Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 46: Cái giá phải trả cho sự ngu ngốc
Sau lần gặp ba mẹ anh ở Đà Lạt trở về nó dường như ko còn thời gian để quan tâm đến cái lời nói với mẹ anh khi gặp mặt nữa. Công việc của nó bắt đầu từ 7h sáng ở viện và kết thúc là 10h có lúc là 11h đêm tại phòng khám. Cái phòng khám này của nó mới mở được hơn 1 tháng nhưng có vẻ như làm ăn khá phát đạt, ngày nào cũng có hàng dãy bệnh nhân ngồi chờ đến lượt mình, hai ghế răng do nó và chị Hà phụ trách dường như ko đủ để phục vụ nhu cầu của những người ngồi đây. Nó ko có ý định mở rộng thêm nữa nhưng chị Hà lại muốn. Nó nhớ rất rõ mục đích mà nó mở ra cái phòng khám này là để giết thời gian khi mà rảnh rỗi quá thôi. Chất lượng luôn là thứ nó đặt lên hàng đầu nên dù quy mô phòng khám ko lớn nhưng lại có rất nhiều người tìm đến.
Cũng may là nó dọn ra ở riêng nên ba mẹ nó ko biết lịch làm việc của nó, nếu ông bà mà biết chắc chắn sẽ chẳng để yên cho nó mất. Lê Thái cũng đi công tác ngay khi hai đứa vừa xuống máy bay nên tuần vừa qua nó ko bị ai đó kéo đi hết nơi này đến nơi khác.
Lê Thái đã chuẩn bị lấn sân sang kinh doanh nhà hàng khách sạn. Dự án đầu tiên của anh chính là mở một khu resort ở bãi biển miền trung. Thiết kế của anh dường như đã được thông qua, giờ chỉ cần đển bù và giải tỏa mặt bằng khu đó là có thể bước vào xây dựng. Vì là quy mô của khu resort này khá lớn nên anh phải tranh thủ được nguồn vốn đầu tư của những nhà thầu lớn thì mới mong thành công được. Khó khăn của một năm trước dường như đã ngốn của anh cả gia tài rồi, giờ nếu muốn thực hiện dự án thì phải vay vốn, nhưng vay ai và lấy gì để thế chấp chính là một câu hỏi lớn với anh. Ko thể nhờ đến nó và gia đình nó nữa vì anh đã nợ họ quá nhiều rồi, số nợ của họ anh còn chưa trả hết thì còn mặt mũi nào mà đi hỏi vay thêm nữa.
Vợ chồng anh Mạnh Quân cũng đã đi nghỉ tuần trăng mật trở về, hai người họ lại bắt tay vào những công việc còn dang dở. Chị dâu nó tiếp tục trở lại Pháp để điều hành chi nhanh bên đó, anh trai nó ở lại Việt Nam chuẩn bị tiếp nhận tất cả những công việc mà ba nó giao lại. Nhiều lúc nó nghĩ đến cảnh vợ chồng mới cưới mà cách xa nhau như thế cũng thấy nản cho vợ chồng anh chị mình. Ba Mẹ My cũng có ý định sát nhập hai tập đoàn làm một nhưng ba mẹ nó ko đồng ý vì ba mẹ nó nghĩ rằng hạnh phúc của con cái mình ko thể dùng đồng tiền mà đánh đổi được. Tập đoàn Vũ Gia là của ba mẹ My để lại cho My thì gia đình nhà nó cũng sẽ để My toàn quyền xử lý tất cả.
Do hai đám cưới được tổ chức cũng một lúc rồi vợ chồng anh Mạnh Quân lại đi nghỉ tuần trăng mật ngay sau đó nên chị gái nó đành phải gác lại tuần trăng mật của mình mà ở lại điều hành công ty cho đến khi anh Quân trở về. Cũng may anh Thế Nam hiểu chị gái nó và cũng rất yêu chị gái nó nên anh ấy cũng đồng ý. Bây giờ anh Quân đã trở về thì đến lượt chị nó được nghỉ ngơi. Địa điểm anh chị ấy chọn là “đất nước mặt trời mọc”, nơi mà ba anh Thế Nam đang làm đại sứ đặc mệnh của Việt Nam. Do công việc của bác ấy nên hôm cưới của anh chị ko thể tham dự được nên rất muốn biết mặt con dâu của mình.
