậm rãi phun máu tươi ra “Ca.” Mặt nạ che mặt rớt xuống, chính là Hiên Viên Mộc Tư.
Bảo Bối bỏ qua Hiên Viên Mộc Tư chạy trở về bên cạnh thiếu gia, nắm tay thiếu gia thật chặt, tay thiếu gia thật lạnh, thật lạnh “Đều do ta không đúng, đều do ta không đúng.” Bảo Bối lập đi lập lại những lời nói này.
Mặc Huyền trên mặt đất ho nhẹ vài tiếng, hắn khó khăn thở hổn hển mấy hơi thở, Bảo Bối ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thiếu gia, thiếu gia chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là mặt Bảo Bối tràn đầy nước mắt.
Mặc Huyền nhíu mày, hắn bỏ tay Bảo Bối ra, lay động đứng lên, thẳng đi tới.
“Thiếu gia.” Bảo Bối đứng lên.
Mặc Huyền ngừng lại không xoay người lại “Ngươi còn đến làm gì?” Nện bước chân lay động đi tiếp.
Bảo Bối cuống cuồng từ phía sau bắt được tay của hắn “Thiếu gia”.
“Buông tay.” Mặc Huyền muốn rút tay về.
Bảo Bối lại nắm thật chặt, Mặc Huyền không thể không dừng bước, Bảo Bối lắc lắc đầu “Ta không buông.”
Mặc Huyền nghe xong xoay người, Bảo Bối nắm lấy tay hắn thật chặt, thật chặt.
“Thiếu gia, ta biết rõ ta bộ dạng không xinh đẹp, không thông minh, thường gây họa, ưu điểm cũng rất ít, nhưng mà, thiếu gia, ngươi có thể yêu thích ta hay không?” Bảo Bối từ từ đến gần hắn, kiên định ngẩng đầu nhìn Mặc Huyền, Mặc Huyền kinh ngạc nhìn nàng.
Mặc Huyền kinh ngạc nhìn Bảo Bối cầm chặt tay hắn, ánh mắt của hắn dần dần ấm lên, hắn khẽ đi về phía trước một bước đi tới trước mặt Bảo Bối, ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng mơn trớn gò má trước mặt Bảo Bối.
“Tứ đệ.” Một tiếng thanh âm yếu ớt truyền đến, Mặc Huyền buông tay xuống nhìn sang, Mộc Tư đang khó khăn bò dậy.
Mặc Huyền đi tới, đỡ Mộc Tư đang muốn ngã xuống, trong miệng Mộc Tư máu tươi không ngừng tuôn ra.