Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 53: Chứng sợhãi thân thiết


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 53: Chứng sợhãi thân thiết

Chỉ thị thăng chứccho Hạ HoằngHuân nhanh chóng được đưa xuốngđoàn 532, đoàn trưởng Lục TrạmMinh có chút bất ngờ nhưngđồng thờicũng cảm thấy cực kỳ hài lòng, cảm giác nhưhổ mọcthêm cánh. Ninh An Lỗi gọi điệnthoại tớihỏi thăm tình hình phục hồicủa thắtlưng HạHoằng Huân. Anh cũng có ý quay lại quân khu trướcthời gian làm công tác giải ngũ cho lão binh, muốn đích thân đưa tiễn ngườicủa anh đi.

Công việc tạm thờichấm dứt,việc đạisự tiếptheo cần phải làm dĩ nhiên chính là lậpgia đình. Mọi người đều nói sự nghiệpnhư tấmlưng củangười đàn ông, nhưng nếu không có gia đìnhchống đỡđằng sau tấmlưng ấysẽ rấtmệt mỏi.Hạ HoằngHuân lặng yên không một tiếngđộng đưachuyện kếthôn vào kế hoạch gần. Mục Khảcũng không biết, anh đã gọi điệnthoại vềquân khu báo cáo chuẩn bị kết hôn.Tất nhiên trước khi báo cáo kết hôn,anh phải làm công tác tư tưởngcho đồng chí nhỏ nào đó, nhiệm vụ thiếtyếu này đươngnhiên sẽ đượcthực hiệnsau khi Hạ Hoằng Huân xuất viện.

Hai người chung phòngbệnh phốihợp điềutrị rấtăn ý, thời gian cứ thế trôi qua, trong nháumắt, cảhai người cùng xuất viện. Ngày cuối cùng HạHoằng Huân làm vật lý trị liệu, MụcKhả trong phòng bệnh giúp anh xoa bóp thắtlưng.

Nghĩ đến ngày mai anhphải trởvề quân khu, sớm chiều bầu bạnđã trở thành thói quen khiến Mục Khả cảmthấy có chút không hứng thú, cô tiếptục độngtác xoa hông cho anh buồn buồn nói: “Nhã Ngôn nói, chỉ cầnanh vẫn tiếptục mỗingày huấn luyện, vết thương ởthắt lưngsẽ có thểtái phát.”

Bị ép buộc nằmtrên giường bệnh “hưởng thụ” xoa bóp, HạHoằng Huân nghiêng đầu nhìn MụcKhả an ủinói: “Có quân nhân nào trên người khôngbị thương,vết thươngcủa anh là còn nhẹ rồi đấy. Không có chuyện gì đâu, chỉ cần không quá sứcsẽ không tái phát, từ nay anh sẽchú ý hơn.”

“Chú ý thế nào chứ? Viên Soái nói anh trên sân huấn luyệncứ nhưthể không muốn sống vậy.” MụcKhả bắtbẻ anh, hai tay xoa bóp dần nóng lên, chà xát qua lại ngay giữathắt lưngHạ HoằngHuân, cố dùng lực tay mạnh yếu vừaphải, vẫnkhông quên hỏi: “Thế này đã đượcchưa? Có làm anh đau không?”

Nói thật, đây quả thậtlà sự hành hạ ngọt ngào. Bàn tay nhỏ nhắnmềm mạicủa cô chạmvào da thịt của anh, cảm giác xoa bópthoải mái không gì diễn tả được, chỉlà nhìn cô vì mình mà đau lòng, Hạ Hoằng Huân cảmthấy thậtsự anh hưởngthụ quá nhiều, quá hạnh phúc, anh từ từ nhắm hai mắthài lòng nói: “Kỹ năng không tệ, anh rấtthoải mái, em học từ ai vậy?”

Được khen ngợi đồngchí nhỏ rốtcuộc cũng nở nụ cười, cô chà mạnhhai bên hông từ ngoài vào trong, động tác lặplại mộtlần nữa:“Em hỏi bác sỹ trong bệnh viện, cô ấydạy em, Nhã Ngôn còn mang sách đến cho em, em đềuđọc rấtkỹ, chỉlà vẫn không dám thử vớianh.” Bác sĩ nói nếu kỹ thuậtkhông thực hiện đúng sẽ khiến đau đớntăng lên, vì vậy Mục Khảđâu có dám dễ dàng xuống tay. Cho nên vào buổi tối trước khi đi ngru cô chườm nóng cho Hạ Hoằng Huân, cũng rấtcó hiệu quả.

