Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 67: Lùi để cầu kỳthứ (Thượng)
Vì công việc nên Hạ HoằngHuân không xin nghỉ phép Tết Nguyên Đán được,kế hoạchđưa MụcKhả vềnhà lại lùi xuống sau tết âm. Tối hôm 30 tháng 12 đó anh nói chuyện điệnthoại vớicô, muốn cô đến ăn tết ở đơn vị. Kếtquả MụcKhả cựtuyệt bảophải đưaMục Thầnđi thăm Hách Nghĩa Thành, nói cái gì mà không thểtrọng sắckhinh sắc.
Gần tối ngày hôm sau, Hạ Hoằng Huân đang ở phòng làm việcxem tài liệu, Viên Soái mò tới như têntrộm, hô báo cáo xong thì ngó dáo dácphòng làm việc của anh “tuầntra” một lượt. Sau đó không thèm nói câu nào chỉ chào anh một cái rồi đi luôn, làm Hạ Hoằng Huân bực mình trợnmắt nhìn cái cửa đóng nửa ngày. Sau đấy tiếngchuông di động vang lên, anh đang khó chịu nên không thèm nhìn số gọi đến, ấnphím nhận tức giận “alo” một tiếng.
Mục Khả vốn lạnh đếnrun người, nghe anh rống lên thếlòng lạnh đi một nửa, cô tức giậnhỏi: “Anh có một tệkhông?”
“Một tệ?” HạHoằng Huân sửng sốt một chút, kịpnhận ra là điện thoại cô bạn gái nhỏgọi tới,giọng vộidịu đi, “Có, em làm gì?”
Mục Khả kéo cổáo, rụt cổnói: “Em ra ngoài làm việc không cótiền lẻngồi xe về,anh cho em mượn một tệ.”
Cái gì? Gọi cho anh để mượn—— một tệ?Hạ HoằngHuân nghi tai mình có vấn đề, anh nhíu mày, cắn răng hỏi cô: “Anhđưa em thếnào?”
Sao cô không biết anhđang nghiến răng nghiến lợicơ chứ,Mục Khảnén cười nói: “Em ở cổngđơn vịanh, anh xuống đưa cho em là được, nhanhlên nhé.”
Quả nhiên là có tiềm năng làm quân tẩu, còn biết cả chiếnthuật thình lình tập kích tới.Khó trách không hiểu sao buổi chiềucô lại gọiđiện thoạiliên tục hỏianh đang ở đâu, thì ra là muốn đếnlại sợanh ra ngoài. Cúp điện thoại, HạHoằng Huân cầm áo khoác ngoài lên đi nhanh ra ngoài.
Vừa cất di độngxong, Mục Khả nhìn thấy Viên Soái từ đàng xa đi tới,đẩy Tô Điềmm bên cạnh một cái, cô cười hì hì nói:”Đại soái tới kìa, để mình xem có chỗ nào không ổnkhông nhé.” Nói xong, mắt bắt đầuchăm chú quan sát mặt Tô Điềm m, còn sửalại cổáo cho cô.
Tô Điềm m bắt đầukhẩn trương:‘Anh ấy có mất hứng không?”
Mục Khả nói: “Làm sao mà mất hứng?Không phải các cậu hẹn nhau rồi sao?”
Thấy Tô Điềm m muốnnói lại thôi, Mục Khả bỗng ngộra: “Cậu lừa tớ phải không? Các cậukhông hẹn nhau?”
“Đừng giận tớmà.” Tô Điềm m vội kéo tay MụcKhả lạigiải thích, “Mấy lầntớ chủđộng nói muốn đến thăm anh ấy, anh ấyđều nói là không có xe, hôm đấy đúng lúc cậunói sắp đi, nên tớ liền. . . . . .”
Mục Khả cong môi: “Vậy sao cậu không nói thẳng, có lẽanh ta không có xe thật, đơn vịquản lý rấtnghiêm. Đại soái bây giờ là trung độitrưởng, nhưnglại có mộtđống thủtrưởng lớnhơn ởphía trên đấy.”
