Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 66 . Tình cảm nảy nở
Cánh cửa tình cảm củaHách Nghĩa Thành cứ như vậy bị HạNhã Ngôn tính cách mạnh mẽ vô tình mởra, ít nhiều làm anh không kịp trởtay. Nhưng khi xác định tình địchxuất hiện,anh không còn để ý đến cái gọilà địa vịhay mặt mũi nữa, chỉ có thể hành độngtheo trái tim.
Hách Nghĩa Thành không gọiđược điệnthoại cho Hạ Nhã Ngôn, anh đành nhắmmắt hỏiMục Khảsố điệnthoại nhà riêng của cô.
Đối với sựchủ độngcủa cậu,Mục Khảđột nhiên muốn đùa giỡn một chút, cô không biết lớn nhỏ nói: “Cậuà, rốt cuộccậu cũng không xuất gia nữa à?”
Trước khi gọi điệnthoại Hách Nghĩa Thành đã chuẩn bị sẵn tâm lý là bị“mo mặt” rồi,anh không hề cảm thấy tức giận,ngược lạicòn nói: “Không phải, vốn cậuđã sắp bướcqua cánh cửa đắc đạo rồi ai dè nửađường bịyêu nữ nhảyra thu phục. Bây giờ nhìn lại,xem ra không còn duyên với Phật môn nữarồi.”
Mục Khả cườiha ha, ở đầuđiện thoạibên này cô chắp hai tay trước ngực,lấy giọngkỳ lạ ra nói: “Để cho Hạthí chủ rơivào Niết Bàn của người đi, a di đà phật.”
Hách Nghĩa Thành bấtđắc dĩ cườicười, nhớkỹ sốđiện thoạinhà riêng của Hạ Nhã Ngôn, anh nằm trêngiường kinh ngạc nhìn trần nhà đến mấthồn, giốngnhư ngồithiền vậy.
Nửa đêm trời càng trởrét rõ rệt, Hách Nghĩa Thành mặc áo khoác kín mít đứng dưới tàng cây phủ đầynhững bông tuyết trắng, tay anh nắm chặtcái nạng đểchống đỡthân thể. Đứng một hồi lâu, anh dầndần cảmthấy lựcbất tòng tâm.
Tận mắt chứngkiến HạchNghĩa Thành đứng dưới nhiệtđộ thấpnhư vậymà trán lấm tấm mồ hôi, người bịthủ trưởnggọi tới- tham mưu Trương không nhịn được khuyên nhủ:“Tham Mưu Trưởng, hay là vào trong xe ngồichờ.”
Hách Nghĩa Thành lấyđiện thoạidi động ra nhìn thời gian, bây giờđã là mười một rưỡi đêm, anh khó khăndi chuyển hai bước, nhìn về hướng chung cưmột lát, trong mắt ánh lên chút mất mát,anh hỏi: “Có thuốc lá không?”
“Anh bây giờ. .. . . .” Khuyến cáo bị Hách Nghĩa Thành ném một ánh mắtcảnh cáo, tham mưu Trương lấy ra mộtbao thuốc đưa cho thủ trưởng đốt.
Hách Nghĩa Thành hít mạnhhai hơi, anh lấy giọng ra lệnh nói: “Thời gian không còn sớm, cậu vềtrước đi.”
Cũng không biết HáchNghĩa Thành chờ ai, tham mưu Trươnglàm hết phậnsự nói: “Chân anh bây giờ không tiện,tôi nhất địnhphải đưaanh trở vềbệnh việnan toàn mới có thể đi.”
Kẹp điếu thuốctrên tay, Hách Nghĩa Thành nhìn anh: “Không cần, tôi có thể tự bắtxe trở về,cám ơn cậu.”
Tham mưu Trương vẫnchưa từbỏ ý định,anh nói: “Tham Mưu Trưởng, khuya lắmrồi, nếukhông tôi đưa anh. . . . . .”
