Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 52: Sự lựachọn đơn giản
Làm ầm ĩ một ngày, khi MụcNham dẫn vợcon đi, Mục Khả lười biếng nằmbẹp trên giường không muốn động đậynữa. HạHoằng Huân thật vất vả mới dụ dỗ được cô dậyăn cơm, lạiđỡ cô ra ngoài tản bộ một lát, mớiphê chuẩn cho cô nghỉ ngơi.
“Uống rồi ngủtiếp, em ngoan ngoãn nghe lời chờkhi nào xuất viện anh dẫn em đến chỗanh chơi.” Trước khi ngủ,Hạ HoằngHuân bắt MụcKhả uốngsữa tươi,hi vọng nâng cao chất lượnggiấc ngủcủa cô.
“Đây là điều kiện trao đổikiểu gì thếhả, em cũng đâu có muốn đếnđơn vịanh.” Thật ra thì cô rất thích uốngsữa tươi,chẳng qua cô chỉ muốn nghe Hạ HoằngHuân dỗ dành cô thôi.
Hạ Hoằng Huân cau mày: “Em cũng không thích ăncơm nhưngcó thể không ăn sao? Anh ở đó, em không thích cũng phải đi!”
Anh chính là người như vậy,sau khi nằm viện Mục Khả phát hiệnHạ HoằngHuân bá đạo cũng biết dỗcô ăn những đồ có dinh dưỡng mà bình thường cô không thích. Cộng thêm tay nghề nấu nướngcủa HạNhã Ngôn ngay cả Hách Nghĩa Thành cũngphải khen không dứt miệng, tật xấukén ăn của cô cũng đã được bỏtừ lúc nào chẳng hay. Nhưng người đàn ông này rất không biết cách nói ngọt.
Mục Khả bĩu môi uốnghết cốcsữa tươi,Hạ HoằngHuân đắp kín chăn cho cô rồi nằmnói chuyện cùng cô, phải đợiđến khi nào cô ngủ rồi mới trởvề phòng bệnhsát vách.
Mục Khả không muốnxa anh, kéo tay anh, hỏi chuyện ban ngày, “Ông ấy nói gì với anh vậy? Em đã hỏi chú út, chú nóichỉ là chuyện công việc mà thôi nhưng em không tin.”
Đã biết cô nhất địnhsẽ hỏi,Hạ HoằngHuân nói thật: “Dĩ nhiên còn chuyện củachúng ta nữa.” Lấy ngón cái nhẹnhàng ấn mu bàn tay Mục Khả,anh nghĩ rồi nói: “Mục Khả,có thể nói cho anh biết tạisao lại có thể đối xử với TiểuThần giốngnhư chịem ruột đượckhông?”
“Anh họ nói hết cho anh rồià?” Thấy anh gật đầu,Mục Khảim lặng, ánh mắt cô nhìn về phía mặt đất,thật lâu mớitừ từmở miệng:”Dù sao cũng không liên quan đến Tiểu Thần,không phải sao? Lúc còn nhỏ chúng ta ai cũng mong được ởbên cha mẹ, được thương yêu cưng chiều.So với tình yêu của mẹ dành cho, Tiểu Thầncòn nhỏ nhưvậy đã mấtđi tình yêu của cha mẹ, nó thậtđáng thương.”
Hạ Hoằng Huân im lặngnắm tay cô thật chặt, dường nhưđang tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Mục Khả khẽnhếch khóe môi cười cười, trong miễn cưỡnglộ ra sựchua sót, cô nói tiếp: “Khi Tiểu Thầnđược hơnhai tuổi vì đi tìm dì mà lén chạy ra ngoài rồibị nạnxe cộ, suýt chút nữa không cứuđược. Bởivì mấy ngườicậu út đềuđến bệnhviện, nên em mới biết. Em gặp cậuvội từđơn vịtrở vềở trong hành lang, còn có dì đang quỳ rạp trên mặtđất khóc. Dì đưa tay kéo bàn tay đang nắmthành quyền của cậu, nói tất cả đều là lỗicủa dì, là dì. . . . . . Không biết xấuhổ đi cầuxin con trai. Nói nếu phải chếtthì hãy để dì chết, nhưng hãy tha cho Tiểu Thần.. . . . .”
