Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 68 . Lùi để cầu kỳ thứ (Hạ)  


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 68 . Lùi để cầu kỳ thứ (Hạ)  


Chân Hách Nghĩa Thành khôi phụcnhanh hơn so với mong đợi, đến tuầnthứ bảyđã có thể xuất viện. Tham mưu Trươngtới đón anh đứng dưới lầu đợilệnh, Hách Nghĩa Thành ăn mặc chỉnhtề tựmình đi ‘bắt’ Hạ Nhã Ngôn cả ngày khôngxuất hiện.

Ngẩng đầu nhìn Hách Nghĩa Thành gõ cửa hai cái rồitự nhiên xông vào, Hạ Nhã Ngôn rấtkhông khách khí nói: “Có hiểu lễ phép không thế?Cho phép anh đi vào rồi à?”

Hách Nghĩa Thành lơ đễnh, nghênh ngang đi tới ngồi đối diệncô: “Có cần thiết làm lạilần nữakhông?”

Hạ Nhã Ngôn bị câu nói ‘vô lại’của anh làm cho sặc, cô cúi đầu tiếp tụcxem bệnh án. Thấy cô không để ý đến mình, Hách Nghĩa Thành hỏi: “Hôm nay tôi xuất viện, em không có gì để nói sao?”

Vẻ mặt HạNhã Ngôn không mấy thay đổi, cô lấythân phận bác sĩ nói: “Nhớ tớiđây kiểm tra đúng hạn, trướckhi hoàn toàn hồi phục không đượchuấn luyện.”Chờ cảnửa ngày không thấy Hách Nghĩa Thành lên tiếng,cô ngẩng đầu,đôi mắt trong suốt nhìn lại ánh mắt thâm thúy củaanh.

Hách Nghĩa Thành mườingón tay đan vào nhau đặt lên trên bànlàm việc củacô, anh hỏi: “Chỉ những điều này thôi à?”

So với thái độ kiêu ngạotrước kia, Hách Nghĩa Thành nghiêm túcbình tĩnh khác hẳn bình thường khiếntâm tình Hạ Nhã Ngôn rối loạnkhông thôi, ánh mắt mơ hồngay sau đó rời đi, cô cúi đầu: “Đúng vậy,chỉ vậythôi.”

Nhìn hết biểu hiệntrốn tránh của cô, Hách Nghĩa Thành hơinhếch khóe môi, anh nửa giậnnửa nảnchí nói: “Tôi nói vậy để em chú ý đếntôi, xem ra em ngược lại không thèm chú ý đến tôi rồi.” Trong nháy mắt anh có chút do dự, anh cẩn thận từngli từng tí nói: “Thích anh ta đến vậysao? Nhìn tôi chướng mắt vậysao?”

Bàn tay cầm bút bỗng chốccứng lại,Hạ Nhã Ngôn không ngẩng đầu.

Hách Nghĩa Thành đứngdậy, giọngnói trầm thấp: “Tuy nói chuyệntình cảm không thể miễn cưỡng, nhưngcó mấy lờitôi vẫn phảinói, nếu không nói ra sợ rằngcả đờitôi không chịu nổi.” Ánh mắt dừng lạitrên mái tóc đen của cô, Hách NghĩaThành dừng lại chốc lát, đơn giảnlại kiên địnhnói rành rọt từng chữ, “Tôi nghiêmtúc đấy.”


Mặc dù đã chuẩn bịtâm lý từ trước nhưng Hạ Nhã Ngôn vẫnbị phươngthức thổlộ nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ. Bàn tay theo bản năng trượt một nét, ngòi bút trên giấy vẽra một đườngthật sâu. Cô nhìn chằm chằmmặt bàn, độtnhiên không biết nói cái gì cho phải.

