Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 110 Thế nhưng một ngày cũng không hồi cung [2038 chữ ]
Chap 110 Thế nhưng một ngày cũng không hồi cung [2038 chữ ]
Những gia đinh kia nhìn người đối diện chắc lai lịch không nhỏ, mới vừa rồi còn xưng bản vương, bên cạnh còn có mười mấy người nhìn cũng không dễ chọc, nháy mắt liền nhanh chân chạy trốn.
“Cám ơn, cám ơn!” Lão bà bà lôi kéo tay cháu gái nhỏ quỳ xuống.
“Lão bà bà, nhanh lên một chút.” Bảo Bối vội vàng từ trong ngực Hô Nhĩ Bình Chỉ thoát ra, đỡ lão bà bà cùng cháu gái nhỏ dậy.
“Các ngươi đi nhanh đi, thừa dịp bọn họ chưa có trở lại.” Hô Nhĩ Bình Chỉ từ trong lòng ngực móc ra một thỏi vàng cho các nàng, lão bà bà lại muốn quỳ xuống, bị Bảo Bối đỡ lấy, để cho các nàng đi nhanh lên.
“Làm sao ngươi lại đến đây a?” Bảo Bối tò mò nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ ngồi ở đối diện nhấm nháp rượu.
“Tìm ngươi!”
“A?”
Hô Nhĩ Bình Chỉ đặt chén rượu xuống, chăm chú nhìn Bảo Bối từng chữ từng chữ nói “Ta là tới tìm ngươi.”
“Tìm ta? Tìm ta làm cái gì?” Bảo Bối giật mình nhìn Hô Nhĩ Bình Chỉ, đột nhiên nàng nhớ tới “Có phải mấy con báo lại bị bệnh hay không, ta, ta hiện tại thật sự không có bạc.” Bảo Bối mặt mũi tràn đầy chân thành nói với Hô Nhĩ Bình Chỉ.
Hô Nhĩ Bình Chỉ cười ha ha lên, tên tiểu tử này không ngờ lại có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ hắn một Hoàng Thượng La quốc vì một chút dược phí này không quản đường xa ngàn dặm chạy tới tìm nàng sao? Đầu tiểu gia hỏa này như thế nào không thông suốt như vậy.
Hắn lộ ra vẻ mặt khó xử “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Bảo Bối lần này nóng nảy nói “Ta thật sự không có bạc, ta còn muốn kiếm bạc trắng, a không đúng phải là vàng, nếu không chờ ta kiếm được rồi trả lại ngươi được không?”
“Ngươi nghĩ muốn kiếm vàng?” Hô Nhĩ Bình Chỉ lộ ra vẻ mặt buồn cười.
“Ừ, ta nghĩ muốn kiếm vàng, làm thiên kim đại tiểu thư.” Bảo Bối khẳng định gật gật đầu.
Hô Nhĩ Bình Chỉ đơn giản ngước lên mắt nhìn Bảo Bối phía sau “Ngươi nghĩ kiếm như thế nào đây?”
“A?” Bảo Bối mắt nhìn hắn, buồn rầu cúi thấp đầu xuống “Ta còn chưa nghĩ ra.”
“Ha ha, ta lại là có biện pháp?”
“Biện pháp gì?” Bảo Bối kích động đứng lên.
Hô Nhĩ Bình Chỉ lấy ngón tay ngoắc ngoắc, Bảo Bối lập tức phối hợp nhảy tới.
“Cùng ta trở về La quốc, ta cho ngươi vàng.” Hô Nhĩ Bình Chỉ chăm chú nhìn Bảo Bối.
Bảo Bối có chút không hiểu nói “Trở về La quốc với ngươi, muốn ta làm cái gì?”
Hô Nhĩ Bình Chỉ giống như cười mà như không cười nói “Làm cái gì, đến lúc đó ngươi sẽ biết!”
Bảo Bối càng thêm nghi hoặc nhìn hắn “Chỉ đơn giản như vậy?”
“Ừ” Hô ngươi đều đặc điểm gật đầu.
Bảo Bối từ từ ngồi trở lại vị trí của mình, hai tay chống cằm suy nghĩ, nàng cũng chỉ biết lắc đầu “Không được, cách thiếu gia quá xa.” Mặc dù nàng muốn học cách tách khỏi thiếu gia, nhưng nàng thật không nghĩ muốn rời đi xa như vậy.
“Lại là thiếu gia?” Hô Nhĩ Bình Chỉ không vui nhíu mày, hắn lần này tới Chu quốc, đã biết thân phận Mặc Huyền cùng Chí Viễn, lúc trước cũng cảm giác hai người kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng không nghĩ tới, Hoàng Thượng Chu quốc lại sẽ để con trai yêu mến nhất của mình tự mình đi La quốc.
“Ngươi lo lắng nữa nhìn một chút đi.” Hô Nhĩ Bình Chỉ cầm lấy chén rượu cạn sạch một hơi.