“Sau khi Tiểu Thần khỏelại, thì đượcđón về nhà. Em bắt nạt nó, cắt quầnáo của nó, ném đồ chơi của nó, nó vẫnkhông khóc. Có lần nó bị em đẩytừ trên cầuthang xuống đập vào trán nhưng nó vẫn bò dậy,nắm chặttay em, không ngừng gọi ‘ chị’.” Mục Khả nghẹn ngào, cô nghiêng đầu nhìn HạHoằng Huân, nhỏ giọng nói: “Emkhông cố ý, bởi vì nó đi theo em, em chỉmuốn hấttay nó ra.”
Hạ Hoằng Huân vuốtmái tóc cô dịu dàng nói: “Anh hiểu!”
“Dì cũng biết emđối xửvới TiểuThần không tốt, lần đó em nhìn thấy dì ôm TiểuThần khóc. Tiểu Thần khi còn bé cũngđáng yêu như Đồng Đồng vậy, cũng rấthiểu chuyện,trưởng thành sớm. Nó lau nước mắt cho dì, ngọngnghịu nói mẹ không đau. . . . . .” Nướcmắt từkhóe mắt MụcKhả trượtxuống, cô khóc nói: “Năm ấy cậuút đưa em đi thăm mẹ em liềnhỏi mẹ,hỏi mẹcó thể đốitốt vớiTiểu Thầnhay không. Mẹ không trả lờiem, em chỉ có thể thấy nụ cườicủa mẹtrên tấm bia, dịu dàng, tha thứ. . . . ..” Từ đó trở đi, Mục Khả buông bỏoán hận với MụcThần, hai người giống như chịem ruột. Mà Mục Thần cũng vô cùng thương yêu cô.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân vô cùng khó chịu, anh rất không muốn gợilại chuyệnđau lòng của Mục Khả, vì vậy anh cúi ngườihôn lên hàng lông mi ẩm ướt củacô, đau lòng nói: “Không cần nói nữa.”
Mục Khả khịtmũi, lau nước mắt, tặng cho cho Hạ HoằngHuân một nụcười trấnan, cô nói: “Để em nói một lầncho xong đi, sau này sẽ không đề cập đến nữa.”
Nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, HạHoằng Huân khó khăn gật đầu.
Mục Khả yên lặngthật lâu, khi mở miệng thì cảm xúc củacô cũng đã bay tới nơi nào không hay, Hạ Hoằng Huân nghe được cô nói: “Trước khi em vào đại học, cậuút đã nói cho em rất nhiều chuyệncủa bọnhọ, ba em là một quân nhân ưu tú, vết thươngtrên người có đếm cũng không hết, em đều biết.. . . . . Nhật ký của mẹem cũng đã đọc vô số lần,cảm thấyđọc năm mườituổi cùng hai mươi tuổi cảm giác rấtkhác nhau. Cậu út nói đó là bởi vì em đã trưởngthành, Đúng vậy, em đã trưởng thành, biếtkhông nói thì sẽ không thể giảiquyết đượcvấn đề,biết trên thế giới này thật ra rấtkhó tìm đến những điều vĩnh hằng bấtbiến. ‘ Vĩnh viễn ’ có thể là kỳ vọng, có thểtheo đuổi, nhưng không thể quá cố chấp.17 năm rồi, thật ra thì em cũng khôngnói rõ được mình có còn hận bọnhọ nữahay không. Em biết bọn họđang chờ mộtcâu tha thứ của em, nhưng em không làmđược. . . . . . Đối với dì, tha thứ mẹ dạy em đã đếncực hạnrồi, vềphần ba em, có thể mãi đặt mẹ ởtrong lòng là tốt rồi. . . . . .”
Nói tới chỗ này MụcKhả dừnglại không nói tiếp. Cô không nói nhiều lắm, còn có chút không mạch lạc, nhưng HạHoằng Huân cảm nhận được đau khổcùng mâu thuẫn của cô. Trải qua 17 năm trưởng thành, cô từmột cô bé không biết biểuđạt bấtmãn, yếu đuối trở thành một cô gái lươngthiện, hiểuchuyện. Hách Xảo Mai dưới suối vàng có biết,nhất địnhsẽ cảmthấy vui mừngvì có một đứa con gái như cô.
Hạ Hoằng Huân im lặngđứng dậytắt đèn, anh vén chăn nằm lên giườngbệnh, kéo Mục Khả vào trong lòng. Mục Khảcũng không kháng cự, cô thuận theo vùi vào trước ngực anh, như đứabé cần bảovệ.