“Mục Khả ——” Tô Điềmm cũng nhận ra mình quá xúc động, nhưngtới thì cũng đã tới rồi, cô lấy giọngkhẩn cầunói, “Cậu giúp tớ mộtchút đi, tớ… rất thích anh ấy.”
Mục Khả đã sớmnhìn ra Tô Điềm m có ý với Viên Soái, thếnên khi cô tán gẫu với Viên Soái cũng đã âm thầm nhìn biểuhiện củaanh ta nhưng anh ta căn bản không có ý tiếntới, nên cô cũng không nhiều lời.Nhưng tình hình bây giờ cô không tiệncự tuyệt,dù sao cũng là đồng nghiệp, cùng là con gái nữa, hơn nữa thấyTô Điềm m thất vọng, cô lại mềmlòng, khẽ cắn môi nói: “Thôi, đã đếnrồi, coi như tới thăm bạn bè mộtchút vậy. Nhưng lần sau không được làm thếnữa đâu, không thể lừa tớ nữa…,nếu gây họaHạ HoằngHuân mắng tớ mất.”
“Biết cậu tốtnhất mà.” Tô Điềm m vui vẻôm lấy cô.
Mục Khả lùi ra mộtbước: “Chú ý hình tượng, có ngườinhìn.”
Mục Khả không thấytươi cườitrên mặt Viên Soái nữa, thểnên để bớtlúng túng, cô cố ý gọi anh: “Trung đội trưởng Viên, tới đây.”
Nghe được mệnh lệnhcủa cô, Viên Soái đáp lời: “Rõ!” Cơ thể đã chuyển sang tưthế chuẩnbị chạyrồi.
Tô Điềm m có vẻ hơilo lắng, chờ Viên Soái chạy đến gần,cô nói: “Mục Khả dẫntôi tới đây chơi hai ngày.”
Thấy Mục Khảnháy mắt vớimình, thông minh như Viên Soái cũng hiểu mấyphần, anh khách khí nói: “Hoannghênh cô tới đơn vị chúng tôi chơi.”
Tô Điềm m thở phào nhẹnhõm, cười cười với Mục Khả.
Viên Soái yên lặng đứng cạnhMục Khả,thừa lúc Tô Điềm m không nhìn thấy anh lấy tay đánh vào lưng Mục Khả, đồngthời ánh mặtlên án cô, giống như đang nói: “Bạn là để hãm hại đúng không? Vừarồi tôi còn chịu thiệt thòi lao vào mưa bom bão đạnchạy đếnphòng làm việc của lão đại để kiểmtra ‘quân địch’ đây.”
Mục Khả bịoan mà không dám hé răng, khuôn mặt nhỏ nhắnđau khổ xin tha, nịnh nọtnói: “Tôi mang theo đồ ăn ngon, choanh hết.”
Viên Soái lườm cô, lại thưởngcho cô một dúi vào lưng.
Mục Khả đang chịutội bỗngthấy HạHoằng Huân xuất hiện trong tầm mắt,cô cảm thấynhư đượcđại xá, lạinghe Viên Soái nói: “Có giỏi thì côbảo lão đạichạy tớiđây xem.”
Không chơi ức hiếpngười nhưthế. MụcKhả nhấcchân đạp anh một cái, nhìn giày anh trên tuyết,nhỏ giọnglầu bầu:”Anh muốn tôi bị nhốtà.” Dám ở trước mặt cấp dướicủa anh cợtnhả ra lệnhcho anh, trừ phi cô muốn chết.Còn lâu cô mới mắc mưu.
Biết cô không phải tớiđây làm việc, Hạ Hoằng Huân tới trướcmặt MụcKhả giảbộ nhưthường nhét một tệ cho cô, nghiêm mặt nói: “Không cần trả lại, tiềnmừng tuổi.”
Tiền mừng tuổi?Quá sáng tạo rồi đấy. Mục Khảlườm anh mộtcái, nhận lấy áo khoác anh đưa mặc lên người,sau đó lấy ánh mắt ý bảo anh kiếm chỗnào nói chuyện.
Biết vì sao Tô Điềm m tới,Hạ HoằngHuân khẽ nhíu mày, thấy khuôn mặtnhỏ nhắncủa cô bạngái nhỏ cầukhẩn, anh quay đầu lại nói với Viên Soái: “Cô giáo Tô đến đây lầnđầu, cậuthay tôi tiếp cô ấy đi.”
