Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 70 . Mang hạnh phúc về nhà (2)
Sau khi ăn xong, hai ngườiôm nhau ngủ cả buổi trưa. Buổichiều, HạHoằng Huân hẹn Hách Nghĩa Thành và HạNhã Ngôn buổi tối cùng nhau ăn cơm, sauđó dẫn MụcKhả đi Chu Đại Phúc.
Sau khi dừng xe Hạ HoằngHuân mới nói rõ mục đích của chuyến đi này: “Thừa dịp hôm nay có thời gian đưaem đi mua nhẫn kết hôn, bây giờ không phải đang thịnhhành kiểu này sao, chọn viên lớnmột chút. Nhưng mua đồ cho phụ nữkhông phải chuyên môn của anh, tựem chọn, anh trả tiền.”
Nếu không hiểu rõ tính cách của anh, Mục Khả nhấtđịnh sẽtức giậnvì kiểu nói như gió thoảng mây trôi của anh. Phảibiết rằngđây chính là nhẫn kết hôn, mặcdù không định khắc chữ gì, nhưng cũng không nên ra vẻ chuyện này không liênquan tới anh chứ. Mục Khả đứngbất độngtại chỗ,cố ý nói: “Sao lại biếnthành mua cho em một cái, chẳng lẽlà quà tặng em kết hôn với người khác sao? Hơnnữa lạicòn là đồ cưới.”
Hạ Hoằng Huân nhẹtrách: “Không cho nói bậy!” Sờ sờ gương mặtcủa cô, anh giải thích, “Quân nhân không thểđeo nhẫn, mà mua cũng chỉ đểtrang trí có dùng đến đâu.” Anh vươn tay đếntrước mặtMục Khả,”Em nhìn kỹ một chút, tay anh có thể đeo nhẫn sao?”
Đó là đôi tay của đànông đích thực, bàn tay rộng, mu bàn tay có gân xanh, lòng bàn tay có vết chai. MụcKhả nhẹnhàng cầm, kiên trì nói: “Em mặc kệ,dù là trang trí thì kết hôn cũng phải đeo mộtlần, nếukhông em cảm thấy không vui sẽ không gả đâu.”
Nhìn Mục Khả cố chấp ăn vạnhư vậy,Hạ HoằngHuân mềm lòng, anh theo ý của cô nói: “Được, cho em mua cho em mua, đượcchưa.” Đại trượng phu co được dãn được,thỏa hiệpthì có sao đâu? Dù sao không mua cũng không phảilà vì tiết kiệm tiền, cần gì tốnsức chọcgiận tâm can bảo bối.
Trên mặt Mục Khảlộ ra nụcười thắnglợi, cùng anh mặc thường phục sánh vai bướcvào cửa hàng châu báu.
Thúc đẩy buôn bán làmột phần,phần còn lạilà do Hạ Hoằng Huân rất đẹp trai, thếnên nữ nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, kiên nhẫnđề cửcác loại kiểu dáng, thấy Mục Khảcuối cùng cũng chọn được một cặp,vội nói vớiHạ HoằngHuân: “Tiên sinh, anh có muốn thử không?”
Hạ Hoằng Huân đang nghe điện thoại, anh xoay người lạiliếc mắtnhìn, phất tay nói: “Tôi thế nào cũng được,cô lấy cho vợ tôi thử, ghi phiếu thanh toán cho tôi là được rồi.
Chưa từng gặpgỡ vịkhách nào như vậy, nữ nhân viên bán hàngrun rẩy, ngay cả những người khách khác cũng cảm thấy kì quái.
Mục Khả đã sớmbiết rõ tính anh “thô lỗ”, tựđộng che chắn ánh mắt khác thường củangười khác nhìn qua, cô bình tĩnh nói với nữnhân viên bán hàng: “Quân nhân bọn họ có quy địnhkhông được đeo nhẫn, mua cũng chỉ đeo tượng trưng,để tôi chọnthôi.” Mục Khả tuyệt đối không ôm hy vọngvới con mắtnhìn đồ trang sức của Hạ HoằngHuân. Để đỡcho người ta hoảng sợ, cô định mộtmình ôm hết mọi việc.