Hách Nghĩa Thành lấyhai chữ cắtngang lời tham mưu Trương, anh nói lần nữa:”Cám ơn.”
Tham mưu Trương không dám nói thêm gì nữa, do dựmột lát sau đó chào Hách Nghĩa Thành một cái rồimới lái xe đi.
Đứng ở đó khoảngchừng hơnmười phút, cuối cùng Hách Nghĩa Thành cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Trên ngườicô mặc mộtchiếc áo lông màu trắng, HạNhã Ngôn bước xuống từ chiếc xe màu đen, ngay sau đó, một ngườiđàn ông cao to bước ra từ bên trong ghếlái.
Vì khoảng cách nênHách Nghĩa Thành không thấy rõ khuôn mặt anh ta, cũng không nghe thấy nộidung cuộc nói chuyện củabọn họ,chỉ nhìn thấy bọn họ đứngđối diệnnhau. Sau đó anh nhìn thấy người đàn ông săn sóc Hạ Nhã Ngôn, quàng vào cổcô một chiếckhăn màu đỏ, anh nhìn thấy cô cườivới anh ta, sau đó người đàn ông nhẹnhàng bước tới ôm lấy cô.
Trong nháy mắt lònganh lạnh lẽovô cùng, Hách Nghĩa Thành không tự chủ đượclảo đảomột bước.Đột nhiên cảm thấy bây giờ có nói gì hay làm gì cũng đều đã muốn,càng cảm thấy hành động nửa đêm đứngtrước cửanhà người ta cực kỳ buồn cười. Hách Nghĩa Thành lúng túng cười khổ,đứng bấtđộng mộtchỗ thậtlâu, thậm chí là Hạ Nhã Ngôn đi qua anh, anh cũng im lặng không lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn đi qua rồi quay trởlại, cho đếnkhi nhìn thấy rõ người đứngtrong tuyết là ai cô mới hỏitheo bản năng: “Tại sao lại là anh?” Nhìnthấy ánh mắtphức tạpcủa Hách Nghĩa Thành, cô chất vấn:“Ai đồng ý cho phép anh xuất viện.”
Hách Nghĩa Thành lạinở nụcười, anh nói: “Lén chạy đến.”
Vẻ mặt HạNhã Ngôn đột nhiên đanh lại chứngminh cô đang cực kỳ tức giận,cô cao giọng mắng anh: “Anh điên rồi cóphải không?”
Hách Nghĩa Thành thấpgiọng tựnói : “Tôi cũng nghĩ là mình điên rồi.”Nói xong, anh nhìn thấy trong mắt HạNhã Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc,anh chậm rãi xoay người, từngbước rờiđi.”
Vết thương củaanh chưa hồiphục, lạithêm sức nặngcơ thểgần nhưchỉ dựavào một chân chống đỡ, cho nên đi từng bướcrất chậm.Cho tới khi Hạ Nhã Ngôn phục hồi tinh thần,anh mới chỉđi được chừngmột mét.
Cô đuổi theo, kéo lấy cánh tay củaanh, hỏi: “Tại sao?”
Không biết có phải do kích thích hay choáng váng, Hách NghĩaThành ngơ ngác hỏi: “Tại sao cái gì?”
Tim cô đập nhanh, vẻ mặtgiận dỗi,hận không thể cho anh ta một quả đấm,Hạ Nhã Ngôn cố gắng kiềm chếtức giậnhỏi: “Tạisao lại tớiđây?”
Hách Nghĩa Thành ồ một tiếng,nhìn cô một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗkhác. Anh cứ đứng nhìn tuyết rơi trắngxóa phủ kín mặt đất cả nửangày không chịu lên tiếng.
Hạ Nhã Ngôn thấy bộ dạng nửachết nửasống củaanh, dùng sức đánh vào cánh tay anh một cái: “Hỏianh đấy, còn giả vờ câm điếc à.”