Sau bữa tối, Viên Soái đưaTô Điềm m tới nhà khách. Hạ Hoằng Huân nhậnđược điệnthoại củaĐđoàn trưởng, gọi anh đến Câu Lạc Bộđánh bài. Lục Trạm Minh biết Mục Khảtới, cũng muốn mời cô, ông cười khà khà nói với Hạ Hoằng Huân: “Không đưa hòn ngọc quý trên tay cậu đếnđây thì không tiếp cậu, có bướcchân vào Câu Lạc Bộ cũng đuổicậu ra.”
Cho nên, để tránh PhóĐoàn Trưởng Hạ bị đá ra ngoài, Mục Khảđi luôn.
Trên đường đến Câu LạcBộ, HạHoằng Huân cười giỡn nói: “Tiểu quỷ,hóa ra bây giờ độ nổi tiếng củaem còn vượt cả anh, có khi anh phải nịnh bợem mới đượcxem tiết mụcgiải trí mất.”
Bả vai nhỏ gầynhún nhún, Mục khả hả hê dương dươngtự đắc.Lần đầuMục Khảtới Câu LạcBộ củađoàn 532, nhưng những ngườiở trong cô không lạ lẫmgì. Cô chủ động bắt chuyện vớiLục TrạmMinh, Ninh An Lỗi, chào hỏi An Cơ,Dịch Lý Minh, lại nghe Hạ Hoằng Huân giớithiệu Tham Mưu Trưởng tuổi trẻtài cao nghiêm túc thực hiện nộiquy mới đượcđiều tới,sau đó khéo léo ngồi cạnh HạHoằng Huân xem bọn anh chơi bài.
Đàn ông trên bàn bài không câu nệ tiểu tiết, LụcTrạm Minh hài hước nói đùa với Mục Khả,sau lại nhưvô ý nói: “Hạ Hoằng Huân, lầntrước đi họpriêng trên sư bộ nữ binh chào hỏi nhiệttình với cậulà ai đấy?”
Nghịch bài trong tay,Hạ HoằngHuân có vẻ không chút để ý: “Ai? Tôi không nhớ.” Đánh mộtcây K, anh giương mắt nhìn LụcTrạm Minh, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân* mà đá quả bóng về, “Không phải chào anh à, tôi nhớ là còn gọi điện cho anh đấy.”
*Tứ Lưỡng BạtThiên Cân: Xuất hiện lầnđầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc,nguyên văn ý chỉ quyền thuậtThái Cực Quyền là một loại công lựccó hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữthường dùng ‘Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân’ đểchỉ lựcyếu thắnglực mạnh
Mục Khả vừa đứng bên xem cuộcchiến vừanhìn chị dâu đoàn trưởng hung dữlườm ông nhà mình một cái, nói vớiMục Khả:”Tiểu Mục à, đừng có nghe lão Lục nói bậy,đùa em đấy.”
Không đợi Mục Khảnói, Pháo Doanh trưởng An Cơ chen vào, anh hỏi Hạ Hoằng Huân: “Phó Đoàn Trưởng, sao anh huấnluyện đượcchị dâu nhỏvậy, trờilạnh thếnày mà cũng sang đây thăm anh? Dạy emhai chiêu, tránh cho về sau cưới vợlại đấutranh giai cấp với em.”
Lục Trạm Minh cùng Ninh An Lỗi vui vẻ, Hạ HoằngHuân cũng cười theo, sau khi cười xong lạigiả bộnghiêm trang nói: “Anh cho cậu biết, cậuvà bạn gái ở cùng nhau, công việcdùng toàn lực đi làm, tiền lươnggiao cho cô ấy hết. Bạn gái cần gì cũng cho, đáp ứng đầy đủ yêu cầu,tuân thủ quy định ba kỷ luật tám chú ý củabạn gái, tấtcả hành độngnghe theo chỉ huy. Còn nữa, sau khi kếthôn tiêu chuẩn tuyệt đốikhông được hạ, bảo đảm thành công xây dựng xã hội hài hòa.”