“Đã bảo em nghỉ ngơinhiều, ít động chạm thôi, toàn hành động không nghe lờichỉ huy. Nếulà binh dưới tay anh, nhất địnhanh sẽ sớmđá bọn họ.”Hạ HoằngHuân ngoài miệng phê bình nhưng trong lòng lạingọt ngào khó tả. Kể từ khi MụcKhả có thểxuống giườngđi lại, lầnđầu tiên anh được chăm sóc cẩn thật, cho dù không nhắc tới cũng cảm thấyrất cảmđộng. Vếtthương ởthắt lưngcũng không còn để ý, chỉ hậnkhông thể bị thương thêm vài ngày.

“Vậy anh cũng đá emsao, đồ ngang ngược!” Mục Khả già mồm,tính khí trẻ con bộc phát, cô nghiếnrăng véo một cái vào hông của anh, nghe thấyHạ HoằngHuân kêu một tiếng, cô lại nhẹ nhàng xoa hông cho anh: “Sau này nếu có thờigian em sẽ xoa bóp cho anh, có thể giảmđược mệtmỏi.”

Hạ Hoằng Huân nhẹnhàng xúc động, nghiêng người chăm chú nhìn cô bạn gái nhỏ, không khỏi mỉmcười sâu xa.


Cảm nhận đượcánh mắt củaanh, Mục Khả ngước mắt: “Nhìn cái gì? Không vui à? Bây giờ là Phó Đoàn Trưởngrồi, không quản được anh rồiđúng không?” Điều lệnh chuyểnsang bộ độiđặc chủngđã bị bãi bỏ, Hạ Hoằng Huân đã đem chuyện được thăng chứ Phó Đoàn Trưởngnói cho Mục Khả.

Hạ Hoằng Huân ngồidậy, cầmlấy tay củacô, khóe môi cong lên càng lúc càng sâu.

Mục Khả giậnanh: “Anh cười khúc khích cái gì thế?”

Hạ Hoằng Huân cúi ngườilại gầncô, nói thầm thì bên tai Mục Khả:”Anh rất vui lòng được em chú ý đến.Vậy em lúc nào có thời gian?”

Mục Khả a mộttiếng, nhìn vào ánh mắt hếtsức nồngnàn của anh, cô chợt hiểuđã hiểu ra cái gì, mím môi không nói lời nào.

“Em nói đi, lúc nào thì em có thời gian?” Môi của anhlướt nhẹtrên gò má cô, giọng nói phảng phấthơi thởnam tính, Hạ Hoằng Huân ngon ngọt dụ dỗnói: “Kết hôn rồi có thể ở bên nhau hằngngày, đến lúc đó mỗi đêm đềucó thời gian, em thấy nhưvậy có đượckhông?”

Nụ hôn mềm mạidịu dàng như vậy, ánh mắt chân thành nóng bỏng như vậy, làm tim MụcKhả đậploạn lên, cô khẽ ngẩng đầu, đôi đồngtử đen nhánh dao động, nhìn thấysâu trong mắt anh hình ảnh nho nhỏcủa mình, cô liếm môi một cái.

Hành động này thật khiêu khích khả năng kiềm chế củaanh! Hạ HoằngHuân căn bản không kiềm chếđược sựckích động cùng cảm xúc mạnh mẽ sâu sắctrong lòng, anh đưa cánh tay ôm cô vàotrong ngực, thân thể mềm mại nhưkhông xương, mùi thuốc sát trùng hòa cùng mùi thơm nhàn nhạtcủa cơthể, làm anh không kìm lòng được nhắmmắt lại,cúi đầu hôn cô thật sâu…….

Trong thời gian ở bệnhviện, HạHoằng Huân luôn luôn kiềm chếbản thân, thậm chí là lúc ôm nhau ngủ,anh cũng chỉ nhẹ nhàng ôm cô, không cử động nhiều.Cảm nhậnđược sựyêu thương tôn trọng của anh, Mục Khảdựa sát vào người anh, nhẹ nhàng hôn trả lại.