“Em cho rằng tôi kiêungạo, phách lối cũng được, không ảnh hưởngtới việctôi thích em.” Hách Nghĩa Thành tự giễu bảnthân mình, khó có lúc nào anh lại nóinhiều nhưvậy: “Kểtừ ngày chịgái mất, tôi đã coi việc chăm sóc KhảKhả là sứmạng duy nhất trên đời này, thật không ngờrằng sẽgặp mộtngười con gái như em. Em bướng bỉnh, kiên cường,xinh đẹp, giỏi giang, nhạy cảm …. Tóm lại,bất kỳ mộtưu điểmnào cũng có thể chinh phục mộtngười đàn ông, tôi hối hậnvì đã không nắm chắc cơ hội, cảngày luẩn quẩn trong đống địa vịchết tiệtkia.”

Thấy Hạ Nhã Ngôn không nói gì, Hách Nghĩa Thành giải thích: “Tôi nói những lờinày không phải miễn cưỡng em, tôi chỉ hi vọngem đừng hiểulầm, đừngcho là Hách Nghĩa Thành tôi nhàn rỗikhông có chuyện gì mà chơi trò mậpmờ cùng em, tôi… tôi chỉ không biết…không biết diễn đạt thế nào thôi.”

Khi anh xoay người, rốt cuộcHạ Nhã Ngôn cũng mở miệng,cô hỏi rấtnhẹ: “Anh thật sự nghiêm túc sao?Không phải vì muốn so đo sức hút của mình với Phó Viện Trưởng. . . . . .”

Hách Nghĩa Thành quay đầulại, nhìn chằm chằm ánh mắt củacô: “Tôi thừa nhận tôi bịkích thích, nếu không cho đến bây giờvẫn không nhận thức được tình cảmcủa mình. Nhưng tôi thề tuyệt đốikhông phải là muốn lấp lửng, tôi thậtlòng muốn ởbên em.”

Bỗng nhiên cô khôngdám nhìn thẳng vào mắt anh, HạNhã Ngôn nhỏ giọng lập lờ nói nướcđôi: “Biết rồi!” Sau đó nhanh chóng cúi đầu,da thịt trắngnõn bởi vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng.

“Biết rồi” là có ý gì? Chưa từng yêu đương nên Hách Nghĩa Thành không xác định đượcđây là cự tuyệt hay chứng tỏ anh còn có hi vọng. Suy tư một lát, anh thửthăm dò nói: “Nếu không tối nay tôi gọiđiện cho em nhé? Chúng ta, bàn lại?” Nhìn HạNhã Ngôn mãi mà cô vẫn không có ý lên tiếng. Anh chau mày lại đi tới cửa, lúc đè lên tay nắm đột nhiên quay mặt lại,hành động vượt ngoài dự đoán của ngườikhác nói: “Nếu em đồng ý, tôi ởrể cũng được.”

Chưa từng nghe nói quân nhân cũng có thể ở rể. Mạnhmẽ nhưHạ Nhã Ngôn cũng bị hạ gục. Cô bấpchấp ngượngngùng, thuận tay cầm bệnhán trên bàn đập Hách Nghĩa Thành, khẽ sẵnggiọng: “Anh không biết xấuhổ à?”

Khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹpbởi vì đỏửng nên càng kiều diễm, Hách Nghĩa Thànhsay mê nhìn nụ cười có chút xấu hổ của Hạ Nhã Ngôn. Mặccho bệnh án nện trên người, anh run sợ vài giây sau đó cười cười, khả năng lĩnh ngộkhá cao nói: “Biết em sẽ không đểtôi mất thểdiện mà.” Vừa nói xong, anh đi hai ba bướcđến trướcmặt cô, kéo Hạ Nhã Ngôn từ chỗ ngồivào trong lòng mình, lúc cô giãy gụa liền hôn lên môi cô.

Nụ hôn vừa đi qua, bọnhọ ôm nhau thật chặt. Hạ Nhã Ngôn nghe thấy Hách Nghĩa Thành lấy giọng ra lệnhthông báo với cô: “Từ giờtrở đi chúng ta ở bên nhau.”