Nền đất vốntrơn trượt,Hách Nghĩa Thành lại đứng quá lâu nên thân thể không nghe lời, Hạ Nhã Ngôn độtnhiên tác động một lực mạnh, khiếnthân thể anh đột nhiên nghiêng ngả ngãxuống đất.
Vết thương trên đùi Hách Nghĩa Thành đang trong thời kỳ phụchồi, cú ngã trong băng tuyết ngậptrời không thể nghi ngờ là đòn trí mạng. Nhậnra anh quỵ ngã, Hạ Nhã Ngôn theo bản năngôm lấy anh, nhưng vì cô không chịu nổi thểtrọng củaanh nên cô bị đè xuống trên mặttuyết.
Không để ý sống lưngbị đau sau cú ngã vừa rồi,Hạ Nhã Ngôn vội hỏi: “Anh làm sao vậy? Chân có bịsao không?”
Anh không ngờ mình lại đượchưởng thụcảm giác đượcmột cô gái xinh đẹp cứu, tim Hách NghĩaThành đập mạnh và loạn nhịp nửangày không nói ra lời, chỉ ngắmnhìn cô thật lâu khiến HạNhã Ngôn ở dưới cũng phải đỏ mặt.
Hạ Nhã Ngôn sợ hãi, nhưngcô lại không dám lộn xộn,rất sợđụng phảichân của anh khiến vết thương nặngthêm, giọng cô nức nở: “Đang nói chuyện vớianh đó, không phải đụng tớivết thươngở chân đấychứ?”
Đau đớn trong lòng bỗng bịđôi mắt ấmáp ươn ướtcủa cô an ủi.Hách Nghĩa Thành không tự chủ đượccúi đầu xuống,đặt mộtnụ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đã quen mắnganh không ngừng, nhẹ nhàng đụngchạm, mút vào…… Hoàn toàn quên rằng chỉmột khắctrước anh đang định rời đi.
Khi môi hai người nhẹ nhàng chạmvào nhau, Hạ Nhã Ngôn kinh ngạc trợntròn hai mắt, hoàn toàn quên phản ứng.
Chốc lát sau, giọng nói bấtmãn của Hách Nghĩa Thành vang lên trên đỉnh đầucô, Hạ Nhã Ngôn nghe thấy anh nói: “ Không ai nói cho em biết lúc hôn nên nhắm mắt lại sao?”
Hạ Nhã Ngôn nghe vậy hét lên mộttiếng, dùng lực đẩy Hách Nghĩa Thành rathẹn quá hóa giận: “Còn không biết xấu hổ,háo sắc.”
Lúc trước là bởi vì cô chạmđất trước,mà chân của anh nhẹ nhàng gác lên đùi cô nên không cảm thấyđau đớn hay khó chịu. Nhưnggiờ phút này bị cô dùng sức đẩy qua mộtbên, chân Hách Nghĩa Thành không tránh khỏiđập xuốngmặt đất.Anh kêu lên một tiếng, theo bảnco người lại,cố gắngôm lấy cái chân bị thương, trong nháy mắt cảmthấy đau đếntoát mồ hôi.
Cùng lúc đó, Hạ NhãNgôn bất chấp phủi tuyết vộiđứng dậybước nhanh đi.
Nghe thấy tiếng giày kẽokẹt giẫmlên tuyết, trán Hách Nghĩa Thành toát mồ hôi hộtkêu cô giúp đỡ: “Nhã Ngôn….”
Trong lòng Hạ NhãNgôn kinh hoàng không thôi, tâm tình còn chưabình phục, nhưng khi cô nghe thấy tiếng gọisau lưng, lại do dự dừng bước.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưngcủa cô, Hách Nghĩa Thành hít sâu, anhnói: “Nhã Ngôn, tôi, đau. . . . . .”
Hạ Nhã Ngôn nghe thấy vậyliền quay lại, đặt cánh tay HáchNghĩa Thành lên đôi vai gầy yếu củamình, cố sứcđỡ anh dậy.Sau đó dìu anh tựa vào thân cây, cô chạy tớiven đường vẫy taxi.
