Háo sắc tướng công là của ta

| Chương 109 Nàng là nữ nhân bản vương![2049 chữ ]


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: | Chương 109 Nàng là nữ nhân bản vương![2049 chữ ]

Chap 109 Nàng là nữ nhân bản vương![2049 chữ ]
Bảo Bối trở lại Khôn Nguyên điện không nhìn thấy thiếu gia, nàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngoan đang nằm, dựa vào Tiểu Ngoan trừng tròng mắt nhìn nóc nhà, nàng nghĩ đến bức tranh Tiểu Lục nói, lập tức nhảy dựng lên.
Rất nhanh nàng liền chạy vào thư phòng, thiếu gia không có ở đây, nàng đi tới bên bàn sách, rất nhanh tìm được mấy tấm bức tranh kia, nàng lặng lẽ mở ra, bốn bức họa bày ra tại trước mặt nàng, mỗi vị tiểu thư bộ dạng đều là phong hoa tuyệt đại (hào hoa phong nhã), dáng vẻ ung dung.
“Các nàng bộ dạng đều hảo xinh đẹp a!” Nội tâm Bảo Bối phát ra than thở, trong lòng có chút chua xót, bất quá có thể xứng đôi thiếu gia, đương nhiên phải xinh đẹp như vậy mới được a.
Bảo Bối cắn cắn môi dưới, thu hồi bức tranh thả lại tại chỗ, đi từ từ ra khỏi cửa phòng.
“Ngươi ở đây làm cái gì?” Mặc Huyền đứng ở ngoài phòng lạnh lùng hỏi.
“A, thiếu gia.” Bởi vì nghĩ tới mấy vấn đề, nên Bảo Bối không nghĩ tới thiếu gia đang đứng ở ngoài cửa “Ta, ta tới xem thiếu gia một chút có tại thư phòng hay không, có muốn ta giúp cái gì không a.” Bảo Bối có chút khẩn trương.
“Có Hạ Hà hầu hạ, không có chuyện của ngươi.” Mặc Huyền sắc mặt thầm chìm, hắn bước đi vào, Hạ Hà đắc ý nhìn Bảo Bối một cái đi vào theo.

“Không có chuyện của ta.” Bảo Bối nghĩ tới, thì ra là thiếu gia thật sự không cần ta, nàng nện bước có chút trầm trọng bước chân đi ra ngoài.
“Thái tử, thỉnh dùng trà.” Hạ Hà bưng tới giống như nói mình am hiểu nhất pha trà, đây chính là nàng tỉ mỉ học tập, nàng đã sớm nghe nói Mặc Huyền là một người đối với thưởng thức trà có yêu cầu cực kì cao.
“Để xuống, đi ra ngoài đi.” Mặc Huyền phất phất tay, Hạ Hà quỳ an sau liền rời đi.
Hắn mệt mỏi ngồi xuống, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Tĩnh Tông hôn lên trán Bảo Bối vừa rồi, nhìn cảnh đó, bọn họ tựa hồ rất vui vẻ a. Hắn cảm thấy có chút phiền muộn thở dài, ánh mắt đã rơi vào bức tranh bốn vị mỹ nhân trên mặt bàn, nhớ tới mẫu phi đối với mình dặn dò, nhất định phải chọn một người ở bên trong bức tranh đó, đối với hắn về sau sẽ có trợ giúp.
Hắn cầm lấy bức tranh từ từ mở ra, tường tận xem xét, bức tranh giữa nữ tử thế nhưng bất tri bất giác biến thành bộ dáng Bảo Bối đang cười a a, hắn rốt cục buông bức tranh xuống, nhắm mắt lại.
“Tứ đệ, Tứ đệ.” Ngoài thư phòng Chí Viễn vọt vào “Đệ thật sự muốn hai ngày sau đi trông coi Hoàng Lăng tận ba ngày?”
Mặc Huyền mở mắt ra nhìn Chí Viễn vội vàng, hắn gật đầu nhẹ.
“Tứ đệ, Hoàng Lăng vị trí góc vắng vẻ, ta lo lắng.” Chí Viễn lo lắng nhìn Mặc Huyền.
“Không có chuyện gì đâu, Tam ca.” Mặc Huyền cười an ủi hắn “Tổ huấn, thái tử thượng vị nhất định phải trông coi Hoàng Lăng ba ngày, để bày tỏ hiếu đạo.” Hắn làm sao không biết Tam ca lo lắng.
Sáng sớm, Tiểu Lục đúng giờ đem một chậu nước tới đây, nhìn thấy Hạ Hà đã ở trong phòng hô hai nha đầu thay quần áo cho thái tử, nàng tò mò nhìn phòng cách vách, Bảo Bối đang đứng sững sờ.
“Thái tử, vừa rồi Mã thị nữ tới đây nói Như phi giao cho, đợi thái tử thay quần áo xong thì đi một chuyến tới ngự hoa viên, nói là an bài bốn vị đại tiểu thư kia tới đây cùng thái tử gặp mặt.
Mặc Huyền nhíu mày, mắt theo bản năng hướng Bảo Bối phòng bên kia nhìn “Biết rồi.”
“Bảo Bối, ngươi đi đâu a, lại muốn xuất cung?” Tiểu Lục nhìn Bảo Bối đang muốn đi ra ngoài ở sau lưng nàng hô một tiếng, Bảo Bối quay đầu nhìn Tiểu Lục đang đứng tại bên cạnh thiếu gia, thiếu gia vắng lạnh nhìn nàng, bộ dạng cao lớn mặc trường bào màu trắng bạc nổi bật nhìn thiếu gia lại càng xuất trần.