Nữ nhân viên bán hàngphục hồitinh thần, trên mặt lộ ra nụ cườichuyên nghiệp, vừa lấy mấy kiểunam giới cho Mục Khả lựa chọn,vừa ngọtmiệng nói: “Đúng vậy, bình thườngcó thể không đeo nhưng lúc kếthôn phải đeo, nhẫn kết hôn nhất địnhphải mua mộtđôi mới may mắn.”
“Được, chuyện tốtthành đôi.” Hạ Hoằng Huân nói chuyện điện thoạixong, đi tới kéo tay Mục Khảnhìn một chút, cau mày nói: “Viên này nhỏ quá, tôi không thể bạc đãi vợ, phảimua viên nào lớn hơn mộtchút, chói mắt chút.”
Nữ nhân viên bán hàngbị chọccười, cô nói với Mục Khả: “Tiên sinh đốivới chịthật là tốt.”
“Đúng vậy. Không đối tốtvới vợmình thì đối tốt với ai? Chờ tớilúc người khác thay tôi đối tốtvới cô ấy,cô ấy đã không thuộc vềtôi nữa rồi.”Hạ HoằngHuân cười nói: “Đổi cho cô ấy một viên lớn.”Cúi đầu nhìn quầy, anh bắt đầu chỉhuy nữ nhân viên bán hàng tìm cho Mục Khảmột chiếcnhẫn lớn.
Nhìn ánh mắt anhchuyên chú, bóng dáng bận rộn, MụcKhả nói: “Hay là để tự emchọn đi.”
Rời khỏi quầynhẫn kim cương,Mục Khảđến khu bạchkim chọn mộtđôi nhẫn bạchkim kiểu dáng đơn giản. Bắt HạHoằng Huân thử hết cái lớn đếncái nhỏ, ánh mắt nhân viên bán hàng hơikinh ngạc nhưng vẫn kiên trì để cô viếthóa đơn.
Phát hiện chiếc nhẫnMục Khảchọn là mộtchiếc nhẫntrơn không có kim cương, HạHoằng Huân không đồng ý: “Em định tiết kiệm tiềncho anh đấy à? Sao lại chọncái này? Nếu không thích chúng ta sang cửa hàng khác xem.”
Mục Khả tin chắccho dù có đắt hơn nữa anh cũng sẽ mua cho cô, vì vậy cô nói với anh: “Em rất thích cái này. Anh không muốn thì thôi đi.”
Hạ Hoằng Huân vốnkhông phải là người ham hư vinh. Lúc trước thậtsự là anh không muốn MụcKhả chịuuất ứcnên mới muốnmua cho cô một chiếc nhẫnkim cương, giờ phút này nhìn thấy ánh mắt kiên địnhcủa cô, anh như chợt hiểu ra điềugì đó, anh vỗ vỗ bả vai Mục Khảdịu dàng nói: “Được, vậy lấy cái này.” Cầmtờ phiếuthanh toán trong tay từ nhân viên bánhàng, anh đứng dậy đi trả tiền.
Hôn nhân có thể lâudài hay không, không phải do chiếc nhẫncó kim cương hay không, mà trái tim haingười có tươngthông với nhau hay không. Sau khi hiểu rõ điểmnày, dù là Mục Khả hay Hạ Hoằng Huân, cũng sẽkhông so đo xem nhẫn là trơn hay có kim cươngnữa.
Bữa cơm tốiđược đặttại mộtkhách sạn tao nhã.
Trước khi vào phòng,Hạ Nhã Ngôn hung dữ nhắcnhở Hách Nghĩa Thành: “Đừng quên chuyệnanh đã đồng ý với em, không được gây sựvới anh trai em, hai người phảihòa thuận.”
So sánh với anh trai,thì người bạn trai như anh đây dường nhưkhông có địa vị, Hách Nghĩa Thành đưatay kéo Hạ Nhã Ngôn vào trong ngực, vô lạinói: “Cậu ta thanh toán hóa đơn thì anh sẽkhông có ý kiến.”
Đồ đàn ông hẹp hòi. HạNhã Ngôn đẩy hai cái không thoát, cô tức giậnnói: “Hách Nghĩa Thành, anh mà còn bớimóc kiểu đấy,em sẽ không tha cho anh!”
Hách Nghĩa Thành cườilưu manh, anh nói: “Không tha là tốt nhất.”