Trên đường đến bệnhviện, Hách Nghĩa Thành dựa vào vai cô, bàn tay anh nắm chặttay cô không buông, đau đến không nói ralời.
Hạ Nhã Ngôn không ngừng thúc giụctài xế đi nhanh, nghẹn ngào nói vớianh: “Anh cảm thấy thế nào? Thật xin lỗi,tôi không cố ý, tôi nhất thờiquên mất…. Sắp tới bệnh việnrồi, anh cốgắng chịuđựng mộtchút.”
Không gì có thể sosánh được với giờ phút cô lo lắng an ủiđau đớn củaanh, Hách Nghĩa Thành yếu ớt nói: “Tôi không sao, chỉ là bịcóng nên phản ứng chậm chạp, không phảiđụng đếnvết thương,em đừng sợ.”
Nghĩ đến lúc trước anh vì muốncô giải quyết vấn đề ăn uốngnên giả vờbị đau, mà giờ phút này vết thương thậtsự đau đớnvẫn không quên an ủi cô. HạNhã Ngôn rốt cuộc không thể nhịn được,nước mắtcô rơi xuống,theo cằm rơixuống trán Hách Nghĩa Thành, cô vừa khóc vừanói: “Hách Nghĩa Thành, nếu như anh dám xảyra chuyện gì không hay, tôi thật sự sẽ không khách khí với anh!”
Hách Nghĩa Thành cong môi cười,nhỏ giọngnói: “Em có khi nào khách khí vớitôi sao….”
Nghe vậy, Hạ Nhã Ngôn dịudàng để đầuanh dựa vào ngực mình, cố gắng kiềmchế tiếngkhóc.
Đến bệnh viện,Hách Nghĩa Thành được các bác sĩ cũng ytá trực tiếpđưa vào phòng phẫu thuật. Qua các cuộc kiểmtra, chân của anh chỉ vì đứngthẳng trong thời gian quá dài, lại đột nhiên chịulực tác độngvào, trong lòng lại bị kích độngnên mới đau, cũng không cần phảiphẫu thuật.Xác định anh không còn đáng lo, chân Hạ Nhã Ngôn mềmnhũn ngã xuống đất, không cẩn thận làm lậtkhay đồ dùng phẫu thuật rơi xuốngmặt đất.
Sau khi thuốc giảm đau phát huy tác dụng, đau đớn cũng đã giảm, Hách Nghĩa Thành lo âu hỏi: “Em làm sao thế, sao bỗng dưng ngẩnra vậy?”
Không ngờ anh dám đứng chờở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ,Hạ Nhã Ngôn không để ý đếnbộ dạngnhếch nhác quỳ gối bên bàn giải phẫu giơtay lên đấm vào ngực Hách Nghĩa Thành một cái, nghẹn ngào mắng: “Anh làm tôi sợ muốn chết, có muốntôi đánh anh đến tàn phế không? Anh muốnchết hả,nửa đêm đếnnhà tìm tôi làm gì?”
Y tá nghe vậy nhìnnhau, lúc nhận ra Tham Mưu TrưởngHách lén trốn viện chạy đến nhà bác sĩ Hạhọ cườitrộm rồiđi ra ngoài, để lại không gian cho đôi oan gia.
Lực tay của HạNhã Ngôn cực kỳ lớn, Hách Nghĩa Thành cố gắng chịuđựng mấynện củaai đó cuối cùng vẫn không chịu được ho khan mấytiếng, bấtđắc dĩ oán trách nói: “Có thể nhẹtay một chút được không, không ngã tàn phếcũng bị em đấm chết mất.”
Nhận ra tình hình, Hạ Nhã Ngôn đưatay lau nước mắt, ngượng ngùng lầm bầmmột câu: “Đấm chết anh cũng được, tránh gây họacho nhân gian.”
