Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 65: Nỗi băn khoăn của cậu út
Chưa suy nghĩ gì đãnói ra, lại nghĩ đến tình cảmcủa HạNhã Ngôn dành cho Tả Minh Hoàng, còn cả quan hệgiữa HạHoằng Huân và Mục Khả, Hách Nghĩa Thànhdo dự. Cơmtối rõ ràng anh ăn không ngon miệng, đốimặt vớiHạ Nhã Ngôn thậm chí còn có lúc im lặng,thật ra nói đúng ra là không biết phảilàm sao, cho nên nói, người đàn ông nàykhông được tự nhiên so với phụ nữcàng sâu hơn.
Không biết Hách NghĩaThành trong lòng bách chuyển thiên hồi, HạNhã Ngôn như bình thường ngồitrong phòng bệnh xem bệnh án, chờanh ăn xong thì chuẩn bị vềnhà nghỉ ngơi. Còn chuyện gần tốibị chịdâu nhìn được, cô không hề đểtrong lòng, dù sao cũng không phải làcãi nhau lần đầu tiên, đã luyện mãithành quen rồi.
Tả Minh Hoàng trực, lúc rảnhrỗi tựmình sang đây thăm anh em, thật ra mục đích quan trọnglà làm rõ chuyện gì đã xảy ra, HạHoằng Huân không có ý kiến gì gặpanh, nhưng thái độ của Hách Nghĩa Thành khiến anh khó hiểu.
Thấy Tả Minh Hoàng tới,Hạ Nhã Ngôn đứng dậy: “Mấy ngườinói chuyện đi, đợi lát nữa tôi lại tới.”Liếc nhìn thức ăn gần như không đượcđộng đũa, cô không để ý mấynhíu mày, đi thẳng.
Ngồi ở văn phòng thấybuồn ngủ,nhìn thời gian không còn sớm, HạNhã Ngôn tính về nhà trước, ngày mai lạitìm người hâm nóng bình cho Hách NghĩaThành. Đến hành lang, đúng lúc Tả Minh Hoàng từtrong phòng bệnh đi ra.
Sắc mặt anh không tốtlắm, do dựmột chút, anh nói: “Nghĩa Thành nóimuốn uốngchút đồ uốngnóng, tôi đi mua giúp anh ấy một cốc.”
Đó là bệnh nhân của anh, huốngchi chị dâu nhờ anh “phó thác” cho anh ta, HạNhã Ngôn đã đem chuyện chăm sóc HáchNghĩa Thành thành một phần bên trong, cô rất bình tĩnh nói: “Tôi đi cho.”
Tả Minh Hoàng nhìn bónglưng củacô, trong lòng khó có thể dâng lên tâmtrạng chua xót. Chính anh cũng biết mình thua mộtngười đàn ông thẳng thắn, thậm chí ngay cảkhi chưa lên chiến trường cũng đã thua Hạ HoằngHuân rồi, mà trước mắt là cô gái đã từng thích anh, cuối cùng là do anh bỏ lỡ. Nghĩ đếnMục Khả,Hạ Nhã Ngôn giảng hòa với Hách NghĩaThành, quan hệ với Hạ Hoằng Huân, anh không khỏi cười khổ. Giốngnhư bọnhọ gặpnhau, chỉ là vì chứng minh “Nhân sinh hà xứ bất tương phùng” .
Lúc về phòng bệnh, TảMinh Hoàng đã đi rồi, Hách Nghĩa Thành nằm yên tĩnh, không tiếng động giống nhưđã ngủ thiếpđi. Rón rén để sữa nóng xuống, Hạ Nhã Ngôn theo thói quen giúp anh chỉnh lạigóc chăn, lại phát hiện Hách Nghĩa Thành tỉnh. Nhưng anh không mở mắt,cô cũng không lên tiếng.
Đứng bên giường khoảngmột phút, Hạ Nhã Ngôn xoay người đi.Chắc chắncô đi rồi, Hách Nghĩa Thành ngồi dậy,ngó ra ngoài cửa sổ, cảđêm chưa ngủ. Tình cảm tới quá nhanh, nhìn Mục Khả thân thiết vớiHách Nghĩa Thành chợt thấy không chịunổi, anh muốn tỉnh táo lại, lẳnglặng mộtmình.