Làm sao có thể chịu đựngđược khi cô dịu dàng như thế, hô hấpcủa HạHoằng Huân dường như gấp gáp hơn,bàn tay cuối cùng không an phận luồnvào bộ quầnáo rộng thùng thình, từng chút từngchút vuốt ve da thịt mịnmàng bên eo cô, Mục Khả dườngnhư không còn ý thức, lạinghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn từ môi anh đang kềsát môi cô: “Anh muốn…..”

Đúng lúc hai ngườiđang ý loạn tình mê, lại có ngườixông vào lần nữa. Mục Khả kinh ngạcvùi mặt vào cổ Hạ Hoằng Huân, trong nháy mắt khôi phục lại tỉnhtáo, Hạ HoằngHuân nhẹ nhàng ôm lấy bảvai Mục Khảđồng thờinhìn về phía cửa, thấy sắc mặt ảm đạmcủa Hách Nghĩa Thành đang đứng ở đó.


Còn chưa nói yêu đương, đã dám ăn thịt heo. Khi Hách Nghĩa Thành hiểuđược vì sao vẻ mặt hai người trướcmắt có phầnkinh hoàng thì sắc mặt củaanh trầm xuống vài bậc, đưa ánh mắtsắc bén nhìn chằm chằm Hạ HoằngHuân, giống như muốn nói: “Cậu chú ý cho tôi một chút!” Sau đó lạnh lùngbuông hai chữ: “Ra ngoài!” Rồi xoay ngườibước đi.

Mục Khả đưa lưng vềphía cửa nghe thấy giọng nói của Hách Nghĩa Thành càng thẹn thùng chỉmuốn chui xuống đất, cô nâng tay dùngsức đậpthùm thụp vào ngực của Hạ HoằngHuân, khe khẽ oán trách: “Đều tạianh!”

“Anh ta đâu quản được việchôn môi! Cùng lắm thì anh viết kiểmđiểm!” HạHoằng Huân cảm thấy buồn bực,vất vảlắm mớibồi dưỡngđược chút tình cảm, đang lúc tình nồng ý mật thì bịphá hư, lờicầu hôn cũng chỉ mới nói được mộtnửa, mộtnửa lạibị nghẹnkhông thể nói lên lời, trong lòng cảmthấy thậtsự bịtổn thương.Anh giận dỗinghĩ thầm, lập tức xuất viện,lập tứckết hôn nếukhông chắc chắn sẽ sinh ra chứng bệnhsợ hãi thân mật.

Vẻ mặt anh bình tĩnh không nhanh không chậm chỉnhsửa lạiquần áo cho Mục Khả, lại thuậntay vuốt gọnmái tóc của cô, giọng nói cựckỳ bất mãn: “Ai cũng nói người củabộ độicó thói quen tốt, sau khi vào cửa đềuphải nói “báo cáo”, thật là vớvẩn! Em ởđây nghỉ ngơi, để anh ra ngoài xem anhta dặn dò gì.” Bị người khác xen vào, chuyện tốtcòn chưa nói được, người cậu này sau này sẽtrở thành trưởng bối của anh, HạHoằng Huân có muốn trở mặt cũng không được.

Đứng ở hành lang, khóe môi Hách Nghĩa Thành conglên thành một đường, thấy Hạ HoằngHuân đóng cửa bước ra, anh đưa tay chỉ tớiđây, nhỏ giọng chỉ trích: “Cậu thậtlà giỏi ha, bản lãnh thật không nhỏ.”

Có ý gì đây! Hạ Hoằng Huân không nểtình liếc anh một cái: “Trong điều lệnh không có viếtkhông được chạm vào người bạn gái. Sao anh phải tức giận nhưvậy? Anh trông nom….”

“Ai nói với cậu chuyệnnày!” Không đợi anh nói xong, Hách NghĩaThành tức giận cắt đứt.

Giọng của HạHoằng Huân càng thêm cứng rắn:“Vậy anh địnhnói chuyện gì?”