Lúc này, cửa phòng bị ngườita từ trong mở ra, lộ ra hai cái đầu nhỏ.Một cái dĩ nhiên là Mục Khả,cô nghịch ngợm hỏi: “Cậu à, có cầnchúng cháu tránh mặt một lát không?” Người còn lại là một vịkhách ngoài ý muốn, là cô em họ trong truyềnthuyết củaHạ HoằngHuân – Hạ Hi, cô hồn nhiên chớpchớp đôi mắtđen to tròn trêu ngươi nói: “Anh rể không tệlắm, đàn ông nhà chúng ta quả nhiên rấtđàn ông!”
Hạ Hoằng Huân giươngmắt nhìn vẻmặt xấuhổ củaHách Nghĩa Thành, anh ngồi uống trà cườinhàn nhạt, giống như đang nói:”Thì ra anh cũng có ngày hôm nay!”
Không khí bữa cơm tốitương đốitốt, hai người đàn ông hết sức ăn ý chăm sóc cho bạn gái, thỉnh thoảng lạigắp thứcăn cho cháu gái, em gái và em họ, tình cảnh vô cùng hài hòa. Trong bữa ăn, ba ngườiphụ nữđi vào phòng rửa tay, Hạ HoằngHuân nói chuyện kết hôn cho Hách Nghĩa Thành nhằmtrưng cầuý kiến.
Được thăng cấp lên làm bạntrai Hạ Nhã Ngôn, đồng chí Tham MưuTrưởng không còn ra vẻ trưởngbối, mặcdù trong lòng ít nhiều vẫn hơibất mãn vớisự chóng vánh của Hạ Hoằng Huân, nhưngngấp nghé em gái người ta nên anh chỉ đành chịu đựng đau lòng ‘bán’ cô cháu gái đi, vẻ mặtanh nghiêm túc nói: “Chỉ cần cậuđối xửtốt vớiKhả Khả,chỉ cầncon bé cảm thấy hạnh phúc vui vẻ, tôi không có ý kiến.”
Kết quả sớm nằm trong sựđoán, nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn vô cùng cảmkích Hách Nghĩa thành. Nghĩ đến hơn hai chụcnăm anh yêu thương che chở MụcKhả, anh chân thành nói: “Cám ơn!”
Hách Nghĩa Thành gậtđầu mộtcái, bày tỏ tiếp nhận lòng biết ơn của anh. Suy tưmột lát, anh nói: “Bây giờ lờinói của chúng ta cũng không có trọng lượngbằng anh rể,cậu nói vớiKhả Khảxem, hôn lễ của con gái phải có người cha tham gia, không thể ghi hậncả đời,anh ấy….” Ngừng một chút, dường nhưđang muốn tìm từ, Hách Nghĩa Thành gằn từng chữnói: “Anh ấy cũng già rồi.”
Đơn giản mấychữ, lờinói bay vào trong tai lại khiến HạHoằng Huân có chút xót thương. Anh biếtrõ, mặc dù có hiềm khích, nhưng Mục KhảiMinh rất muốn tham gia hôn lễ của con gái. Dù sao cũng là máu mủ tình thân, giữabọn họlà tình cảm cha và con gái không thể cắt đứt. HạHoằng Huân không thể nào từchối, anh suy tư rồi nói: “Để tôi thửxem.”
Đối với việcnày, Hạ HoằngHuân cảm thấy rất khó xử. Anh rấthiểu khúc mắc trong lòng Mục Khả vậynên càng muốn thuyết phụccô. Mấu chốtlà ở chỗanh không muốn khiến MụcKhả đau lòng, hy vọng cô có thểtrở thành một cô dâu vui vẻ. Nhưng anh cũng không hy vọng vì chuyện này mà khiến cô tiếcnuối cảđời. Vì thế,tối đó sau khi đưa Hạ Hi về nhà, HạHoằng Huân trực tiếp đưa MụcKhả trởvề đơnvị, quyếtđịnh giảiquyết dứtkhoát.
Sau khi nói tóm tắt đơn giảnrõ ràng chuyện kết hôn, Hạ Hoằng Huân hỏicô: “Sắp xếpnhư vậyđược không? Nếu em không có ý kiến,chúng ta đi đăng kí trước, sau đó tổ chứchôn lễ ởnhà.” Thấy cô gật đầu thuận theo, anh rèn sắt khi còn nóng: “Anh có điềunày, em xem có được không?”