Biết là ba mẹ mình rất thích phong lan nên đợt ở Đà Lạt vừa rồi nó đã mang cả một vườn phong lan ra tặng ba mẹ. Bây giờ ông bà chỉ quanh ra quẩn vào với những giỏ phong lan rừng cũng hết ngày rồi. Công việc ở tập đoàn ông cũng đã giao lại toàn quyền cho anh Quân xử lý giờ ông nên dành nhiều thời gian cho người vợ thân yêu của ông. Hơn 30 năm qua, dường như lúc nào trong ông cũng chỉ có công việc, giờ con cái đã trưởng thành đứa nào cũng có công danh sự nghiệp cả rồi nên ông bà cũng nên dành nhiều thời gian cho nhau.
Nhắc đến Lê Hải nó lại càng thêm bực mình, nó thất sự ko biết là anh ta đang mong em trai mình vươn lên hay là anh ta đang dìm chết em trai mình nữa. Anh ta ko ở nhà cùng Lê Thái mà bắt Lê Thái thuê riêng cho anh ta một căn hộ cao cấp, mua cho anh ta phương tiện đi lại. Có thể nói là anh ta thương Lê Thái vì ko chọn những loại xe cao cấp như Dylan hay SH mà chọn một chiếc Vespa. Điều làm cho nó muốn nổi điên đó là chiếc xe ấy lại đăng ký tên cô bồ của anh ta. Thật ko biết nên nói anh ta dại gái hay là ngu nữa.
Có lẽ ông trời thương nó nên để ba anh tái phát bệnh tim trong thời gian này. Bệnh viện nơi ba anh nằm điều trị lại chính là bệnh viện nơi nó làm việc, mặc dù khác khoa nhưng khoảng cách giữa nó và ba anh có lẽ sẽ được cải thiện và cơ hội hàn gắn tình cảm cho cha con anh cũng nên bắt đầu từ đây. Vì ba anh là con trưởng lại thích ko khí ở quê nên gia đình anh ko chuyển về thành phố mà vẫn sống tại quê nhà. Mẹ anh vì bận việc ở quê nên ko thể lên chăm sóc ba anh được. Thu Hương thì giờ đã được ông Hoàng Phúc xin vào làm việc ột đơn vị bộ đội nên cũng ko thể ở bên chăm sóc ông thường xuyên được, còn anh trai anh, nói là để anh ta chăm sóc cho oai chứ một ngày anh ta ghé qua được hai lần và mỗi lần vài phút. Cứ như là đi điểm danh vậy. Thế là mọi công việc được dồn lên vai anh nhưng dự án mới bắt đầu nên anh cũng bận rộn ko thể ngày nào cũng ở bên cạnh ba mình được. Thế là tần suất, xuất hiện ở phòng bệnh ba anh của nó tăng lên, cơ hội nói chuyện với ông càng nhiều.
Trưa nay nó xuất hiện ở phòng bệnh ba anh với một chiếc cạp lồng cơm, lâu nay nghe anh nói nhiều về sở thích của ba anh nên nó cũng đã chọn được nhiều món có giá trị dinh dưỡng dành cho người bệnh tim. Hơn nữa hai hôm vừa qua thấy ba anh ăn ko hợp cơm bệnh viện nên nó đã báo cắt xuất của ba anh và những bữa ấy nó sẽ mang cơm vào ăn với ba anh. Nhìn thấy nó vào ba anh ngạc nhiên hỏi:
– Sao giờ này cháu lại ở đây? Cháu nghỉ trưa mà ko đi ăn cơm sao?
Nó giơ hai chiếc cạp lồng trên tay cho ba anh xem và nói:
– Hôm nay cháu sẽ ăn cơm cùng với bác. Cháu cũng đã báo cắt cơm bệnh viện của bác rồi, từ nay cháu sẽ nấu cơm và mang vào cho bác nhé?
– Cứ để bác ăn cơm bệnh viện cũng được, như thế lại làm phiền đến cháu.
Cơ hội tốt cho nó hàn gắn lại tình cảm của ba con anh đã đến, nhất định lần này nó chỉ có thể thành công chứ ko được thất bại. Vừa lấy cơm cho ba anh nó vừa nói:
– Thực ra là anh Thái muốn làm cơm cho bác ăn cho đảm bảo đó mà, tại dạo này công việc của anh ấy hơi bận nên nhờ cháu làm giúp vài hôm. Vả lại sáng nào cháu cũng nấu cơm mang đi làm nên cũng ko thấy phiền gì cả, chỉ cần nấu nhiều hơn một chút là xong thôi mà.