Hạ nhã Ngôn yên lặng mộtchút, cô nói: “Phó Viện Trưởng anh ấy.. . . . .”

Hách Nghĩa Thành căn bảnkhông cho cô có cơ hội giảithích, anh ôm cô chặt hơn, tính cách chiếm đoạt bộc phát nói lầnnữa: “Tôi nói chúng ta ở bên nhau!”

Vì vậy, Hạ Nhã Ngôn không kịp nói cho anh biết Phó Viện Trưởngtrong truyền thuyết thật ra là anh họ củacô.

Sau đó không lâu, khi Hách Nghĩa Thành biết lờiđồn đạivề Phó ViệnTrưởng thậtra là Mục Khả dưới sự chỉhuy của HạHoằng Huân lan truyền ra thì giậnđến mứchận không thể ra tay với Hạ HoằngHuân. Nhưng trên tâm lý, anh còn rất cảm ơn ngườinào đó đã giật dây Mục Khảđi trợ giúp tình yêu của anh và HạNhã Ngôn.

Không ngờ cậu út dám bắtnụ hôn đầucủa ngườita làm tù binh, Mục Khả thởdài mắng HạNhã Ngôn: “Cậu út thật sựlà lãi to rồi!” Nói đã nhận đượcsự hành hung từ em chồng tương lai kiêm mợút tương lai.

Biết tình cảm hai ngườikia có bước tiến triển vượt bậc,Hạ HoằngHuân làm vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, anh xoa gương mặt Mục Khảvừa bịHạ Nhã Ngôn véo một cái vừa nói: “So sánh với ngườicậu thô lỗcủa em, có còn cảm thấy anh không dịu dàng nữakhông?”

So chỗ nào vớichỗ nào vậy!Đã không tức giận vì em gái mình bị bắt nạtthì thôi, lại còn thảo luậnvấn đềdịu dàng hay không vớicô. Mục Khảnhắm mắtbuông người ngã xuống sopha.

Hạ Hoằng Huân thấythế cườiha hả, tiếntới hôn mạnhmẽ lên cô gái vừa thông suốt, sau đó vuốt tóc MụcKhả nói: “Em với Nhã Ngôn đúng là hai con cọpnhỏ, nhữngkiểu trêu chọc trẻ con cũng không phải cách hay, phảitrực tiếpbắt không chừa đường lui.”

Mệt anh còn không biết xấuhổ mà khoe khoang. Mục Khảđụng đầuvào ngực HạHoằng Huân: “Không cho phép gọi em là cọp,em mà điên lên nhất định sẽcắn anh.”


Hạ Hoằng Huân cườivang: “Vừa đúng anh cầm tinh con hổ,hai ta trời sinh một đôi, mộtđực mộtcái.”

Mục Khả nhào tớicắn anh.

Cuối tháng giêng Mục Khảbắt đầunghỉ đông. Cô và Viên Soái cùng đến sân bay tiễnTô Điềm m. Đi tới cửa kiểm tra an ninh, cô gái quay trở lạinhào vào trong ngực Viên Soái khóc lớn, MụcKhả thấyvậy sầunão. Cô quay lưng đi, dùng sức dụidụi mắt.

Nhìn máy bay bay vào tầngmây, Mục Khả nhìn Viên Soái, cô hỏi:”Anh từ chối cô ấy?”

Hai tay Viên Soái chốngở trên lan can, anh nói: “Tôi cònkhông để cô ấy kịp nói.”

Mục Khả yên lặng.

“Đừng tự trách, tôi hiểucô bị ép buộc mà.” Thấy cô ỉu xìu, Viên Soái cố ý gõ trán cô, “Vềsau không được đồng tình lung tung, tôi sẽtức giậnđó.”

Mục Khả nhỏgiọng nói: “Tôi cảm thấym m rất tốt.”

“Rất tốt.” Viên Soái cười, “Nếu không làmsao có thể trở thành bạn bè.”