Mục Khả đặtnhẫn kếthôn vào trong hộp nhỏ, tính tình trẻcon nói: “Sao anh có nhiều ý tưởng vậy,ra vẻ nhưcó rất nhiềukinh nghiệm ý, chẳng lẽ đã lén kết hôn sau lưngem một lầnrồi?” Thấyanh giơ tay muốn chụp cô, cô giả vờ sợ hãi làm tưthế phòng ngự, hai tay ôm đầu ngồi xổm ở góc tường.
Bị dáng vẻ tinh nghịchcủa cô chọccười, HạHoằng Huân lôi cô đứng dậyôm ngồi trên đùi, anh tạm thờithay đổi chiến thuật, quanh co lòngvòng hỏi: “Nghĩ kỹ xem có quên chưa mời ai không? Cảđời chỉcó một lầnphải chuẩnbị chu đáo.”
Tưởng anh hỏi thật,Mục Khảngẫm nghĩ mói: “Không phải đã nói không mời nhiều, chỉ mời bằng hữuthân thích ăn bữa cơm thôi sao?” Ngướcmắt lên đúng lúc nhìn thấy sựsuy tư trong mắt anh, Mục Khả giậtmình hiểu ra, “Anh muốn nói cái gì?”
Ý định bị nhìn thấu,Hạ HoằngHuân không thể làm gì khác hơn là nói thẳng:”Anh đang nghĩ hôn lễ của chúng ta không có mẹ thì nên mời cha……..”
Hai chữ “tham dự” còn chưanói xong, Mục Khả đã thay đổi sắc mặt.
Nhìn chằm chằm gươngmặt quậtcường củacô, ánh mắt bi thương khiến Hạ HoằngHuân đau lòng, anh đứng lên kéo tay cô:“Chỉ mờiông ấy tham gia thôi, còn tình cảm giữacha con em, vẫn để em quyết định.”
Mục Khả hấttay anh ra, lời nói đột nhiên trởnên sắc bén: “Tình cảm cha con sao? Muốn diễn cho ai xem đây? Đừng cho rằngem không biết các anh đang suy nghĩ cáigì, muốn mượnviệc này từngbước mộtkhiến em thỏa hiệp đúng không? Hạ HoằngHuân, em cứ nghĩ rằng anh thậtsự hiểuem! Tại sao lại ép em?” Nói xong, cô tứcgiận ném hộpđựng nhẫnkết hôn ra ngoài.
Hạ Hoằng Huân hơitrầm mặt,nhặt chiếcnhẫn lên, lạnh mặt giáo dục cô: “Không nên kích động nhưvậy, bình tĩnh một chút có được không? Anhkhông phải ra lệnh cho em, mà là đang trao đổiý kiến cùng em!”
“Trao đổi ý kiến? Em thấyrõ ràng anh đã trao đổi ý kiến với cậutừ trướcrồi thì có? Nói cho anh biết, em không phảilà lính của anh, đừng lên mặtvới em, cũng đừng bắt em phải làm theo yêu cầu của anh.” Lời còn chưadứt, MụcKhả đã cầmtúi đi ra cửa.
Hơn nửa đêm tốilửa tắtđèn như vậysao có thể để cho cô đi! Hạ Hoằng Huân bướcmột bướcdài giữ cổtay cô lại, kéo người vào trong phòng.
Mục Khả đi không đượctức giậnđem túi đeo lưng hung hăng nện lên ngườianh, trách cứ: “Cái này là bắt cóc!”
Tính khí nóng nảy của MụcKhả bùng phát lên, Hạ HoằngHuân cũng hăng hái: “Bắt cóc thì sao!”
Mục Khả nén giận:”Thì sao à? Phạm pháp đấy! Đừngtưởng rằnglà quân tịch* thì ngon, sẽ có ngườiáp chế anh!”
*Quân tịch: danh sáchtrong quân đội
Tính khí nóng nảykhông sao cả, mấu chốt là có thể khốngchế được.Ngửi đượcmùi thuốc súng nồng đậm, Hạ HoằngHuân ép mình tỉnh táo, trợn mắtnhìn Mục Khả, anh thỏa hiệp: “Anh không muốn cãi nhau, ngồi xuống nói chuyệnđược không?”