“Tôi đã quá xem thườngcậu rồi,Hạ HoằngHuân, có phải khi cậu nghe tôi nói cậu tiếp cận MụcKhả là có mục đích thì trong lòng cậutrộm cườimỉa mai? Có phải cậu nghĩ tôi thật ngu ngốcthiển cận,cả nhà chúng tôi ngu ngốc, hay là chính nhà chúng tôi mới là ngườitrèo cao?”

Khi biết văn bản báo cáo củaHạ HoằngHuân chưa chuyển đã bị bác bỏ , anh cùng MụcKhải Minh phối hợp với nhau mấyngày cũng không xem được điều lệnh.Hách Nghĩa Thành cảm thấy kì lạnên gọi điệnthoại tớicho Mục Nham, cuối cùng cũng biết được gia thế‘hiển hách’ của đồng chí Trung tá. Anhtức giậnra mặt, gác lại công việc trực tiếpchạy tớiđây. Nếu không phải vì Mục Khả, vừarồi anh thậtsự muốnxách cổ HạHoằng Huân đánh ột trận.Cứ nghĩ đếnngười ta có rắp tâm khác, Hách Nghĩa Thành cảmthấy nhưbị chọcgiận đếncực điểm.

Thì ra là cái này, còn tưởngHách Nghĩa Thành nhìn anh hôn Mục Khả cảmthấy không vừa mắt. Hạ HoằngHuân đã khống chế được tình hình, bìnhtĩnh nói: “Đó là suy nghĩ của anh, còntôi không nghĩ như vậy.”


“Cậu có thể nói thẳnglà tự tôi cho là đứng, tôi không ngại.” Hách Nghĩa Thành vẫncảm thấybực mình, thẳng thắn nói.

Hạ Hoằng Huân thấybộ dạngnghiến răng của anh không nhịn được cười,anh nói: “Đổi lại là anh thì anh sẽ thế nào, chắcphải dán lên trán tờ giấy,nói ọi người biết ông nội tôi từnglàm Thượng tướng quân khu lệnh, ba tôiđã từng làm quân trưởng, có cầnthiết không? Họ là những người thếhệ trướclập chiếncông, liên quan gì đến tôi? Tôi lấy gì ra đểkhoe khoang?”
“Ai bắt cậu phảidán lên trán? Vậy nên cậu giảbộ câm điếc?Còn lý luận! Tưởng làm bộ sống dưới‘bóng râm’ rất oách à!” Hách Nghĩa Thànhgiận đùng đùng đi một vòng quanh anh, giận dữ nói: “Nếu không phảixem cậu là một bệnh nhân, tôi chắc chắnsẽ xửcậu!”

Sống ở trong bóng râm? Hạ Hoằng Huân hoàn toànkhông còn gì để nói. Nghĩ đến ngườita dù sao cũng là ‘trưởng bối tươnglai’, anh thu lại vẻ mặtcùng biểu cảm bất cần đời,chậm rãi nói: “Được rồi,Tham Mưu Trưởng Hách, đừng nóng, chuyện này cũng đâu có gì to tát. Gạt cũng không phảilà nhằm vào anh, chẳng qua tôi muốndựa vào thựclực củabản thân thôi.”

Hách Nghĩa Thành vẫncòn tức giận,nghĩ đến MụcNham cũng biết mà không nói, anh xoay người lạiđá một cái vào cái ghế dài, ngoài miệngmắng: “Tên kia cũng là đồng lõa!” Anh lấy thuốc lá ra đưa lên miệng,song lại chợt nghĩ đến điều gì đó lạibỏ lạivào trong bao, hỏa khí còn chưa tiêu hết,lấy giọngchâm chọc đáp lễ: “Bây giờ thật có hình tượng,chư hầumột phươngrồi nhỉ, Phó Đoàn Trưởng Hạ!”

Hạ Hoằng Huân tựgiễu mà cườicười, có chút căng thẳng.

Thấy động tĩnh bên ngoài, Mục Khả từ trong phòng bệnhđi ra, chột dạ nhìn Hách Nghĩa Thành mộtcái, sau đó đá vào bắp chân Hạ HoằngHuân, giống như xả giận thay cậu,thì thầm nói: “Anh giỏi thậtnha, định làm hoàng tử Ếch hả?” Lúc đầunghe nói anh bị Thích Tử Di đá, cô còn cảm thấy uất ứcthay anh, bây giờ nhìn lại, hoàn toàn không đáng để đồngtình.

