Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 45
Nó có thể cảm nhận được rằng, trong ngôi nhà này người có tiếng nói cao nhất có lẽ là bà Hạ. Bằng chứng là từ đầu tới giờ ông Phúc mới lên tiếng một câu duy nhất và mọi chuyện từ nãy giờ đều do bà Hạ quyết định.
– Xin lỗi cháu, Thu Hương nó tuổi trẻ nên có những câu nói mà ko suy nghĩ. – Bà ấy quay qua nó nhẹ giọng.
– Ko có gì thưa bác. Chắc chị ấy có điều gì đó hiểu lầm cháu nên mới như thế thôi. – Nó cũng nhẹ nhàng đáp lại. Với những người ko biết điều như cô ta thì tốt nhất là nó nên im lặng ko nên chấp.
– Hiện giờ cháu đang làm nghề gì? Ba mẹ cháu công tác ở đâu? Nhà có mấy anh chị em?
Sau một tràng những câu hỏi mà dường như ko có kết thúc ấy nó cũng đã được bà Hạ tha cho để xuống bếp nấu cơm với Thu Hương. Và ở đây, cuộc chiến với em cô nhà chồng tương lai bắt đầu.
– Tôi ko ngờ cô cũng ghê gớm thật. – Thu Hương bắt đầu mở màn
– Em ko hiểu chị đang nói đến chuyện gì nhưng có lẽ chị đang có điều gì hiểu nhầm em thì phải. – Nó vẫn nhẹ nhàng nói.
– Cô cũng giỏi giả vời lắm, vậy để tôi nói cho cô biết nhé. Đầu tiên là quyến rũ Thanh Tùng của tôi và giờ lại là anh tôi. Cô muốn bắt cá hai tay sao? – Thu Hương nhìn nó mỉa mai.
– Chị hiểu nhầm rồi, với em và anh Thái thì Thanh Tùng vẫn luôn là bạn và mãi mãi cũng chỉ là bạn thôi. – Nó từ tốn nói lại với Thu Hương.
– Cô có thể qua được mắt anh trai tôi nhưng ko thể qua được mắt tôi đâu. Đừng vọng tưởng mà bước chân vào nhà này. Đồ cáo già. – Thu Hương ném cho nó một câu thật sự gây sốc rồi bỏ ra ngoài.
Thu Hương bỏ đi để lại nó vẫn còn đang sốc vì câu nói vừa rồi. Thật sự nó ko hiểu nó đã làm sai điều gì mà Thu Hương lại nói nó như thế? Hình như chưa bao giờ cô ta tỏ ra thân thiện với nó cả. Cửa ải này thật sự khó qua đây.
Sau khi để lại nó với một đống đồ ăn trong bếp, Thu Hương bước ra phòng khách thì nghe được cuộc nói chuyện của mẹ cô và anh Thái.
– Mẹ ko đồng ý cho con tiếp tục quen Tuệ Minh đâu. – Bà Lê Hạ lên tiếng.
– Mẹ có thể cho con biết lý do ko? – Lê Thái bình tĩnh hỏi lại
– Nó ko xứng với con, con trai mẹ đẹp như thiên thần, cao ráo, khỏe mạnh lại thành đạt nữa lấy đâu ko được một người đẹp như người mẫu mà phải đâm đầu vào con nhỏ vừa đen, vừa xấu, vừa thấp như thế chứ? – Mẹ anh bắt đầu lên tiếng phân tích.
– Chỉ có thế thôi sao? – Lê Thái cố gắng dùng giọng bình thường nhất để hỏi tiếp
– Phải, chỉ có thế thôi. Mẹ ko bao giờ đồng ý con dâu mẹ là một con nhỏ xấu như thế. Chị dâu con đã như vậy rồi, đứa con dâu thứ hai cũng ko thể xấu như thế được. – Mẹ anh bắt đầy gay gắt.
– Vậy thì con xin lỗi, con ko làm được. Mẹ hãy giữ lấy lời hứa mà mẹ đã hứa với con khi con bắt đầu đi tu nghiệp. – Anh nói rồi cất bước trở vào bếp với nó.
Còn lại bà Lê Hạ, bà thật sự ko ngờ là con trai bà lại còn nhớ đến cái lời hứa đó. Lúc đó bà chỉ hứa như vậy thôi chứ ko có ý định thực hiện. Bây giờ Lê Thái đã nhắc lại, có lẽ cũng chỉ còn cách đó để phản đối việc này thôi.
Bà ko có ác cảm gì với Tuệ Minh cả thậm chí bà còn rất hài lòng về công việc cũng như cuộc sống hiện tại của nó chỉ có điều ngoại hình của nó khiến bà ko thể chấp nhận được. Chí ít con trai bà cũng phải chọn được một người nào đó phù hợp với vẻ ngoài của nói chứ? Tại sao lại dẫn về nhà một con nhóc loắt cha loắt choắt như cháu gái Thanh Mai của bà thế này?
