Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 69 . Mang hạnh phúc về nhà 1
Trung tuần tháng hai,nghênh đón ngày lễ truyền thốngcủa Trung Quốc —— tết âm lịch.
Trước khi nghỉ phép, HạHoằng Huân mượn cơ hội đi họptrên sư bộcùng Hách Nghĩa Thành đi gặp Mục KhảiMinh. Anh thông cảm cho tấm lòng yêu mẹ,kính trọng mẹ của Mục Khả,hiểu nguyên nhân vì sao cô không nói rađược lờitha thứ. Cho nên, anh không có cách bắt cô thông cảmcho Mục KhảiMinh, nhưng là hậu bối, anh thấy cầnthiết phảibáo cho Mục Khải Minh chuyện Mục Khảsắp thành người nhà anh, chuyện qua tết làm đám cưới.
Vì Mục Khả trốntránh không gặp ông nên không nghe được ngườiđàn ông này nói với Hạ HoằngHuân: “Hoằng Huân, tôi giao Khả Khảcho cậu rồi hãy đối xử tốt vớicon bé.”
Hạ Hoằng Huân trịnhtrọng đồngý: “Ngài yên tâm, tôi sẽ chăm sóccho cô ấy thật tốt.”
Mục Khải Minh gậtđầu, ông mặcquân trang, sống lưng đứngthẳng tắpnhìn ra ngoài cửa sổ, giọngnói trầm thấp, giọng nói nặng nề:”Cậu nói đúng, chúng ta không thể lầm hướng, mẹcủa KhảKhả dướisuối vàng có biết cũng không đồng ý để tôi làm khó con gái.”
“Cô ấy còn nhỏ, cầnchúng ta bao dung và dẫn đường.” HạHoằng Huân khuyên lơn, “Chờkhi cô ấy hiểu, có được hạnh phúc thậtsự, bỏqua được chuyện trước kia thì tất cả sẽ biếnchuyển tốt.”
Mắt Mục KhảiMinh ướt át, người quân nhân ẩn nhẫn cả nửa đờihơi ngửađầu, im lặngmột lúc lâu sau nói hai chữ với Hạ HoằngHuân: “Cám ơn!”
Một hôm nào đó, thànhphó A có cơn tuyết lớn. Ba người đàn ông MụcKhải Minh, Hách Nghĩa Thành, Hạ HoằngHuân giẫm lên tuyết tới nghĩa trang.
Mục Khải Minh ngồixổm trướcmộ Hách XảoMai, tay nhẹ nhàng vuốt ve ngườivợ xinh đẹptrên hình. Nhìn cô cười điềm tĩnh, nướcmắt mặnchát rơi xuống, từng giọt từnggiọt rơivào trong lòng. Hạ Hoằng Huân nghe thấyông nghẹn ngào nói: “Xảo Mai à, anh đưacon rể tớigặp em đây.”
Đột nhiên nhớ lạichuyện xưaMục Nham từngkể, Hách XảoMai qua đời lúc Mục Khải Minh ở tiềntuyến liềumạng chốnglũ, tự mình vượt lên trước chặn miệngđê, miệng hô “Người còn đê còn”, Hạ Hoằng Huân đột nhiên thấyxót xa trong lòng. Trong nháy mắt anh cảm nhậnđược nhữngchua xót của vị quân nhân này trong cảcuộc đờiông, hiểu được những tình cảm chôn sâu trong lòng ông.
Có lẽ, đây là sự ăn ý giữađàn ông. Không cần nói ra.
Mục Khả không biếtHạ HoằngHuân đi gặp Mục Khải Minh. Sáng hôm bamươi, cô và anh lên đường vềnhà.
Về phần Hách Nghĩa Thành, để giúp những cán bộ có gia đình có con có thể trở về nhà đoàn viên, anh giống năm trước – ở lại sư bộcùng các chiến sĩ mừng năm mới.