Vuốt ve gương mặtcủa củacô, Hạ HoằngHuân cười nói: “Con ếch con cóc cái gì, tưởng tượng phong phú thật.”

Lúc này, có một nữ y tá đi tới:”Hạ Hoằng Huân, đến lúc vật lý trịliệu rồi.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽtới ngay.” Hạ Hoằng Huân đồng ý, quay đầunói với Hách Nghĩa Thành: “Hai người nói chuyệnđi, tôi phải đi trước, nếukhông vội trở về thì ở lạicùng ăn cơm, tôi bảo Nhã Ngôn mang thêm đồ ăn.” Suy nghĩ đến việc sau này sẽtrở thành người một nhà, đồng chí Phó Đoàn Trưởng mới nhậm chứcrất biếtđiều chào hỏi “cậu vợ” tươnglai.

Nghĩ đến tài nấu nướngcủa bác sỹHạ quảthật không tệ, vẻ mặt Hách Nghĩa Thành dịu đi, nhận thành ý nói:“Không phiền chứ?”

Giống như biếtrằng anh sẽkhông từ chối, Hạ Hoằng Huân kéo tay áo xuống nói một câu: “Không!”. Lúc đi tới ngã rẽ cầuthang nhìn thấy Thích Tử Di vẻmặt hốthoảng đứngở đó.


Chờ Hạ HoằngHuân biến mất ở trong tầm mắt,Hách Nghĩa Thành lẩm bẩm: “Cái gì gọi là tạm được chứ?”

Mục Khả đứngbên cạnh Hách Nghĩa Thành, lặng lẽkéo kéo tay áo của anh: “Cậu út, hai ngày cậu không tới thăm cháu rồi.”

Hách Nghĩa Thành nghe vậytỏ rõ ghen ghét mười phần nói: “Có cậu ta ởđây có thể tùy ý sai khiến, cậukhông tới cũng có sao đâu.”

“Làm sao có thểgiống nhau được.” Mục Khả lắc lắc cánh tay tay làm nũng, nghịch ngợmnói: “Hấp dẫn chỗ nào cũng có, nhưng không thểthay thế cậu!”

Không chỉ Hạ HoằngHuân, đối với kiểu làm nũng của MụcKhả khiếnHách Nghĩa Thành cũng không chống đỡ nổi,anh cong cong khóe môi, véo một cái vàogương mặtnhỏ nhắncủa cô: “Ngày mai xuất viện,có muốn ăn chút gì không, cậu mời,nếu tiệnthì bảo đồngchí Hạ kia đi cùng, coi như ăn mừngmột bữathôi.” Cháu gái xuất viện, ai đó lạithăng chức, nói thế nào cũng có thểcoi là song hỉ lâm môn, tâm tình của Hách Nghĩa Thành lúc này đang vô cùng tốt.

“Nhã Ngôn nói ngày mai cô ấy rảnh, mời chúng ta tớiăn cơm.”

“Vậy cháu điđi.”

“Cái gì mà cháu đi đi, là chúng ta, Hạ HoằngHuân nói ba người chúng ta cùngđi.”

“Cậu đi làm gì,người ta lạikhông mời cậu.”

“Không cần phải chính thứcđưa thiệpmời nhưvậy chứ?Hạ HoằngHuân cũng nói với Nhã Ngôn rằng ba ngườichúng ta cùng đi. Đi đi, đi đi cậu, cậu không phảiđã nếm thửcòn khen cô ấy nấu ăn ngon rồi sao, con đãnói những món cậu thích cho cô ấy biết rồi,cậu cũng nên nếm thử một chút tài nghệcủa cô ấychứ?”

Cô ấy không phản đối?Không giống cô ấy chút nào. Giữa hai người bọnhọ khó có thể hòa bình, bữa cơm này quảthật không dễ tiêu hóa.

Hách Nghĩa Thành có chút do dự:”Nói sau, chỉ sợ ngày mai có việckhông đi được.”
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.