Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 47
Lại một tuần mới đến, nó vẫn tiếp tục mang cơm đến và cùng ba của anh ăn cơm nhưng tuyệt nhiên ko đưa ra ý định nhờ ba anh giúp đỡ nữa. Lúc đầu ba anh còn tưởng nó bỏ cuộc và khẽ thở dài thất vọng. Nhưng tối hôm đó vẫn là nó mang cơm vào cùng ăn với ông nhưng theo sau nó là con trai ông. Mấy ngày nay ông ko hề nhìn thấy Lê Thái rồi, có lẽ con trai ông rất bận, nhìn thấy con xanh xao, đôi mắt có những quầng thâm lớn trong lòng rất sót xa nhưng vì cố gắng giữ khoảng cách nên ông ko hề để lộ điều đó ra ngoài. Nó bước đến gần ông rồi lên tiếng:
– Hôm nay con thấy anh Thái rảnh nên cùng anh ấy nấu cơm rôi vào ăn với bác cho vui.
Ông nhìn nó rồi lại nhìn Lê Thái nói:
– Có con ăn cùng bác là được rồi, kéo theo cái người kia đi theo làm gì? Có nó bác ăn ko có ngon miệng.
Vẫn những lời nói đó nhưng sao hôm nay anh thấy nó chua sót thế chứ? Đã bao lâu rồi anh ko được ngồi ăn cơm với ba mình? Cũng 7 năm rồi còn gì, chỉ là một lời nói thôi mà ba anh nỡ đối xử với anh như thế sao? Thấy cay cay khóe mắt nhưng nước mắt của sự tủi thân đã bị anh nuốt ngược vào trong rồi.
– Ba thật sự ghét con như thế sao? Đến một bữa cơm để con được cùng ăn với ba mà ba cũng ko thể sao? – Giọng anh cất lên có phần chua chát.
Nó đứng ngoài cuộc nói chuyện này, nghe anh nói mà cũng thấy sót xa, tự hỏi rằng vì điều gì mà ba anh lại cố chấp như thế. Con trai mình có làm sai điều gì thì cũng là con trai mình. Tại sao nhất định phải sát muối vào lòng con như thế mới hài lòng?
– Con xin bác hãy ăn cùng anh ấy bữa cơm được ko? Con biết bao năm qua bác và anh ấy chưa từng ăn cùng nhau bữa cơm nào. Coi như bác vì sự chăm sóc của con những ngày qua được ko ạ? – Giọng nó càng nói càng nhỏ, nó chỉ sợ mình sơ sẩy một điều gì đó cũng khiến ba anh kích động mà ảnh hưởng đến bệnh tim thì thật ko nên.
Nhìn sự thành khẩn của nó cũng như con trai mình, ông miễn cưỡng đồng ý:
– Bác chỉ đồng ý ngày hôm nay thôi nhé, nếu ngày mai cháu còn mang theo nó vào thì bác sẽ ko ăn cơm cháu nầu nữa mà sẽ báo lại cơm bệnh viện đấy.
– Cháu cảm ơn bác. Nhất định lần sau cháu sẽ ko đưa anh ấy đến đây nữa.
Bữa ăn cứ như thế qua đi trong yên lặng, nó thật sự ko thích cái ko khí như thế này nên bắt đầu lên tiếng:
– Anh à, anh mau gỡ cá cho bác đi. Em thấy món cá này ngon quá, đúng là anh kỳ công chuẩn bị cho ba có khác. – Nó vừa nói vừa nhìn anh nháy mắt.
Ba anh rất thích ăn cá nhưng lại sợ vì đã từng bị hóc xương vậy nên khi ăn cá đều phải có người tỉ mỉ gỡ từng đoạn xương ngắn để đảm bảo ba anh ăn cơm được ngon miệng. Bao năm qua anh đã từng mong được gỡ xương cá cho ba như thế này mà ko được, lần này có cơ hội nhất định anh ko thể bỏ qua. Đưa miếng cá đã gỡ sạch xương vào bát ba mình anh nhẹ nhàng nói:
– Con còn nhớ ba rất thích hương vị của món cá nướng nên hôm nay con làm ba ăn xem tay nghề của con có bị lụt đi chút nào ko nhé?