Mục Khả cườikhẽ, lặnglẽ nhéo anh.
An Cơ nghe xong lôngmày cũng nhíu lại: “Vậy em có khác gì con trai cô ấy đâu!”
Nghe vậy, mọi ngườingồi đây đềucười ha ha.
Bên này mọi người chơibài, bên kia có mấy cán bộ cảmxúc lên cao khiêu vũ. Lục Trạm Minh nhấtthời hứngthú, tuy nói trên phương diện này anh không chuyên nghiệp lắm,nhưng quảthật đã từngnhảy mấylần, tuyệtđối không phải là cái loại trình độ “NhảyTăng-gô chẳng khác gì đi cầu thang”, mà là rất chú trọng đến “Độngtác mấu chốt”.Tiếc rằngchị dâu Đoàn trưởng không biết nhảy, hỏithăm biết Mục Khả cũng biết sơ qua,liền đềnghị LụcTrạm Minh nhảy với Mục Khảmột bản.
Lục Trạm Minh dành chỗcho vợ đểcô chơi bài: “Hạ HoằngHuân, cậu và vợ tôi đánh bài, tôi mời bạn gái nhỏcủa cậukhiêu vũ, chúng ta đổi đi.”
Thấy Mục Khảnhao nhao muốn thử, chẳng có thiên phú gì với khiêu vũ, HạHoằng Huân vung tay lên phê chuẩn: “Đi nhảyđi. Nhưng đừng có mà ôm chặt eo Mục Khảnhà tôi, tôi đánh bài chỉ sờ bài chứkhông sờ tay chị dâu đâu.”
Vì thế, mọi ngườilại cườiầm lên lầnnữa.
Điều kiện đơnvị so ra thì kém hơn thành phốA, nhưng mỗilần MụcKhả tớiđều rấtvui vẻ. Tiếpxúc nhiều, cô phát hiện đám “Lụclâm hảo hán” này đúng là rất đáng yêu. Trong công việc, họtỉ mỉcẩn thận,cương nghịquả quyết.Trong cuộc sống, họ thân thiết, hiềnhoà, hài hước, hòa hợp nhưngười mộtnhà. Cô cảm thấy cô không chỉ yêu Hạ HoằngHuân, yêu ai yêu cả đường đi nên cũng thích nơi anh sống.Nhận thứcđược vậy,cô không hề sợ hãi tương lai phía trước nữa,cô nghĩ, hạnh phúc của cô là cùng nhịpthở vớingười đàn ông này. Mục Khảtin Hạ HoằngHuân là người mà cô có thể dựavào cả đờinày.
Khi gọi cho Hướng Vi thì MụcKhả không nhịn được chia sẻ hết mấy chuyệnlý thú ở đơnvị cho bạnthân, Hướng Vi vừa nghe vừa cười: “Đượcđấy, sao tớlại không ởđấy chứ?Nếu không bảo Hạ Hoằng Huân nhà cậugiới thiệucho tớ mộtvị quân nhân làm bạn trai đi.”
Đang lúc tinh thần Mục Khảhưng phấn,cô nổi lên ý muốn làm bà mai: “Cậukhoan nói đã, tớ có nhắm đượcmột người,đoàn anh ấy vừa có Tham Mưu Trưởng Lệmới đến.. . . . .”
“Lệ Hành không được!” MụcKhả còn chưanói xong, thì đã bị Hạ HoằngHuân ngồi đọc sách bên cạnh cắt đứt,”Nếu chị em tốt của em cần,anh có thể nhờ cán bộ phụ trách tìm trong danh sách, sàng lọc ra giớithiệu ngườikhác cho cô ấy.”
Mục Khả không hiểu:”Tại sao Tham Mưu TrưởngLệ không được,chẳng lẽanh ta kết hôn rồi à?”
Hạ Hoằng Huân cầmsách vỗ nhẹlên đầu cô, rất có kiên nhẫn giải thích: “Anh thấy tính anh ta hợp với TiểuHi, nha đầu kia rất bướng bỉnh, ngườibình thường không giữ đượccon bé ấy đâu.”