Ông biết Lê Thái vẫn luôn quan tâm đến ông, cho dù ông đã nặng lời với anh nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là những lời nói bồng bột của tuổi trẻ. Mà ông thấy lời nói của anh cũng đúng, chỉ là do ông cố chấp ko chịu thừa nhận mà thôi, hơn nữa là một người yêu nghề ông ko thể để cho con trai mình xúc phạm đến ngành nghề này và những người đồng đội của mình đã hi sinh một phần sương máu cho sự bình yên ngày nay.
Nó đưa bát cơm cho ông hỏi tiếp:
– Hôm nay bác thấy trong người thế nào ạ? Bác có thấy khó chịu ở đâu ko?
Ông Hoàng Phúc đỡ lấy bát cơm nó đưa trả lời:
– Bác thấy ổn rồi con ạ, huyết áp ko còn cao như mấy hôm đầu nữa.
– Tối bác có ngủ được ko? Bác có cần dùng đến thuốc ngủ ko?
– Thường thì mỗi tối bác chỉ ngủ được từ 10h tối đến 3h sáng thôi. Có lẽ thói quen này được tạo thành từ khi bác còn ở chiến trường miền nam.
– Vâng, cháu thấy dù là như thế thì bác cũng nên cố gắng ngủ ko nên lạm dụng thuốc ngủ quá nhiều nó ko tốt cho sức khỏe của bác.
– Bác cảm ơn con.
Thế là quá trình hàn gắn viết nứt tình cảm của ba con anh được nó tiến hành như thế. Ngày nào nó cũng có mặt ở phòng bệnh của ba anh, lúc thì cùng ba anh nói chuyện, lúc thì lại cùng ông dạo bộ trong khuôn viên bệnh viện. Khoảng cách giữa ba anh và nó được thu lại và dường như ba anh cũng mở lòng nhiều hơn.
Nó và ba anh đang ngồi trong khuôn viên bệnh viện, nó đưa cho ông một ly nước cam mà nó đã chuẩn bị từ trước rồi nói:
– Con có thể biết lý do vì sao bác lại giận anh Thái lâu như vậy được ko?
Ông nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên:
– Con đã biết chuyện này rồi sao? Là Lê Thái kể cho con nghe?
Nó nhìn ông gật đầu:
– Vâng, anh ấy kể cho con nghe khi con và anh ấy đến Nha Trang.
Ông ko biết ở cô nhóc này có điều gì mà ông cảm thấy rất yêu mến. Ông quý mến nó như đối với con gái ông vậy, những ngày qua ông nhận sự chăm sóc quan tâm từ nó và ông khá hài lòng khi con trai ông chọn được một người như thế, nhưng ông ko hiểu vì sao vợ ông lại phản đối hai đứa đến với nhau gay gắt như thế? Đối với ông ngoại hình ko quan trọng, quan trọng là cái tâm của người đó, tính cách của người đó. Đối với ông con dâu của gia đình này là phải biết quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, biết hi sinh cái tôi để sống vì người khác.
– Thực ra thì ko phải bác giận nó, chỉ vì cái tính cố chấp của bác nên càng khiến hai cha con ngày càng xa nhau thôi. – Ông nhìn vào khoảng ko phía trước nói với nó mà cũng như đang nói với chính mình.
Ông biết bao nhiêu năm qua, bà Hạ – vợ ông luôn tìm mọi cách để hàn gắn mối quan hệ này nhưng ông đều lẩn tránh. Ông ko muốn đối mặt với những điều thực tế mà con trai ông từng nói ấy, nói ông hèn nhát, nói ông lẩn tránh cũng được nhưng đó là niềm tự hào của đời ông, dù là con thì cũng ko được đụng đến.
– Bác có thể mở lòng mà tha thứ cho anh ấy lần này được ko? Vì chuyện này mà thời gian qua anh ấy đã chịu ko ít sự dằn vặt đâu bác.
Nó phải phân vân lắm mới đưa ra được lời đề nghị này. Mấy ngày qua tiếp xúc với ông nó hiểu ông là một người khá cố chấp. Có lẽ tính cách này anh được thừa hưởng từ ba anh, hai con người cùng cố chấp sẽ khiến cho sự việc ngày càng đi xa hơn cái đích ban đầu.