“Ta đi vào đây, ngày mai mang Tiểu Ngoan đến chơi cùng Ngạch Mãnh.” Ngoài cung, Bảo Bối hướng Hô Nhĩ Bình Chỉ vẫy vẫy tay, chạy đi vào, Hô Nhĩ Bình Chỉ liên tục nhìn thân ảnh Bảo Bối đi vào đến khi không thấy, mới từ từ xoay người, hắn thật sâu hít vào một hơi “Tiểu tử, lần này nhất định phải dẫn ngươi trở về cùng bản vương.”
“Đệ ngày mai sẽ phải đi trông coi Hoàng Lăng, như thế nào còn thản nhiên như vậy a.” Chí Viễn có chút tức giận nhìn Mặc Huyền trong phòng sách vẽ tranh, Mặc Huyền không nói tiếp tục vẽ, Chí Viễn lắc đầu “Vậy đệ nhớ rõ mang Bảo Bối đi theo, ít nhất nàng có thể bảo vệ đệ.” Xoay người ra cửa rời đi.
Mặc Huyền nhìn người đi rồi, chậm rãi buông bút xuống, Hạ Hà bên cạnh lập tức đưa trà tới, hắn lắc đầu “Đều lui ra đi.” Hắn ngồi xuống, nhìn bên ngoài cửa sổ xuất thần.
Nàng thế nhưng một ngày cũng không hồi cung, càng ngày càng thích cuộc sống bên ngoài tự do tự tại, còn đi cùng với Tĩnh Tông kia nữa.
“Bảo Bối, ngươi đã trở lại, Tiểu Ngoan kia của ngươi một mực trong phòng ngươi gầm lên, chúng ta cũng không dám đi vào, khẳng định là đói bụng.” Một nha đầu gặp Bảo Bối đang trở về, nhanh chóng la to nàng dừng lại.
Mặc Huyền nghe được thanh âm Bảo Bối, nắm thật chặt bút ở trong tay, nàng rõ ràng đi qua thư phòng mà không vào, một tay hất chén trà trên bàn, bọt nước văng khắp nơi.
“Thái tử!” Bên ngoài cửa Hạ Hà lập tức chạy vào.
“Đều đi ra ngoài!” Mặc Huyền thấp giọng rống lên, Hạ Hà đều kinh hoảng chính là đi đi ra ngoài cửa, thái tử luôn luôn trầm ổn, lần đầu tiên hất cái chén.
Mặc Huyền cảm thấy đầu xây xẩm, hắn lay động thân thể một cái ngồi xuống, tựa vào trên ghế mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi tỉnh lại, trời đã mờ sáng, hắn rõ ràng một đêm ngủ ở thư phòng, nếu là bình thường, Bảo Bối đã sớm lặng lẽ lẻn tiến đến, chẳng lẽ hắn vẫn còn mong đợi cái gì sao? Mặc Huyền tự giễu cười cười, chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi thư phòng.
“Thiếu gia muốn đi ra ngoài sao?” Bảo Bối nhìn Mặc Huyền một thân hoàng bào, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, tựa hồ có chút không thoải mái, đôi môi đóng chặt không mang theo một tia huyết sắc, Bảo Bối lo lắng nhìn Mặc Huyền.
Mặc Huyền mắt lạnh nghiêng mắt nhìn, Bảo Bối thế nhưng lơ đãng rùng mình một cái, thiếu gia chưa từng có dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, thật sự ghét bỏ nàng a.
“Ngươi còn chưa có thu thập a? Thái tử phải ra xa nhà trông coi Hoàng Lăng ba ngày.” Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Bảo Bối, Bảo Bối làm sao sẽ không biết chứ? Thái tử không có cho người nói cho nàng biết sao?
Bảo Bối có chút không biết xử chí “Ta không biết hôm nay phải ra xa nhà, ta còn có chút việc.” Nàng ngày hôm qua đáp ứng Hô Nhĩ Bình Chỉ dẫn Tiểu Ngoan đi gặp Ngạch Mãnh.
Mặc Huyền nhíu chặt lông mày lạnh lùng nói ra “Ngươi không cần đi, đi chơi vui vẻ.” Tay hắn có chút trắng bệch, nắm chặt nắm đấm bước nhanh đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại.
Nhìn thiếu gia rời đi, Bảo Bối khó chịu cúi đầu, thiếu gia tựa hồ cách mình càng ngày càng xa, đây không phải là việc mình muốn làm sao? Nhưng vì cái gì lại khó như vậy? “Thật sự thật khó chịu.” Bảo Bối lẩm bẩm nói, ôm Tiểu Ngoan thật chặt.
Tiểu Ngoan nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Bảo Bối, tựa hồ cũng cảm nhận được Bảo Bối khó chịu.
Bảo Bối mang theo Tiểu Ngoan xuất cung, trên đường cái đưa tới vô số người chú ý, nhưng mà Bảo Bối căn bản không còn lòng dạ nào chú ý đến những việc này, nàng vẫn nhớ buổi sáng kia ánh mắt thiếu gia lạnh như băng.