Hách Nghĩa Thành cườikhẽ, đắnđo một hồi, anh hỏi: “Người đàn ông vừarồi đưaem về nhà là Phó Viện Trưởngtrong truyền thuyết à?” Không đợi Hạ Nhã Ngôn lên tiếng, anh nói thẳng: “Cũngkhông phải đẹp trai lắm, chỉ bình thườngthôi. Nói văn vẻ là lịch sự,còn nói thẳng ra là loại ngườimiệng lưỡingọt xớtkhông đáng tin, em đã tìm hiểu kỹ hắnta chưa đấy?”
Hạ Nhã Ngôn đứng lên, bấtmãn lườm anh: “Nói chuyện đừngcó độc địanhư vậycó được không? Người ta đắc tội vớianh đấy à?”
Hách Nghĩa Thành không trảlời câu hỏimà nhìn thẳng vào mắt HạNhã Ngôn, anh bỗng nhiên cáu kỉnh, dùng giọngđiệu vô cùng khinh thường nói: “Hắnta từ đâu chui ra thế, địnhmọc rễhành ở đây sao? Sao lại cho hắnta ôm?”
Hạ Nhã Ngôn nghe giọng điệuthẩm vấncủa anh mà tức không chịu được, cô theo bảnnăng hỏi trở lại: “Anh còn chẳng đáng làm củhành, tại sao lại hôn tôi?”
Nhớ lại nụhôn không kiềm chế được, Hách Nghĩa Thành lưu manh nói: “Hôn cũng hôn rồi, còn hỏitại sao.”
Mặt Hạ Nhã Ngôn thoáng chốc đỏ ửng, đểche giấu lúng túng nên cô xoay người sang chỗkhác, vừa đi ra ngoài vừa tứcgiận nói: “Hách Nghĩa Thành, anh đừng có mà chiếmđược tiệnnghi rồi còn khoe mẽ….”
Sợ cô lại đi mấtmấy ngày không trở lại, Hách Nghĩa Thành ngồi bậtdậy kéo tay cô, dưới tình thế cấp bách thốtlên: “Đừng tới chỗ anh ta, tôi thíchem.”
Để tránh làm anh ngãxuống giường, Hạ Nhã Ngôn đứng im không nhúc nhích, nhưngcô không xoay người lại, chỉnhàn nhạt nói: “Không phải anh ghét tôi sao? Sao mấy ngày không gặpđã thay đổi chủ ý rồi?”
Hách Nghĩa Thành vộivàng phản bác: “Ai nói tôi ghét em? Không thể nào.”
Hạ Nhã Ngôn hừ lạnhmột tiếng:”Người giả vờ ngủ không phảilà anh sao? Không muốn quan tâm đến tôi, mặtlúc nào cũng lạnh lùng không phải là anh sao? Còn nữa, tôi có ý tốt đưa đồăn cho anh, là ai đổ đi? Hách NghĩaThành, anh nghĩ tôi không nhìn ra sao?”
Không ngờ sẽ khiếncô hiểu lầm,Hách Nghĩa Thành vội vàng giải thích: “Giảvờ ngủlà vì tôi không biết nói gì với em, sợnói sai lại cãi nhau. Hiện giờtôi đi lại bất tiện, em phủi tay chạymất tôi cũng không đuổi kịp.Về phầnlạnh lùng thì tôi thật sựkhông có ý đó, chỉ… chỉ muốnsuy nghĩ cho rõ ràng cảm giác của tôi đốivới em thôi. Em cũng biết, tôi không thểtùy tiện nói thích em mà không chịu trách nhiệmđược. Nhưngđến khi tôi đã hiểu rõ thì lại ngại không dám nói thế nên không thể làm gìkhác hơn là giả vờ bệnh. Tôi chỉhy vọng em chút ý tới tôi nhiềuhơn mộtchút, nhưng không nghĩ tới biếnkhéo thành vụng khiến em tứcgiận. Còn chuyện thức ăn, em đã biết? Tôi…”
Thấy anh dừng lạithật lâu, Hạ Nhã Ngôn đưa lưng vềphía anh hỏi: “Anh làm sao?”