Bữa cơm kết thúc bà ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với nó. Dự cảm báo cho nó biết là có điều gì đó ko lành nhưng nó vẫn theo chân bà bước về phía phòng riêng của bà. Sau khi chỉ cho nó ngồi xuống đối diện với mình bà mới bắt đầu lên tiếng:
– Cháu có biết tại sao bác lại muốn nói chuyện riêng với cháu ko?
Nó nhìn bà rồi thẳng thắn đáp:
– Có lẽ là chuyện cháu và anh Thái quen nhau đúng ko ạ?
– Cháu rất thông minh, vậy bác ko cần phải rào đón nữa mà sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn.
Nó nhìn bà như chờ đợi một phán quyết nào đó:
– Có điều gì xin bác cứ nói.
– Cháu có biết Lê Thái có vị hôn thê đang chờ nó ko?
– Cháu biết.
– Cháu biết mà vẫn xen vào giữa chúng nó vậy thì có phải cháu đang phá vỡ hạnh phúc của chúng nó ko?
– Theo cháu được biết thì anh Thái ko hề yêu chị ấy và hai người cũng đã chia tay rồi nên cháu ko cần phải áy náy về vấn đề đó.
– Vậy nếu ta phản đối việc cháu và Lê Thái quen nhau thì cháu sẽ phản ứng như thế nào? – Bà Hạ nhìn xoáy vào nó và đưa một câu hỏi nghĩ là sẽ làm khó được nó.
– Cháu đã biết trước điều đó, nhưng bác có thể cho cháu biết là vì sao ko ạ? – Nó thẳng thắn đáp lại trước sự ngỡ ngàng của bà.
– Cháu đã biết? – Bà Hạ hỏi lại như ko tin vào tai mình.
– Vâng – Nó khẳng định.
– Vậy tại sao cháu còn đến đây?
– Vì cháu muốn biết lý do vì sao bác phản đối cháu?
– Bác nói thật nhưng mong cháu đừng giận. – Bà Hạ nhìn nó có vẻ e dè.
– Xin bác cứ nói. – Nó bình tĩnh ngồi nghe lý do của mẹ anh.
– Bở vì vẻ bề ngoài của cháu ko xứng với con trai bác. Cháu vừa đen, vừa xấu . . . Nếu nói về ngoại hình cháu thua xa vị hôn thê của Lê Thái. Bác thật sự ko muốn con trai bác lấy một người như thế.
Nó ngỡ ngàng, lý do thật “chính đáng”. Từ bé đến giờ nó chưa bao giờ nghe ai nói là mình xấu. Nói cho công bằng thì nó thuộc dạng người ưa nhìn, ko xinh đẹp kiều diễm như mấy cô diễn viên người mẫu nhưng cũng ko đến nỗi như mẹ anh nói. Sau vài phút lấy lại bình tĩnh nó đáp lại:
– Thưa bác, con người ta sinh ra xấu đẹp đều đã được định sẵn ko phải cứ mong muốn mà có được. Đã là con người thì ai cũng hướng về cái đẹp rồi, nhưng liệu đẹp quá thì cuộc hôn nhân giữa hai người có hạnh phúc hay ko? Nếu là lý do này thì cháu ko chấp nhận, bác có thể đưa ra một lý do hợp lý hơn ko?
– Nếu bác vẫn quyết tâm phản đối thì cháu vẫn sẽ tiếp tục quen con trai bác? – Bà hỏi với giọng nghi ngờ nhưng trong lòng dường như đã có câu trả lời.
– Đúng vậy thưa bác, đó ko thể là lý do để cháu và anh ấy chia tay được. Hơn nữa còn lời hứa giữa bác và anh ấy nữa. Cháu hi vọng bác sẽ giữ lời.
Bà đúng là rất có ấn tượng về nó nhưng đứng trước cái đẹp và cái xấu thì quyết tâm của bà lại được củng cố. Nếu nó muốn thử sức với cơ hội cuối cùng này thì cũng tốt, coi như cho nó một cơ hội thua trong vẻ vang đi. Bà ko tin nó có thể hàn gắn mối quan hệ đã vỡ giữa con trai và chồng mình. Bao nhiêu năm qua bà tìm đủ mọi cách để hàn gắn mà kết quả vẫn là con số 0 tròn trĩnh thì với nó làm sao có thể làm được điều ko thể ấy.
– Được, bác sẽ cho cháu một cơ hội cuối cùng ấy. Nếu trong vòng 2 tháng ko có kết quả gì thì cháu sẽ phải rời xa Lê Thái. – Bà Hạ đưa ra yêu sách cuối cùng.
– Vâng, cháu hứa. Cháu hi vọng là bác sẽ giữ lời. – Nó hướng ánh mắt về phía mẹ anh nói.
Cuộc nói chuyện kết thúc, ko ai trong nhà biết nội dung cuộc nói chuyện ấy kể cả Lê Thái. Họ chỉ thấy sau cuộc nói chuyện bà cầm tay nó bước ra, trước khi nó chào để ra về mẹ anh còn chủ động ôm nó và hẹn nó khi nào về Hà Nội thì ghé về chơi với bà. Điều này làm cho Lê Thái thật sự ngạc nhiên nhưng dù có hỏi thế nào nó cũng nhất quyết ko hé lộ nửa lời.