“Không được, hômnay nhất địnhphải ầmĩ một trận!”Tính tình bướng bỉnh phát tác, Mục Khả đúng lý hợptình nói.
Không nhớ rõ là ai đótừng nói “Khi phụ nữkhông phân rõ phải trái là họ đang làm nũng chứ không phải giương oai, không nên đối nghịch với họ”, Hạ HoằngHuân đè ép lửa giận, giọng nói dịu đi: “Nào có ép em cãi nhau làm gì?Ngoan ngoãn, không được náo loạn.”
“Ai náo loạn? Hạ HoằngHuân em nói cho anh biết, đừng tưởngrằng kếthôn là anh có thể thăng cấp, đãi ngộcũng được nâng cao, muốn làm gì thì làm, yêu cầu em, quảnem làm cái gì!” Càng nói càng tức giận và phẫnnộ, MụcKhả không lựa lời mà nói: “Còn kết hôn cái gì, không cần anh nữa!”
Lúc ngoan ngoãn thì nhưmèo con nghe lời, lúc quật cườngthì cho dù mười cái đầu bò cũng không kéo được! Hạ Hoằng Huân xem nhưlĩnh giáo thực lực của Mục Khả,lửa giậnbốc lên tậnđỉnh đầu,anh hoàn toàn tức giận: “Anh thấymấy ngày nay không dạy dỗem liền không biết mình là ai. Không cần?Cái này không phải do em quyết định!”
“Anh đang mạnh mua épbán hả?” Dườngnhư không hài lòng với khí thếcủa mình, để đền bù chiều cao khác biệt,Mục Khảnhảy lên ghế đẩu kêu la: “Anh tưởng mình là Ken Takakura (2) à? Chẳng lẽem không có anh không được chắc? Không cầnanh nữa, em muốn chia tay!”
Bị cô chọc tứcsùi bọt mép, kiên nhẫn vốnkhông nhiều lập tức tan biến hầunhư không còn, Hạ Hoằng Huân đứng tạichỗ xoay mộtvòng cho hạ hỏa: “Muốn vạch rõ ranh giớikéo dài khoảng cách vớianh phải không? Nói cho em biết, không phê chuẩn!” Không đợi cô cãi lại, anh trầmgiọng “Cảnhcáo” cô: “Em nuốt cái ý nghĩ chia tay về cho anh, nếucòn có suy nghĩ đó nữa, anh sẽ ném em vào phòng tạm giam ở một mình. Không tin? Em cứ thửxem?”
Nhận ra nội dung cuộcnói chuyện hoàn toàn chệch hướngvới tư tưởng chính, ánh mắt thâm thúy toát lên vẻ bất đắcdĩ cùng yêu thương, anh bước hai bướclớn tới,không nói lời nào ôm lấy eo cô: “Đừnglàm loạn nữa,có chừng có mực thôi!” Không để ý tới tay đấmchân đá của cô, anh dùng chất giọngvô cùng từ tính tuyên bố: “Bảnbáo cáo kết hôn anh đã viết xong rồi,ngày mai sẽ chuyển đi!”
Cái người này da mặt thậtdày! Mục Khả phát điên, lấy phương thứcgào thét thảm thiết cố gắng thoát khỏisự kiềmchế củaanh, đồng thời đầu độc lỗtai anh: “Ai muốn kết hôn với anh! Anh đi mà cưới heo đi.” m thanh lớn tới mức sắpkhiến anh bị điếc.
Nhìn cô mặt đỏ tớimang tai lại thêm dáng vẻ thơngây, Hạ Hoằng Huân bị tức đếnbuồn cười,cánh tay dùng sức giơ cao, bê cô gái đang không an phận kia lên vai như vác bao cát, trong miệnggiễu cợtnói: “Anh là người cực kỳ cốchấp, không phải em nhất định không lấy!”Trong lòng hối hận không dùng súng thật đạn thậtđể bắtcô đi từ trước, đỡ phải tùy chỗtùy thời uy hiếp.
Mục Khả bịném đến trên giường liền vung tay đôi taytrắng nhưphấn lên đánh ánh, trong miệng không ngừngmắng: “Đồxấu xa! Đồđểu! Bạihoại!” Bởivì biên độ động tác quá mạnh, dẫn đếncái ly và cái đèn để bàn trên đầu giườngbị rơixuống đấtphát ra âm thanh thủy tinh vỡ tan tành.