“Có chút việc, cần đi ra ngoài.” Bảo Bối nuốt nước miếng, đau khổ hoảng sợ chạy ra ngoài, đợi thêm nữa một phút nàng sẽ dao động, vừa rồi nghe được Hạ Hà nói, nàng nhịn không được muốn đi đánh người, hay là sớm một chút đi ra ngoài lại tương đối khá.
“Thật sự là kỳ quái, tối hôm qua trở lại không nói tiếng nào, buổi sáng sớm như vậy lại muốn đi ra ngoài.” Tiểu Lục lắc đầu, nàng để chậu nước xuống liền đi ra.
Mặc Huyền liên tục cau mày lại nhìn ngoài cửa, nàng vừa rồi dường như đặc biệt mong đợi xuất cung, hẳn là thấy hắn nên đặc biệt cuống cuồng đi, trong nội tâm buồn bực một hơi, Mặc Huyền chậm rãi đi ra ngoài, hướng ngự hoa viên đi đến.
“Thái tử, ngươi đã đến rồi!” Như phi trông thấy Mặc Huyền tới đây, lập tức vui vẻ ra mặt, đối diện nàng là bốn vị mỹ nhân này nàng đều đặc biệt hài lòng, đặc biệt là nữ nhi Phùng tể tướng Phùng Tiệp Tịnh, người đẹp miệng nói ngọt, có tri thức cùng với hiểu lễ nghĩa, nói mấy câu liền dụ dỗ Như phi vô cùng vui vẻ.
Như phi cố ý để cho Mặc Huyền ngồi ở gần vị trí trước mặt Tiệp Tịnh, nhưng không biết vì sao Mặc Huyền vẫn luôn làm mặt lạnh, như có điều suy nghĩ ngồi ở chỗ kia, chưa từng ngẩng đầu.
Mặc Huyền hoảng hốt nghĩ tới chuyện tối hôm qua, sáng nay vừa nhìn thấy nàng lại muốn gặp Tĩnh Tông, cùng hắn ở cùng một chỗ cứ như vậy vui vẻ sao? Từ tối hôm qua trở lại liền lẩn tránh hắn.
Mặc Huyền tâm càng ngày càng lạnh, phiền muộn không chịu nổi, một hồi gió mát thổi qua, hắn lại nhịn không được ho lên, hắn đứng lên “Mẫu phi, nhi thần thân thể khó chịu, đi về nghỉ trước.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, lưu lại Như phi ánh mắt kinh ngạc cùng thất vọng của các vị tiểu mỹ nhân.
Bảo Bối mờ mịt đi trên đường cái, đột nhiên phía trước có tiếng ồn ào dẫn tới sự chú ý của nàng, nàng tò mò đi tới, chen lấn qua đám người vây quanh.
“Van cầu ngươi, thả nàng đi.” Một lão bà bà quỳ xuống ôm chân một vị mặc y phục gia đinh mạnh mẽ.
“Buông ra, cầm bạc đến chuộc nàng.” Nói xong, vị gia đinh kia một cước đạp lão bà bà ra, bên kia một vị tiểu cô nương bất quá mười tuổi liên tục khóc la to gọi lão bà bà.

Lão bà bà chưa từ bỏ ý định đứng lên, lại ôm chân gia đinh kia, gia đinh kia bực mình nhìn hai người bên cạnh, ý bảo đem người nọ kéo ra, lão bà bà gào khóc chết cũng không buông tay, gia đinh hung hăng đạp xuống.
“Lão bà bà coi chừng.” Bảo Bối một phen vừa kéo gia đinh kia ra, vừa kéo lão bà bà.
Gia đinh kia không cẩn thận ngã xuống, thẹn quá hoá giận bò dậy “Nhìn xem làm cái gì, còn không lên cho ta, hung hăng đánh dã nha đầu này.”
Người bên cạnh lập tức vọt tới, Bảo Bối ba hai quyền liền đánh ngã hết mấy người kia, gia đinh kia thấy tình thế như vậy muốn đánh lén từ đằng sau, đột nhiên kiếm trong tay bị người ta chụp được.
“Nàng cũng không phải là dã nha đầu, nàng là nữ nhân bản vương.” Bên cạnh một tiếng thanh âm dễ nghe truyền đến.
Bảo Bối xoay người nhìn lại, ngạc nhiên mừng rỡ hô “Mắt lam!” Vui vẻ chạy tới.
Hô Nhĩ Bình Chỉ mở tâm nhìn Bảo Bối chạy tới, ôm lấy nàng “Tiểu tử, không nói tiếng nào lại chạy mất, hại bản vương đi tìm a.” Trong thanh âm mang theo ngạc nhiên mừng rỡ nhè nhẹ, đã tới Chu quốc được hai ngày, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được Bảo Bối


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.