Lúc tiễn thì anhkhông tự nhiên nói với HạNhã Ngôn: “Về sớm chút, nhớđể dành hai ngày nghỉ tớiđây thăm anh.”
Thấy anh trai dẫn chịdâu tránh đi rồi, Hạ Nhã Ngôn hất tay anh ra: “Dựa vào cái gì?”
Cưỡng chế cầm lấy bàn tay mềmmại củacô, anh trừng cô: “Dựa vào anh là chồngem!”
Hạ Nhã Ngôn giãy giụa không thoát được,cô quay đầu đi, nén cười nói: “Anh tự phong tước định vị ình đầy à.”
Không muốn bị vây xem, Hách Nghĩa Thành không hôn tạm biệtcô trước mặtmọi người.Dặn dò thêm mấy câu, anh gõ cửa sổ xe, rấtcó phong thái của trưởng bốimà nói với Hạ Hoằng Huân đang nín cười: “Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn.” Hơi do dựtrong chớp mắt, rốt cuộc Hách Nghĩa Thành vẫn nói, “Thay tôi hỏithăm hai bác.” Không đợi Hạ HoằngHuân nói, trên mặt anh đã nhanh chóng đỏ lên, anh xoay người đi đến xe việt dã củamình ở phía xa.
Hạ Hoằng Huân cườinhạt, hướngvề phía bóng lưng của anh cất giọngnói: “Yên tâm, mùng sáu sẽ trả lạingười cho anh!”
Đường cong lạnh lùng trên mặtHách Nghĩa Thành trở nên nhu hòa hơn, anh cong môi cười, đưa lưng vềphía Hạ HoằngHuân giơ tay.
Cả đường đi MụcKhả rấtkhẩn trương,đến khi xe vào thành phố nhỏquê nhà, cô càng không ngừng hỏi HạNhã Ngôn mình có chỗ nào không ổn không, chọccho anh em Hạ gia cùng cười.
Hạ Hoằng Huân an ủicô nói: “Ông nội rất thân thiệncũng hiền lắm, đã đợi em tới đây lâu rồi.Đừng lo, có anh đây.”
Mục Khả nắm lấy tay anh, HạHoằng Huân mới phát hiện tay cô toànlà mồ hôi. Không ngờ cô sẽcăng thẳng đến độ này, Hạ HoằngHuân không biết có phải có chỗnào không an bài tốt nên làm cô sợ không: “Có phải anh tạo áp lực cho em không? Nếu em chưa chuẩn bịxong hoãn lại cũng được, anh có thểđợi.”
Cầm lại tay anh, MụcKhả không tự tin nói: “Em sợmình đần quá làm anh bẽ mặt.”
Hạ Hoằng Huân cườikhẽ, hơidùng sức nắmlấy tay cô cổ vũ, dịu dàng nói:”Đừng suy nghĩ lung tung. Mẹ ở nhàchờ em đấy,hử?”
Biến săn sóc và khíchlệ củaanh thành dũng khí và lực lượng, MụcKhả đượcHạ HoằngHuân nắm tay, đi vào Hạ gia.
Lúc Hạ Nhã Ngôn mócchìa khóa mở cửa, trong phòng khách Hạgia có một ông cụ tinh thần quắc thướcđang ngồi, ông mừng rỡ nhìn về phía cạnhcửa, chờbọn nhỏtiến lên “Thỉnh an”.
Nhìn khuôn mặt giống HạHoằng Huân kia, Mục Khả không chờ anh giớithiệu, liềnlễ phép nói: “Chú, năm mới tốtlành!”
“Chú?” HạNhã Ngôn xách theo bao lớn bao nhỏ cúi chào “chú” một cái, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “‘Ba’, con đã về.”