Ninh An Lỗi nghe thấy bên sát vách truyền tới tiếng ồnào, quan tâm chạy tới đậpcửa, cấtgiọng nói: “Hạ Hoằng Huân, làm gìđó?”
Sợ Mục Khảtổn thươngchính mình, Hạ Hoằng Huân ôm Mục Khả vào trong ngực,không biết từ chỗ nào rút ra một cái đai võ trang, vừa nhanh nhẹn lưu loát trói lấyđôi tay đang múa may của cô, vừa nói vớiNinh An Lỗi bên ngoài: “Xây dựng xã hộihài hòa!”
Sợ lực tay mình quá lớn làm đau cô, Hạ Hoằng Huân không dám trói chặt, MụcKhả dùng sứctránh ra, cô thở hổn hểnchỉ trích nói: “Hạ HoằngHuân, anh bắt nạt em.”
Giữ lấy móng vuốtcủa cô, HạHoằng Huân lặp lại động tác trói buộc,trầm mặthỏi: “Còn nói không cần anh nữakhông, hả?”
Bị anh dày vò đến mệtlả, MụcKhả không ngờ anh lại dám áp dựng phươngpháp ngây thơ này để chếngự cô, cô cười hì hì một tiếng vui vẻ,sẵng giọng:“Đáng ghét, sao lại trói em? Để cho ngườikhác biết được đường đường là Phó Đoàn Trưởng dám sử dụng võ lựcđối vớimột cô gái yếu đuối, xem anh còn mặt mũi nào!”
Nếu không phải ‘thú tính’ củacô phát tác, người nào dám dùng “Lưỡi lê thấymáu”(3) khiến “Hai bên tổn hại”?Thấy MụcKhả có hơidịu đi, anh nhanh chóng dừng lại.Ném đai võ trang xuống đất, anh vô lạihôn lên cái miệng nhỏ nhắncủa cô, trong miệng cô nỉ non: “Tiểu quỉ,em đúng là tới lấy mạng anh mà!”
(1) Công ty trang sứcChu Đại Phúc là một cửa hàng đồ trang sứcbán lẻ thuộcsở hữucủa doanh nghiệp Chu Đại Phúc. Thương hiệunổi tiếngtrong cộng đồng người Hoa. Cửa hàng có cửahàng bán lẻ ở một số nước,trong đó có hơn 150 cửa hàng bán lẻở Trung Quốcđại lục.Đến Tháng Chín năm 2010, đã có 1.000 chuỗi cửahàng ở Trung Quốc đại lục (bao gồmcả bên ủyquyền và các cửa hàng riêng) và Chow Tai Fook thiếtlập mụctiêu mở 2.000 chuỗi cửa hàng ở Trung Quốcđại lụcvào năm 2020.
(2) Ken Takakura là 1 diễnviên nổi tiếng ở Nhật Bảnnhững năm 70s. Ken nổi tiếngtrên thế giới với film Too late thehero của Hollywood. Kể từ đótên tuổi củaKen luôn luôn được nhắc đến.
Các film mang đến têntuổi cho ông :Black rain, Riding alonefor thousands of miles, Antarctica, the yakuza( bộfilm ăn khách nhất), 47 robin….
(3) Lưỡi lê thấy máu
Hiện nay, đa số quân độiquốc gia trên thế giới trang bị súng trườngvẫn giữlại lưỡilê, bởi vậycụm từ”Lưỡi lê thấy máu” này từ vẫn chưahoàn toàn mất đi tính hiện thực.Khi bộ độiđặc chủngtác chiến, kỹ thuật ám sát này vẫn thựcdụng và hữuhiệu.
Trong lục quân, ámsát từng bịliệt vào mộttrong “Tam đại kỹ thuật”bộ binh; hai kỹ thuật còn lại theo thứtự là bắnvà ném lựu đạn. Có thể nói: bắn không chuẩn,ném lựu đạncần khoảngcách; trình độ ám sát kém thì vào thời khắcmấu chốtkhó bảo vệbản thân.
Lưỡi lê thấy máu khoảngcách là khoảng 1. 5 mét.
Trong khoảng cáchnày, máu của người bị đâm trúng có thể dọctheo rãnh lưỡi lê phun lên trên người ngườicầm súng.
[ ]