– Con muốn hàn gắn vết nứt tình cảm này giữa bác và Lê Thái? – Ông hỏi nó với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Một lần nữa nó lại gật đầu khẳng định:
– Vâng. Bác sẽ giúp con chứ?
Cô gái này đối với ông thật lạ, vì con trai ông mà muốn hàn gắn lại tình cảm bị rạn nứt bấy lâu giữa ông là con trai ư? Có lẽ cô gái này phải yêu con ông rất nhiều nên mới có dũng khí làm những điều như thế vì con trai ông. Ông có nên đồng ý giúp cô gái này ko? Nếu đồng ý thì đối với ông cô gái này là gì mà những việc làm của cô gái này lại tác động với ông hơn cả người vợ mà ông chung sống hơn 30 năm qua. Nhưng nói cho công bằng thì ông cũng muốn giúp cô gái này, ko phải vì cố gắng của cô gái ấy mà là vì ông ko muốn tình cảm của ba con ông ngày càng xa nhau như thế. Nhưng ông phải thử xem cô gái này có thể kiên nhẫn trong bao lâu, có đáng để ông đặt niềm tin hay ko?
– Xin lỗi con, bác nghĩ là bác ko thể giúp gì được cho con trong hoàn cảnh này rồi. Thôi bác mệt rồi con quay lại khoa làm việc đi.
Ông dứt lời cũng đứng dậy đi ngay để lại nó với một ánh mắt nhìn theo dáng người ấy đầy thất vọng. Thế là kế hoạch gần như sụp đổ rồi, cả tuần qua nó luôn tìm cách nói chuyện với ông để cho ông mở lòng hơn và cũng là nó hiểu nguyên nhân vì sao. Tìm được nguyên nhân rồi thì sao chứ? Chẳng phải ba anh đã trả lời sẽ ko giúp đỡ còn gì? Ông mà ko giúp thì có lẽ việc này ko thể thực hiện được. Nó có nên chuyển mục tiêu sang anh ko nhỉ?
Nghĩ là làm ngay, hôm nay nó ko có ca trực đêm, hơn nữa hôm nay tại phòng khám nó lại ko có bệnh nhân đặt lịch hẹn nào nên có thể gọi là khá rảnh. Nó sẽ về sớm nấu cơm và mời anh sang ăn cơm cùng vậy. Muốn nhờ vả giúp đỡ gì thì đầu tiên phải hối lộ trước đúng ko nhỉ? Hài lòng với ý nghĩ đó nó bắt đầu lên kế hoạch thực hiện.
Một bàn ăn với khá nhiều món anh thích, nhìn bàn ăn anh biết nó đang định nhờ anh làm điều gì đó nhưng anh sẽ ko bóc mẽ nó ra mà sẽ để nó tự nói. Sau khi ăn xong, anh nhận nhiệm vụ rửa bát còn nó gọt hoa quả. Khi cả hai đã yên vị ngoài phòng khách nó mới ngồi xuống cạnh anh thủ thỉ nói:
– Anh à, anh có thể giúp em một việc được ko?
Anh nhìn nó mỉm cười, anh biết là nó có chuyện muốn nhờ anh mà
– Nói anh nghe xem là chuyện gì nào?
– Thì chuyện giữa ba anh và anh đó, em muốn mối quan hệ giữa hai người bình thường lại.
Anh giật mình mặt thoáng biến sắc. Hơn tháng nay anh đã quên mất điều này, chẳng phải mẹ anh đã nói đó sao? Chỉ cần Tuệ Minh giúp ba con anh hàn gắn bà sẽ để anh ở bên Tuệ Minh. Dù cho bà ko nhớ lời hứa đó nhưng chỉ cần Tuệ Minh thực hiện được thì anh và nó sẽ đến được với nhau mà ko còn sự ngăn cản của ai nữa.
– Anh cũng rất muốn như thế nhưng chúng ta phải bắt đầu từ đâu đây?
Câu hỏi này anh đã tự hỏi mình cả trăm lần nhưng ko thể nào tìm thấy câu trả lời. Cứ mỗi lần anh tiến lại gần ba anh thì ba anh lại lần nữa đẩy anh ra xa, ba anh ko tiếp nhận bất cứ cuộc gọi nào từ anh, anh hỏi điều gì cũng ko nói. Với anh ông trung thành với sự im lặng. Chính điều đó làm cho anh trở nên xa cách với ông hơn.