Ông cụ cười ha ha, đứngdậy tát yêu Hạ Nhã Ngôn một cái, tới trướcmặt MụcKhả, lấyánh mắt ôn hòa quan sát nha đầu nhỏxinh đẹp, nói với Hạ Hoằng Huân: “Tiểu cô nương thật khiếnngười ta yêu thích, không tệ không tệ.”
Lúc Mục Khả địnhmở miệnglại bịanh chặn lại,anh thở dài vỗ xuống đầu quảdưa củacô, có ý trách nhỏ. Mục Khảlúng túng không biết làm sai chỗ nào, gãi mặtnhìn anh, lại nghe ông cụ nói: “TiểuKhả à, mặcdù ông nội ta càng già càng dẻo dai, nhưngsao lại gọichú lộn xộnthế được.”
Hạ Hoằng Huân cườibất đắcdĩ: “Còn không gọi ông?”
Mục Khả muốntìm một cái lỗ để chui vào rồi, cô đỏ mặtlí nhí: “Chào ông nội!”
Sau đó Hạ Nhã Ngôn lặng lẽhỏi cô có phải muốn nịnh cho ông nộivui nên cố ý gọi sai không, Mục Khả không khó xửvô cùng. Cô thật sự nghĩ đấylà ba Hạ Hoằng Huân, vì ông cụ Hạ thậtsự không giống người 80 tuổi. Đã quen với sựmơ màng củaMục Khả,Hạ HoằngHuân cũng không ngạc nhiên nhiều vớichuyện cô nhận lầm người, chỉlà lúc không có người hung hăng hôn cô một cái, hơisẵng giọng:”Em quả thật biết tăng thể diệncho anh.”
Mục Khả núp ởtrong ngực anh làm nũng: “Ai bảo ông nộinhìn trẻ thế, chuyện này không phải lỗitại em. Ngườita suýt chút nữa gọi chú là anh đấy.”Bực mình HạHoằng Huân lại cắn thêm hai cái lên miệng nhỏcủa cô.
Ba Hạ là người ít nói, thấyMục Khảlanh lợi, ông chỉ sai con gái: “Đi rót cho MụcKhả ly nướcấm.” rồi ngồi cạnh ông nộikhông nói một lời. Nhưng trên mặt cườiân cần chứngminh ông rất hài lòng với cô con dâu tươnglai này.
Mẹ Hạ đã hơn50 tuổi rồi,là phụ nữdịu dàng mà có tu dưỡng. Khóe mắtbà đầy nếpnhăn, trong ánh mắt ẩn chứasự đôn hậu,bình tĩnh cùng hạnh phúc. Nghe được tiếngbọn nhỏvào cửa, bà bỏ tạp dề xuốngtừ phòng bếpđi ra, thân thiện kéo tay Mục Khả,dịu dàng nói: “Là Khả Khảđúng không, ngồi xe có mệt không? Đừngmất tựnhiên, cứ coi như đây là nhà mình nhé.”
Từ lúc nhỏ đã không cảmnhận đượckhông khí gia đình ấm áp, Mục Khảcảm độngkhông thôi. Nhất là buổi tốikhi cô cùng Hạ Hoằng Huân dập đầu trướcông nội thì ông cụ Hạ vuốt đầucô nói: “Tiểu Khả này, vềsau mọi việcđều có ông nội làm chỗ dựa cho con, nếuthằng nhóc Hoằng Huân này bắt nạt con, nói cho ông nội biết, ông thay con dạy nó.” Sau đó mẹ Hạ yêu thương nói vớicô, “Khả Khả à, về sau nơi này chính là nhà của con, cô chính là mẹcon” thì cô rốt cuộc biếtHạ HoằngHuân đã nói chuyện của cô cho bọnhọ nghe. Cảmđộng vì sựyêu thương của Hạ gia đối vớicô, Mục Khảnhào vào lòng mẹ rơi nướcmắt lã chã.