Sau mấy ngày anh yênlặng khác thường, không hề giống nhưtrước đây tranh cãi cùng Hạ Nhã Ngôn, càng không kháng cự y tá chăm sóc, tích cực phối hợp điềutrị. Vớisự khác thườngcủa anh, HạNhã Ngôn giống như không để ý, cô cố gắnglàm hết phậnsự củamình đến vì Hách Nghĩa Thành cần làm kiểmtra, không nhiều lời cũng không nhiều lời, đưa quan hệgiữa hai người trở về nguyên hình bình tĩnh và xa lạ. Giữabọn họ,chỉ đơngiản là bác sĩ và bệnh nhân.
Việc chăm sóc HáchNghĩa Thành lại lần nữa vào người MụcKhả, mỗingày tan sở cô liền chạy đến bệnhviện đưacơm. Nhìn Hách Nghĩa Thành ăn không ngonmiệng, MụcKhả không ngừng hỏi: “Cậu út, cậuvà Nhã Ngôn thế nào rồi? Có phảilà cậu không chịu phối hợp điềutrị nên bịmất sạchphúc lợi rồi?”
Hách Nghĩa Thành phủnhận: “Không thể nào. Đừngcó đoán mò.”
Mục Khả học Hạ HoằngHuân khích anh: “Có phải cậu không muốnnói thế thì coi như xong, lát nữacháu hỏi Nhã Ngôn.”
Hách Nghĩa Thành nghiêng đầunhìn cô, ánh mắt rõ ràng là cảnh cáo.
“Trợn mắt vớicháu không tốt đâu, cháu cũng không sợ cậu.”Mục Khảnhe răng cười, dáng vẻ không tim không phổi: “Cậu út, cháu ủng hộcậu đuổitheo Nhã Ngôn, hai người rất hợp.”
Hách Nghĩa Thành gõ nhẹgáy cô: “Hợp cái gì? Đầu tiên thân phậnkhông hợp, luận vai vế thế nào được?Không làm được sẽ có người nói cậu già mà không kính.”
“Thế nào là thế nào, nói nhưcậu đã bảytám chục tuổi vậy.” Có thể có đượcthời cơnói anh một chút, Mục Khảhăng hái, cô nói không lớn không nhỏ: “Nên biết,cậu bây giờmới bướcvào đội ngũ đàn ông trưởng thành, chính là lúc best-seller. Nếu không phảicậu là cậucủa cháu, cháu chắc chắn sẽ theo đuổicậu.”
“Nói hươu nói vượn gì đấy!Cháu nghĩ ** à?” Hách Nghĩa Thành ra vẻcho cô cái bạt tai, Mục Khảrất sợsệt lùi vềsau hai bước, hai tay ôm đầu ngồixổm ởgóc tường.
Từ nhỏ đã nhìn cô lớnlên, làm sao không biết được là tiểunha đầu này giả vờ sợ? Hơnnữa, cô xông thiên đại họathế nào anh cũng không động vào mộtngón tay của cô. Hách Nghĩa Thành bị cái độngtác đề phòng kia của MụcKhả làm cho dở khóc dở cười, anh tứcgiận nói: “Tới đây!”
Nhận lấy cái bát trong tay anh, Mục Khảnói: “Băn khoăn của cậu chẳngra sao cả, trừ phi cậu không thích NhãNgôn. Cậu thích cô sao? Chắc chắnthích. Nếu không thì sao cậu lạinhận điệnthoại củacô ấy. Cậubiết, HạHoằng Huân lớn hơn cháu mười tuổi,bao nhiêu người nói anh ấy trâu già gặmcỏ non, nhưngcậu nhìn anh ấy xem, vui như vớ đượccái gì đấy, căn bản là không thấy quan trọng, nói là bạngái trong hàng ngũ trẻ tuổi hóa, chứngminh anh ấy có hấp dẫn lớn. Trướckia ta thấy anh ấy lắm mồm, giờnhìn lại, anh ấy quyết đoán hơn cậunhiều.”
“Người này, rõràng là địa vị lên rồi.” Lần đầutiên bị cháu gái ngoại phê bình, Hách Nghĩa Thành hơi bựcmình: “Mình còn chưa lớn đâu, dám lên lớp cho cậu một khóa chính trịhả? Có phảiđược trao đổi nhiều với chính ủyđoàn 532 không, công tác tư tưởng đượclàm rất đếnnơi đếnchốn đấy.”