Phải rồi, đã rất lâu rồi ông ko được ăn món cá nướng do con trai ông làm. Đã từng thưởng thức món này ở những nhà hàng nổi tiếng nhưng ko nơi đâu ông thấy ngon bằng con trai ông làm. Vậy mà chỉ vì vài câu nói trẻ con của nó mà ông đã dần đánh mất hương vị của những món ăn nó đích thân làm cho ông. Muốn ôm lấy con trai mình lắm nhưng vì cô gái đó còn ở đây nên ông ko thể. Chẳng lẽ ông lại đầu hàng sớm như thế chứ? Nghĩ lại thì ông tự thấy mình thật trẻ con, đi so đo thắng thua với cả một con nhóc nhỏ tuổi hơn cả con gái mình. Đúng là thật bất ngờ.
Những ngày sau đúng như nó hứa, nó ko dẫn theo thằng con trai của ông đến ăn cơm cùng nữa mà thay vào đó là thằng con trai của ông tự đến một mình, nó ko xuất hiện lúc Lê Thái có ở đó vì sợ ông nói rằng nó dẫn anh đến, thôi thì cứ để anh vào một mình thôi khi nào anh về thì nó mới xuất hiện. Vừa nhìn thấy nó ở cửa ông đã lên tiếng:
– Con ko còn cách nào khác nữa sao?
Nó nhìn ông mỉm cười, hẳn là ông đã đoán được ra ý của nó rồi:
– Con đâu có làm gì? Bác nói thế là có ý gì vậy con ko hiểu? – Nó chưng ra bộ mặt vô tội nhất có thể.
– Bác nói là con ko được dẫn Lê Thái đến đây, vậy mà con ko nghe lời là sao? Con muốn từ ngày mai bác báo cơm bệnh viện à?
– Con đâu có dẫn anh ấy đến đâu, là do anh ấy tự đến đấy chứ.
– Vậy thì tại sao lúc nó có mặt ở đây thì con tránh mặt mà nó vừa đi khỏi thì con lại có mặt. Chẳng phải hai đứa đã hẹn trước như thế là gì?
Thì đúng là như thế đi nhưng ba anh có cần bóc mẽ cái kế hoạch của nó như thế ko? Nó thấy buồn vì mấy ngày nay ông dù có chịu ăn cơm với anh nhưng nhất quyết ko chịu nói điều gì. Có phải nó nên dừng lại để hai người bớt thấy khó xử hay ko đây?
– Vậy bác ko thích được ăn cơm cùng anh ấy và những món anh ấy nấu riêng cho bác à? – Nó vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ông.
Nói thật thì ông được ăn cơm cùng con trai mình thấy rất vui nhưng ko lẽ lại thừa nhận với nó như thế sao? Như thế thật sự ko ổn chút nào. Ông cần phải kéo dài tình hình này đến khi ông xuất viện mới được. Mà ông cũng sắp xuất viện rồi còn gì, cùng lắm là chỉ đến cuối tuần này là ông có thể về nhà rồi.
Thời gian cứ thế trôi qua, hai tháng mà mẹ anh cho cũng kết thúc. Kết quả nó thật sự ko ngờ, lần đầu tiên nó ko đặt sự việc vào tình trạng xấu nhất thì tình trạng ấy lại sảy ra. Ba anh hôm nay được ra viện, trước khi lên xe về ông kéo nó ra một góc sân bệnh viện nói chuyện.
– Cảm ơn con thời gian qua đã chăm sóc cho bác. – Ba anh cầm tay nó lắc mạnh như để thể hiện sự cảm kích của ông với nó.
Mặc dù rất buồn nhưng nó ko thể để lỗ ra bên ngoài được, nó cười tươi đáp lại lời ba anh:
– Ko có gì đâu bác, đó là trách nhiệm của chúng con mà. Hơn nữa bác lại là ba của anh Lê Thái, con ko thể ko quan tâm được.
– Dù sao bác cũng rất cảm ơn con, ko chỉ về chuyện bác nằm viện được con chăm sóc mà còn về những việc khác nữa.
Nó im lặng, ko hiểu được những việc khác mà anh nhắc đến ở đây là việc gì. Nhưng tất cả điều đó ko nó ko quan tâm, điều nó quan tâm bây giờ là sẽ trả lời ra sao với mẹ anh đây? Khó nghĩ quá.
Nó đang mải suy nghĩ ko biết nên trả lời mẹ anh như thế nào thì ông lại lên tiếng tiếp:
– Cuối tuần tới là lễ kỷ niệm 35 năm ngày cưới của hai bác, con sẽ về dự cùng hai bác chứ?