“Mấy ngày nay dạ dày tôi tạophản, ăn cái gì nôn cái đó. Sợ em nhìn thấytôi để thừacơm lạicho rằng tôi gây chuyện, trong cơntức giậnkhông đưa cơm cho tôi nữa, cho nên,cho nên tôi mới đổ đi.” Sợ rằng HạNhã Ngôn không tin lời giải thích củamình, Hách Nghĩa Thành tính trẻ con nói:“Tôi thật sự không lừa em, thật sựlà do dạ dày không thoải mái, không tin em có thể hỏiKhả Khả.”
Hạ Nhã Ngôn vẫn luôn tứcgiận vì hôm đó anh giả vờ ngủ không thèm đểý đến cô, giờ cô tự trách vì mình đãkhông phát hiện ra sự khác thườngcủa anh, nhưng ngoài miệng cũng khôngchịu nhân nhượng nói: “Anh là đứa trẻ ba tuổià, không biết nói sao? Miệng anh dùng đểlàm cảnh à.”
Vốn cho rằng anh sẽcãi lại, nhưng lại thấy Hách Nghĩa Thành thở dài, nhỏ giọng nói: “Tôi là một người đàn ông, không muốn ngày ngày em phải chăm sóc lo lắng chomình.” Cho nên anh mới ra lệnh cho MụcKhả không được nói cho Hạ Nhã Ngôn, Mục Khảgiận tớimức đếnchỗ TảMinh Hoàng lấy thuốc đau bao tửném lên người anh mắng: “Đau chếtđáng đời cậu!”
Thì ra là sợ bệnh lâu sẽgây thêm phiền toái cho cô. Tại sao lạicó người có chủ nghĩa đàn ông lớn đến nhưvậy? Chẳnglẽ anh quên cô là bác sỹ sao? Huốngchi, cô … cô cũng không ngại anh gâythêm phiền toái. Hạ Nhã Ngôn không biết nên nói gì với anh, sắc mặtcô dịu đi nhiều, không tự chủ dịudàng hỏi: “Hiện giờ đã tốt hơnchưa?”
“Uống thuốc xong đã hếtđau rồi.” Tay anh hơi dùng sứccầm lấycổ tay HạNhã Ngôn, anh nói thêm: “Cũng không biếtđể KhảKhả ‘đầuđộc’ thêm mấy hôm liệu có tái phátkhông?”
Hạ Nhã Ngôn không nhịn đượcbật cười,quay đầu lạikhẽ nói: “Sao không đầu độcanh chết sớmmột chút!”
Thấy cô cười, Hách Nghĩa Thành được voi đòi tiên nói: “Đừngđến chỗanh ta nữa được không? Tôi đã mặt dàyđi làm ‘tiểu tam’ rồi, đừngđể tôi mấtmặt chứ?”
Đàn ông sao dắt khôngchịu đi mà đánh cũng không chịu lùi thếhả? Nhưngbăn khoăn trong tình yêu cũng biểu hiện mộtphần tinh thần trách nhiệm. Nghĩ đến đây, HạNhã Ngôn đã tha thứ cho sự kỳ quái củaHách Nghĩa Thành. Bên trong đôi đồng tử trong vắtlại hiệnlên ý cười khó thấy, trong lòng cô lại muốn trêu chọcanh một chút. Cô liếc mắtnhìn anh một cái, lập lờnói nước đôi: “Còn chờ xem biểuhiện củaanh thôi.”
Vì vậy, Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho Tham Mưu TrưởngHách rằng thật ra Phó Viện Trưởng trong truyềnthuyết kia là anh họ củacô. Mà mãi sau này Hách Nghĩa Thành mớibiết, lờiđồn đạivề Phó ViệnTrưởng vừagặp đã yêu bác sĩ Hạ thậtra là do Mục Khả dưới sự chỉhuy của HạHoằng Huân “không cẩn thận”phát tán ra bên ngoài.