Chuyện tình cảm không thểmiễn cưỡng,là người ngoài cuộc nên Mục Khả cũng không có quyền phát ngôn, cô nói: “Mặckệ anh, ngườicô độc cũng không phải là tôi.”

Viên Soái cười, giống nhưanh trai vỗ vỗ đầu của cô: “Đi thôi, đưa cô về nhà, sau đó tôitrở vềphục mệnh.”


Sau này, Mục Khả lén mách cho HạHoằng Huân, nói rằng cảm thấy Viên Soái và Tô Điềm m rất thích hợp mà tạisao Viên Soái không vui, thì ánh mắt Hạ HoằngHuân dừng lại trên bản đồ quân dụng,nhàn nhạt nói một câu: “Lui mà cầu kỳ thứ” (*)

Mục Khả không hiểulắm, nhưngcũng lười truy cứu, thấy Hạ HoằngHuân rất bậnrộn, thoảimái dựa vào lưng của anh tiếp tụcxem sách.

Hạ Hoằng Huân quảthật đoán trúng tâm tư củaViên Soái, nhưng không biết Tô Điềmm theo đuổi Viên Soái thật ra cũng có ý ‘lui mà cầu kỳ thứ’,vì lúc ban đầu người cô ái mộ thật ra là anh.
Bước vào ngày nghỉ, MụcKhả có nhiềuthời gian để dùng. Hạ Hoằng Huân liên tụcthúc giục cô thu dọn đồ đạc đến đơn vị,nhưng MụcKhả không đi chơi với HướngVi và Mục Thần thì lại chạy đếnnhà Mục Nham chơi với Đồng Đồng,còn không thì lại bắt cóc HạNhã Ngôn đến chỗ Hách Nghĩa Thành quấy rối. Tóm lại,đồng chí nhỏ rất có chủ ý, nhấtđịnh không nghe theo sự chỉhuy của anh.

Cuối cùng cũng lĩnhgiáo được tính tình ham chơi củaMục Khả,Hạ HoằngHuân bất đắcdĩ không thể làm gì khác hơn là tựmình đến kí túc xá bắt người.Kết quảlà gõ cửa một lúc cũng không thấy aira mở cửamà cũng không nghe thấy trong nhà có động tĩnh gì. Anh ngồi ở trong xe đợi rấtlâu mới thấycô mặc mộtchiếc áo bông thật dày từ trong hành langra ngoài.

Thì ra là ở nhà! Hạ HoằngHuân tức giận. Anh nhanh chóng nhảyxuống xe, bước thật nhanh tới trướcmặt, trừngmắt xách MụcKhả lên tầng,lúc đóng sầm cửa hỏi cô: “Tại sao vừarồi không mở cửa?”

Mục Khả vuốtvuốt cái bụnglép kẹp, oan ức nói: “Vừa rồi em ngủthiếp đi, là anh gõ cửa sao? Em cứnghĩ là nằm mơ.”

Làm sao có thể ngủ thành nhưvậy? Thậtđúng với cái danh hiệu mà. Lấytay chải lạimấy sợitóc lung tung của cô, Hạ HoằngHuân hoàn toàn bị đánh bại.

Nhận thấy thỉnhthoảng cô lại bộc phát ra tính cách mơ hồ, Hạ HoằngHuân kiên quyết muốn có mộtcái chìa khóa kí túc xá của cô, nói làanh ra ngoài hoặc ngộ nhỡ xảy ra tình huốngkhẩn cấpcó thể trựctiếp ‘phá cửa’ mà vào.

Mục Khả chu miệngkiểm tra toàn bộ chìa khóa dự bị, lúc HạHoằng Huân hả hê nhận lấy, cô tứcgiận nói: “Ngày mai em sẽ tìm ngườithay ổ khóa mới.”

Kết quả có thểđoán trước, Mục Khả dám nói như vậythì phải chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽbị HạHoằng Huân ‘xử lý’. Về phần phươngpháp ‘xử lý’, trong lòng ai cũng hiểu mà, không cầnnói ra.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.