Thôi rồi, có phải ba anh cũng biết đến cuộc nói chuyện giữa nó và mẹ anh ko nhỉ? Ko lẽ gia đình này thật sự ko ưa nó đến như thế ư? Nó thua rồi mà cũng ko để cho nó rút lui trong im lặng hay sao chứ? Tại sao lại cứ phải bắt nó tuyên bố công khai rằng mình đã thua cuộc và phải giữ lời hứa cơ chứ? Đúng là khóc ko ra nước mắt mà, phải làm sao đây? Hay là từ chối nhỉ? Mà từ chối cũng ko được, mẹ anh như thế sẽ cho rằng nó đang sợ bà ấy. Rút cuộc là nên làm sao đây?
Chờ mãi mà ko nhận được câu trả lời từ nó ba anh lại nhẹ nhàng lên tiếng:
– Con đồng ý với lời mời của bác chứ? Con sẽ là khách mời danh dự cho ngày hôm đó.
Đến nước này thì làm sao có thể từ chối nữa đây? Nó nhìn ba anh rồi gật đầu:
– Con sẽ về.
Như để chắc chắn hơn ba anh gọi anh lại và căn dặn:
– Con nhớ cuối tuần này đưa Tuệ Minh về nhà mình nhé, ba có chuyện muốn nói với hai đứa.
Anh ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên từ sau khi sự việc của anh trai ba anh mới nói chuyện với anh, nhưng anh còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ba anh nhắc cuối tuần đưa Tuệ Minh về. Nhưng những thắc mắc này anh chỉ dám để ở trong lòng mà thôi, câu hỏi dù muốn bật ra khỏi miệng cũng ko thể thốt lên thành lời. Gật đầu như một cái máy anh nói một tiếng “vâng”
Trong lòng nó thật sự hoang mang nên ko thể để ý đến một chi tiết mang tính lịch sử là ba anh đã nói chuyện với anh, dù chỉ một câu nói thôi và câu nói ấy ko hề liên quan đến quan hệ giữa ba anh và anh nhưng đó chính là một dấu hiệu tốt. Anh như hiểu được những suy nghĩ trong lòng nên nhẹ nhàng siết chặt tay nó nhìn bóng chiếc ô tô đưa ba anh dần khuất khỏi tầm mắt.
– Em đừng suy nghĩ nhiều, ko có chuyện gì đâu. Cuối tuần này là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ anh nên ba muốn đưa em về nhà để cảm ơn thôi mà.
Có thật là như thế ko hay đó chỉ là một cái cớ mà thôi? Trong đầu nó hiện lên hàng tá lý do nhưng chẳng có lý do nào nó có thể lý giải được nên đành chấp nhận ko lo lắng nữa. Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến thôi, lo lắng làm gì cho già người đi.
– Em ko sao đâu, chỉ là đang suy nghĩ xem nên mua quà gì tặng ba mẹ anh vào ngày đó đây? Em được biết kỷ niệm 35 năm ngày cưới còn được gọi là đám cưới cẩm thạch đó, nên tặng ba mẹ anh cái gì được đây. – Nó lảng sang chuyện khác để gây sự chú ý của anh.
– Cái đó em ko cần phải lo đâu, món quà như thế nào ko quan trọng, quan trọng đó là ở tấm lòng em ạ. Em có tấm lòng là ba mẹ anh vui rồi.
Cái đó thì nó hiểu nhưng nó muốn có một món quà thật độc đáo để làm dấu ấn cho những ngày kỉ niệm đẹp như thế. Ko biết sau này nó và Lê Thái có dịp được kỉ niệm những ngày như thế ko nữa? Nghĩ mãi mà ko ra tối nay nó nên về nhà và hỏi mẹ nó mới được.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua, cái ngày nó phải đối mặt với lời hứa của mẹ anh đã đến. Trước sau gì thì cũng phải giải quyết vấn đề này, thôi thì nó cứ đến nhanh còn hơn suốt ngày lo lắng ko biết ngày nào mẹ anh xuất hiện đưa anh đi khỏi nó. Nó cũng đã tìm được một món quà ý nghĩa để tặng ba mẹ anh. Theo sự tư vấn của mẹ nó thì nó chọn một sản phẩm được điêu khắc tinh sảo từ pha lê mẫu mã do nó tự thiết kế ( một cặp trái tim lồng nhau, bên trong cái trái tim lồng đó có biểu tượng cây súng và một chiếc bút