“Cháu không có khiếulàm chính ủy, nhưng cháu cũng không phảilà trẻ con đâu.” Mục Khảnhún vai, cười nghịch ngợm:”Cho lo là tâm trạng cậu không ổn,cho rằng độcthân càng đánh càng vinh quang.”
Độc thân càng đánhcàng vinh quang? Lộn xộn gì đấy.Hách Nghĩa Thành không nhịn nổi cười,nghĩ thầm Hạ Nhã Ngôn làm sao lạikhông thể nũng nịu một chút giống MụcKhả. Nói như vậy, thương cô cưngchiều cô cũng có chỗ xuốngtay.
Không có được đáp ánhài lòng từ miệng Hách Nghĩa Thành, MụcKhả giốngmột gián điệp nhỏ đi tìm hiểu HạNhã Ngôn bên kia, hình như người ta giữkín như bưngcái gì cũng không chịu nói. Không còn cáchnào cô đem chuyện bệnh việnbên này mách lẻo với HạHoằng Huân, cuối cùng cô như có điều suy nghĩ nói: “Anh nói xem đây là tìnhhuống gì vậy?Cậu út rõ ràng là muốn ra tay, tạisao chợt ngừng công kích? Dùng trí tuệcủa em, em không hiểu được.”
Cô gái nhỏ của anh sao lạiđáng yêu đến thế. Ánh mắt Hạ HoằngHuân vẫn dừngtrên bản đồquân dụng, sâu trong đôi mắt hiệnlên nụ cườiấm áp, anh nói: “Em đừng cso xía vào, bọn họ cũng không phải là đứabé ba tuổi, theo đuổi bạngái là kỹ năng cơ bản của đàn ông, không cẩn thận Hách Nghĩa Thànhchơi trò lạtmềm buộcchặt đấy.”Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, anh cũng đoán được một chút tâm tư củaHách Nghĩa Thành, trừ băn khoăn đến vấnđề vai lứađịa vị,có lẽ anh càng muốn biết Hạ Nhã Ngôn có phảicòn chưa dút tình với TảMinh Hoàng không.
Kỹ năng cơ bản?Lạt mềmbuộc chặt?Mục Khảđảo đảocon ngươi, cô nói: “Lời anh nói quá cao thâm, đã ra ngoài phạm vi em có thểhiểu. Thôi, không nói với anh nữa,em làm heo đi.”
Nhìn giờ trong máy vitính, Hạ Hoằng Huân nói: “Đi ngủđi, ngày mai thứ sáu rồi, tan việc đếnchỗ anh.”
Được mời rồi.Mục Khảcong cong mắt cười, cô làm nũng hỏi:”Vậy anh tới đón em không?”
“Anh không có thờigian, buổi chiều có cuộc họp.” Lo cô mất hứng, giọng HạHoằng Huân mềm lại chút, anh nói:”Bắt xe đến đây đi, anh trả cho em,được không?”
“Xa như vậy, đi xe lãng phí quá, truyền thốngphẩm chấtđạo đứctốt củadân tộc Trung Hoa anh quên rồi à? Lạicòn là quân nhân nữa, không xứng đáng.” Mục Khả bĩu môi: “Nếu không em không đi, trời lạnhlắm.”
Trong đầu dần hiệnra vẻ thơngây của cô, Hạ Hoằng Huân cười nói: “Không sợ lạnh, hỏa lựccủa anh mạnh,lập tứccó thể mang ấm áp tới đây. Nghe lời đi, ngoan ngoãn, anh nhớ em lắm,tới thăm anh một chút.”
Đồng chí Giải Phóng Quân vẫnlà rất keo kiệt nói lời ngon tiếng ngọt,thỉnh thoảngnói được mộtlần, lậptức dụđược MụcKhả mặtmày hớn hở,cô dịu dàng nói: “Được rồi,vậy em sẽtrèo đèo lội suối một lần, đểanh giải tỏanỗi khổtương tư.”
Ngày thứ hai sau khitan việc MụcKhả đếnbệnh việntrước, giúp Hách Nghĩa Thành cơm nướcxong,được phê chuẩn sau lên đường đến đơnvị. Đứngở cửabệnh việnrất lâu mà không có xe taxi, cô nói thầm: “Muốnxa xỉ mộtlần mà cũng không có cơ hội,thật là.” Đi đến xe tuyếnđứng.