“Hạ Hi?” Mục Khảnhớ lại,đêm Hạ HoằngHuân cõng cô tiến hành “Thẩm tra chính trị”anh có nói tới. Ngoại trừem gái ruột Hạ Nhã Ngôn, anh còn có mộtem họ họctrường cảnhsát, chỉ là cô chưa có cơ hội nhìn thấycô ấy.
“Có được không?Anh đừng có kết nhầm Uyên Ương đấy.”Mục Khảlầu bầumột câu, lạiquay đầu nói với Hướng Vi: “Thôixong, xuống tay chậm mấtrồi, Tham Mưu Trưởng Lệ đã bịgả đi rồi,nếu không cậu cũng nhảy vào cạnh tranh đi?”
Hướng Vi cười: “Best-seller như vậythì xem ra còn đẹp trai hơn cả Hạ HoằngHuân.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn củaHạ HoằngHuân, Mục Khả hả hê nói: “Khôngphải đâu, đẹp trai nhất đã sớm vềchỗ tớrồi.”
Khóe môi Hạ Hoằng Huân khẽcong lên, anh để sách xuống, ôm lấycô gái nhỏ.
“Chua chết được.” HướngVi đầu tiên không phúc hậu cườicô, sau lại nói như tên trộm,”Thành thật khai báo mau, có phải đã bịăn sạch sành sanh rồi không? Đồngchí Hạ HoằngHuân quả nhiên là có chiến thuậtcả mà, chưađược bao lâu đã biến cậuthành vật phẩm quân dụng của anh ấyrồi, còn là vật sống nữa,anh ấy phát tài rồi.”
Mặc dù quen Hướng Vi nói hươunói vượn rồi,nhưng nghe bốn chữ “vật phẩmquân dụng” thì Mục Khảuất ức.Nghĩ thầm, đồng chí Giải Phóng Quân làmột khốigạch trên Vạn Lý Trường Thành, chỗ nào cầnthì tới chỗđó, chẳng phải cô không có quyền sở hữu sao?
Nói chuyện xong với HướngVi đơn độc,Mục Khảchui từ ngựcHạ HoằngHuân ra, nằm trên ghế sa lon cau mày nói: “Em đã trở thành vậtphẩm quân dụng của anh, nhưng anh lạilà tài sản chung thuộc vềquốc gia và nhân dân, việc này thậtkhông công bằng mà.”
Thật muốn gõ cái đầudưa nhỏcủa cô ra xem có phải có rơmrạ ởtrong không. Nhẹ nhàng nhéo gương mặtnon nớt củacô, Hạ HoằngHuân không nhịn được cười trêu chọc cô: “Bây giờđã nhận ra rồi hả? Không tệ, có tiếnbộ. Sốngchung với anh, tố chất cá nhân của em đã đượcnâng cao nhanh chóng.”
Khi nào thì mới khôngcợt nhảđược đây! Mục Khả lườm anh: ” Chú Giải Phóng Quân, cháu đang thảoluận vấnđề rấtnghiêm túc với chú. Không cho cười!”
Gọi anh là gì? Giải Phóng Quân. . . . . . Chú? Chẳng lẽcô không biết gọi như vậy làm anh có chướngngại tâm lý sao?
Hạ Hoằng Huân thôi cườikhéo léo xách tai cô lên: “Vậy cũngđừng có gốilên đùi anh. Đứng lên, nghiêm túc nóichuyện vớianh.”
Lại nữa rồi,nói chuyện phiếm với anh, cô lại bịanh chỉnh đốn nghiêm chỉnh giống nhưmở hộinghị. Cô nổiđiên, oán giận hét lên một tiếngđẩy ngã anh. . . . . .
Vì vậy, hai người lại”đánh” , âm thanh cực lớn, ngay cảNinh An Lỗi ở sát vách hạ Hoằng Huân cũng nghe thấy. Vậy nên ngày hôm saungười ta hỏianh: “Tối hôm qua vợ chồngson làm ‘khóa huấn luyện’ à, cườihơn nửađêm.”
Hạ Hoằng Huân thảnnhiên thong thả ung dung nói: “Tổ chứchọc tậpchính trị, thảo luận cảm giác sau khi xem phim.”
[ ]