Người sống mộtđời, nên hưởngphúc, cũng nên chịu khổ. MụcKhả tin rằng,từ khi gặpđược HạHoằng Huân những đau khổ mà cô phải chịuđựng đã đi qua hết rồi. Bắt đầutừ bây giờ,cô muốn hạnhphúc hưởng thụ những gì anh mang đến cho cô, đếnlúc hưởng phúc rồi.
Ra mắt người nhà cha mẹHạ HoằngHuân xong, Mục Khả và hôn sự của anh đượcchính thức nâng lên thành chương trình trong ngày. Dùng lời ông cụHạ mà nói chính là hi vọng MụcKhả hãy bỏqua cho Hạ Hoằng Huân đã già, để kiếp sống”Độc thân” của anh chung kếttrong tay cô.
Mặc dù chuẩn bịtâm lý đầy đủ nhưng Mục Khảvẫn bịđội hình “Cầu hôn” hùng mạnh hù dọa. Nhấtlà ông nội đã 80 tuổi cũng tựmình ra tay nói hộ cho Hạ HoằngHuân, làm cô mềm lòng không cự tuyệtđược. Huốngchi cán cân tình cảm đã sớm nghiêng vềngười nào đó từ lâu rồi, chẳng qua không chịunói ra thôi. Mà dù sao cũng là con gái, ngay trướcmặt cảnhà mà gật đầu đồng ý hôn sự, quảthật làm người ta khó có thể mở miệng.Mục khảngượng ngùng mím chặt môi, cô nhìn Hạ Hoằng Huân xin viện trợ,hi vọng anh có thể ra giải vây ình. Aibiết anh chỉ thản nhiên nhìn cô cười, trình diễntiết mụcim lặng là vàng.
Gò má Mục Khả đỏ hồng đáng yêu, khiến cả người cô toát lên vẻ xinh đẹp. Trong ánh mắt chờmong của mọingười, cô khẽ gật đầu mộtcái, sau đó trốn sau lưng HạHoằng Huân, giấu khuôn mặt nhỏ nhắnđi.
Giống như tất cả mọithứ đã viên mãn, nụ cườibên môi Hạ Hoằng Huân nhanh chóng lan tớitròng mắt sâu, anh cứ coi nhưkhông có ai bên cạnh kéo cô gái bên cạnh vào trong ngực,ôm chặt.
Ông cụ Hạ tươngđối hài lòng với thái độ của MụcKhả, lúc HạHoằng Huân kết thúc ngày nghỉ ông giaophó cho cháu trai: “Công việc khôngthể lơlà, chuyện kết hôn càng phải nhanhchân hơn, tranh thủ cuốinăm để ông ôm chắt trai.”
Ba Hạ ít nói cũng dặn dò sâu xa: “Hạ gia chúng ta mặc dùkhông phải là danh môn vọng tộcgì, nhưng các loại lễ nghi cũng không thể thiếu,chuyện kếthôn ba muốn trao đổi vớiba và cậu con bé.”
Mẹ Hạ hết dặn con gái rồiđến MụcKhả, lạiquay đầu nói với con trai: “Hoằnghuân à, Khả Khả còn nhỏ, bình thường con nhườngcon bé một chút, ngàn vạn lầnkhông được bắt nạt con bé. Con đó, một khi nóng nảythì lục thân bất nhận*. . . . . .”
* Lục thân bất nhận:mất hếttính người. Lục thân bao gồm bố, mẹ,anh, em, vợ, con đều không nhận
“Mẹ, mẹ mà nói thêm gì nữa là con không đảm bảo MụcKhả không đổi ý đâu, đến lúc đó vợ con bịmiệng mẹdọa chạymất con sẽgiận lắmđấy.” Hạ Hoằng Huân cắt lờimẹ, thôi cườinói, “Mẹ yên tâm đi, con sẽ đúng mực.”Đừng nhìn anh bề ngoài ngang ngược, thỉnh thoảngcòn hỗn vớilãnh đạo, nhưng trước mặt bậcbề trên thì rất cung kính, dặn dò anh,anh cũng như được mệnh lệnh không cãi lời.Sau khi lên xe Hạ Hoằng Huân nhưsợ ba mẹquên mất, nhấn mạnh lần nữa:”Con về đơn vị sẽ nộpbáo cáo kết hôn ngay, nhận giấychứng nhậnở thành phốA luôn, hôn lễ rất đơn giản, đừngchỉnh chuyệnvui thành biến chất.”