Mùa đông đường trơn, xe tuyếnlái rất chậm,giày vò gần hai giờ mới đến đoàn 532. Vốnđịnh cho HạHoằng Huân ngạc nhiên cô đến phòng anhlàm việc, kết quả bị lính gác làm đúng phận sự cản lại.Chẳng còn cách nào, Mục Khảkhông thể làm gì khác hơn là gọiđiện thoạicho anh. Hạ Hoằng Huân bảo cô đưa di độngcho lính gác, cậu Chiến sĩ nhỏvừa nghe là bạn gái Phó Đoàn Trưởng vội cho đi ngay, Mục Khả kiên trì theo đúngtrình tự làm việc, ghi danh rồi mới vào.
Mục Khả xác địnhphương hướngrất kem, hơnnữa mấylần trướctới đơnvị đềulà ngồi “Xe riêng”, cô căn bản không nhớđường, kếtquả vòng nửangày vẫn không tìm đúng chỗ. Giốngnhư có linh cảm giống nhau, Hạ HoằngHuân gọi điện tới lúc cô đang mờ mịt,anh nói: “Em đi đến đâu rồi? Anh đứngở cửa,sao không nhìn thấy em?”
Mục Khả hếtnhìn đông tới nhìn tây: “Em khôngbiết đây là đâu, phòng ốc củacác anh toàn cùng một kiểu.”
Rẽ ngoặt HạHoằng Huân xa xa nhìn thấy cô, cườihỏi: “Hoa cô nương kia là em sao?”
“À?” Mục Khả xoay người,nhìn anh đi nhanh tới, mặt mày lộý cười, cô nói: “Lính ngớ ngẩnkia là anh sao?”
Trong mắt bất đắcdĩ lại tràn đầy cưng chiều, HạHoằng Huân hơi sẵng giọng: “Quen không ra thể thốnggì rồi.”
. . . . . .
Khi Mục Khả và HạHoằng Huân cùng nhau ở đơn vị hưởngthụ ngày Chủ nhật thì bên bệnh việnđột nhiên trời chuyển nhiều mây, có chiềuhướng dâng lên ồ ạt. Mấy ngày liên tụcHách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngoại trừtrao đổi bệnhtình ra thì không nói gì khác nữa, nhưng Hách Nghĩa Thành lại càng ngày càng thấychán, càng ngày càng phiền não, sao lại thếnày? Giữa đường nhảy một Trình GiảoKim, mỗi ngày lên giọng đưađón Hạ Nhã Ngôn đi làm. Người này là ai đây? Nhảy dù đến lục quân Phó ViệnTrưởng bệnhviện trẻtuổi, có thể nói là người “Cóthân phận có địa vị”, nghe nói với bác sĩ Hạlà vừa gặpđã yêu, một lòng chân thành.
Ngày hôm nay trướckhi hết giờlàm, Hạ Nhã Ngôn như thườnglệ tớiphòng bệnh kiểm tra Hách Nghĩa Thành, cô mộtcâu nói nhảm cũng không có, nói tóm tắt đơngiản rõ ràng dặn dò y tá mấy câu, liền địnhđi cho xong việc.
Hách Nghĩa Thành xoay ngườitrước cô nói: “Chân hai ngày nay hơi ngứa.”
Nhìn vết thương ởchân anh, Hạ Nhã Ngôn nhàn nhạt nói: “Hiệntượng bình thường, không nên lấy taygãi.”
“Rất ngứa, không chịunổi.”
“Chứng tỏ vếtthương lành tốt lắm, kiên trì một chút.”
“Còn hơi đau.”
“Đau? Chỗ nàođau?”
“Hình như là chỗ vếtdao đó, lại giống như không phải, tôi không rõ lắm.”
Không rõ lắm? Phóng đến Hách Nghĩa Thành ánh mắt rõ ràng có chút coi thường, cô hỏi:”Không phải ở chân của anh à?”
Hách Nghĩa Thành bị sặc, cứngđầu cãi cố:”Cả sợichân đều đau, tôi không phân biệt đượclà chỗ nào.”
Mặc dù nghi ngờ về độ tin cậytrong lời nói của anh, Hạ Nhã Ngôn vẫn cởibăng vải trắng ra cẩn thận kiểmtra một lần,mặt ngoài vết thương không phát hiện ra có gì khác thường mà Hách Nghĩa Thành vẫncứ kêu đau, dẫn anh đi chụp phim. Dùsao, bác sĩ trình độ có cao tới đâu cũng không dám dùng mắt và kinh nghiệmđể chẩnđoán bệnh.