Hiểu ý cháu trai, ôngcụ Hạvung tay lên cam đoan: “Cháu không cầnquan tâm bên này, ông nội cho cháu tự thu xếplấy. Hạgia chúng ta cưới cháu dâu chứ không phảisĩ diện, nhưng cũng không nên để béKhả Khảphải tủithân.”
Người Hạ gia từtrước đếngiờ làm việckhiêm tốn, hiện tại lại có ông nộibảo đảm,Hạ HoằngHuân yên tâm. Anh cười nhìn Mục Khảmột cái, nói lời tạm biệt vớingười nhà sau đó đưa cô bạngái nhỏ và em gái về thành phốA.
Kết hôn xưa nay đượcmột sốngười coi là đại sự, nếu không ĐộngPhòng Hoa Chúc sao có thể tiến vào mộttrong ba chuyện may mắn lớnnhất trong đời. Dù tình cảm giữa ngườivới ngườikhông đơn thuần chỉ dựa vào mộttờ giấyhôn thú để giữ lấy, thế nhưngnghi thức truyền thống từ xưathì không thể bỏ được. Hơn nữaHạ HoằngHuân đến cái tuổi này rồi, đối vớihôn nhân và gia đình càng khẩn cấp hơn.
Vậy mà, ông trời không chiềulòng người. Năm sau đoàn 532 nhận đượclệnh từcấp trên phải tập trận. Là Phó Đoàn Trưởng, Hạ Hoằng Huân khổngthể từchối đánh trận đầu, mang binh lên đường đếntrụ sởhuấn luyện.Đến khi ba đợt tập trận kếtthúc anh được rảnh rỗi thì đã vào thángnăm rồi.
Biết Hạ HoằngHuân muốn qua đây thăm cô, Mục Khảvui như mộtđứa trẻ.Chiều thứsáu vừa lúc không có lớp, sau khi tan việc cô trực tiếp vềkí túc xá chờ Hạ Hoằng Huân. Anh canh giờ rấtchuẩn, cô mới để thức ăn lên bàn đã nghe tiếng chìa khóa mởcửa.
Trong nháy mắt cửa mở,Hạ HoằngHuân ngửi thấy được mùi thơm thứcăn, ngay sau đó, cô gái nhỏ cởi tạpdề nhào vào trong ngực anh.
Tình cảnh này, hơi thởcủa gia đình cực kỳ nồng đậm. Vươnhai cánh tay ra ôm lấy Mục Khả,Hạ HoằngHuân lấy giọng từ tính thuần hậunói: “Thật hy vọng vềsau mỗi ngày về đến nhà đều thấyem vung móng vuốt bé trơn nhưdầu ôm cổanh làm nũng.”
Mục Khả hiểusự dịudàng của anh, cô ngửa khuôn mặtnhỏ lên nhẹnhàng nói: “Vậy anh phải bảođảm ngày nào cũng phải vềnhà ăn cơm, nếu không em sẽ tuyệt thựcchống đối.”
Thân mật cọ cọchóp mũi cô, Hạ Hoằng Huân có vẻhơi khó xửnói: “Mỗi ngày thì anh không dám bảo đảm.Nhưng anh đồng ý anh sẽ cố gắng,được không?”
Người đàn ông này, thật sựkhiến ngườita không nhịn được muốn yêu thương anh. MụcKhả gậtđầu, chủđộng đưamôi mình lên. . . . . .