Kết quả kiểmtra khiến Hạ Nhã Ngôn giận tím mặt, đưacho y tá Thanh Trường, cô rất giậnmà ném cả phim chụp X-quang lên người anh,lạnh lùng nói: “Hách Nghĩa Thành, đừng có đùa ngây thơ như thế này vớitôi nữa!”
Không cho anh cơ hội biệnbạch, cô sậpcửa đi.
Ngày thứ hai, bác sĩchữa cho Hách Nghĩa Thành đã đổi ngườikhác.
Qua mấy ngày, Hạ Nhã Ngôn cũng không xuất hiện.
�m th�%#ns�B��t-family:Arial’>ế nào thì làm!”
Đã nói làm thì chắcchắn sẽlàm! Dám phá hoại màn cầu hôn “đắmđuối đưatình” của Hạ Hoằng Huân này, anh bổ nhào vào cô gái nhỏ, hôn cảnh cáo!
Một đêm bên nhau nàyrất vui vẻ,Hạ HoằngHuân ở lạicái ổ nhỏcủa MụcKhả. Cô lấylý do anh quá cao không để ý đến sựphản đốicủa anh ôm chăn chạy ra ghếsa lon phòng khách ngủ, kết quảkhi tỉnh lạinằm trên giường thoải mái dễ chịu,mà người nào đó đã đi mua bữa sáng cho cô rồi.Anh đứng ởbên giường hôn lên khuôn mặt nhỏnhắn củacô, giọng trầm thấp nói: “Rời giường,bảo bối,ăn xong dẫn em đi chơi.”
Mục Khả cườihíp mắt, mặcđồ ngủbò vào trong ngực anh, ôm anh như gấuôm cây, để anh ôm cô đi rửa mặt.Dọn dẹp,thay quần áo xong Hạ HoằngHuân liền dẫn cô bạn gái nhỏ bé đi ra ngoài. Anh sắp xếp thời gian rấtđược, đầutiên theo cô đi dạo phố, bắtcô mua thêm mấy bộ quần áo và phụ kiện,sau đó mua bắp rang bơ và sữanóng dắt bàn tay nhỏ bé củacô đi xem phim, sau đấy lại im lặngmặc cho cô chọn một quán KFC để ăn tối,cuối cùng, mua trái cây với đồ bổ dưỡngđi bệnh việnthăm Hách Nghĩa Thành.
Không ngờ trong phòngbệnh sẽcó tình huống đặc biệt xảy ra, HạHoằng Huân và Mục Khả không gõ cửa, nghênh ngang đẩy cửa vào, sau đó hai người cũng ngẩncả người.
Lúc này Hách Nghĩa Thành đang dựa vào đầu giường nắmtay Hạ Nhã Ngôn đứng bên giường hai mắt ửngđỏ, đang nói: “Sao thế? Vừarồi tốtlắm mà, nói trở mặt là trở mặtluôn đấy. . . . . .” Thấy hai ngườixông vào, anh nghẹn luôn.
Bị chị dâu anh trai bắtđược cảnhmập mờnhư thế,Hạ Nhã Ngôn hơi cáu, cô dùng sức hất tay Hách Nghĩa Thành ra, nói rõ ràng:”Vẫn luôn rất tốt, nước giếngkhông phạm nước sông, anh đừng có viphạm!” Nói xong liền cúi đầuvội vàng ra khỏi phòng bệnh, thậm chí không chào hỏi Hạ Hoằng Huân và MụcKhả.
Hạ Hoằng Huân hồiphục lạitinh thần, anh hỏi Hách Nghĩa Thành: “Chuyệngì đây?” Sau đó lấy ánh mắt ý bảoMục Khảra ngoài xem một chút. Chờ cửađóng lại, sắc mặt anh ủ dột đặt đồtrong tay lên bàn, rảnh rỗi ngồilên ghế dựa,lấy giọngchất vấnnói: “Rất bản lĩnh đấy, nói chút xem,trêu em tôi thế nào?” Rốt cuộcanh cũng được cơ hội rồi, Hạ HoằngHuân có cảm giác như nông nô nổidậy.
Hách Nghĩa Thành có cảmgiác khó chịu khi bị nhìn thấutâm tư, anh tức giận trợn mắtnhìn Hạ HoằngHuân, chua xót nói: “Cô ấy bị ngườikhác trêu, không liên quan đến tôi!”
[ ]