Đang lúc Hạ Hoằng Huân cho rằngcô đã ngủ, Mục Khả nhẹ nhàng nói: “Có phải anh muốnhỏi em vì sao đã từng có kinh nghiệmnhư vậylại vẫnlựa chọnở bên anh đúng không?”
Sự nhạy cảmcủa cô làm Hạ Hoằng Huân không phản bác được.Đúng vậy, tối nay quả thực anh có hai vấnđề. Vấnđề thứnhất anh không hề do dự hỏi ra, thứhai, anh chần chờ mãi mà không nói.
“Mẹ nói cho emtrong mỗi giai đoạn của cuộc sốngđều có mộtchuyện cầnlàm. Ví dụ như lúc nhỏ phải tậptrung học hành, trưởng thành mớicó thể yêu đương, sau đó kết hôn sinhcon, từng bước từng bước nhưvậy. Mẹnói có một ngày sẽ có một người đàn ông thay mẹ yêu thương em, bảo em đừngvì nghề nghiệp hay thân phận mà từ chốingười đó, bởi vì điều em từ chốikhông chỉ có anh mà còn có thể là hạnhphúc nửa đờisau . Em nghĩ mẹ đã có dự cảm từ trước,dự cảmem xuất thân từ gia đình quân nhân sẽkhông tránh khỏi phải tiếpxúc với quân nhân. Đây là ảnhhưởng tớitừ mẹ,còn có cả bác và cậu út.”
Hơi điều chỉnhtư thế,Mục Khảgối lên cánh tay của anh nói: “Bọn họ đều là quân nhân, em muốn từ chối cũng không được.Bác em đối với bác gái rất tốt,bác gái nói bởi vì lúc còn trẻ bác luôn tậptrung cho công việc không có thời gian ởbên bác gái nên bác cả luôn tự trách, cho nên lúc được ở cùng nhau bác cả đều đối với bác gái tốt gấp đôi. Còn có cậu út, em thấycậu vô cùng yêu bộ quân trang kia, cũng rấttrung thành với bộ đội. Em biếtngoại trừcông tác xuất sắc cậu còn rất yêu thươngem, giống như mẹ vậy. Trong lòng em, cậu út là người cậu, ngườiđàn ông tốt nhất trên thế giới này.” MụcKhả dừngmột chút, nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặttuấn tú củaHạ HoằngHuân, nói nho nhỏ: “Hai người, rấtgiống!” Không phải cô chưatừng bài xích quân nhân, nhưng ngườiquân nhân bên cạnh cô vừa ưutú lại vừathật thà, Mục Khả không có lý do gì để từ chối.
Thì ra Mục Khả cũng có bệnhyêu cậu. Có lẽ sự sùng bái đối yêu thươngvới ngườicha do biến cố gia đình nên đã chuyển đến trên ngườiHách Nghĩa Thành. Nghĩ đến đây, Hạ HoằngHuân theo bản năng tự nhủ:”Xem ra anh cũng lầm phương hướng.”Trong lòng nghĩ là: “Vốn tưởng rằngtình địch là Tả Minh Hoàng, không ngờ lại là Hách Nghĩa Thành, may mà anh ta là cậu, nếukhông nhất định thua thảm.”
“Cái gì?” Anh nói rấtnhỏ, MụcKhả không nghe rõ.
“Không có gì. Mình anh hiểulà được rồi,ngủ đi.” Hạ Hoằng Huân hôn lên tráncô, khuyên bảo: “Chuyện trướckia đến đây là chấm hết, về sau có anh! Chờxuất viện,đưa anh đi thăm bác gái nhé.”
Mục Khả ừ một tiếng,nhẹ nhàng khoác tay lên eo anh, rụt vào trong ngựcHạ HoằngHuân từ từthiếp đi.
Những chuyện có liên quan đến Mục Khả Minh cùng Hách Ức Mai lúc nào cũng nặng nề. Sau lầnnói chuyện này Hạ Hoằng Huân quyết địnhvề sau không nhắc tới bọn họ nữa. Anh thích MụcKhả, hi vọngcô có thể vui vẻ hạnh phúc, anh tin mìnhcó năng lực này. Mà những thứđã tạo thành tổn thương cho cô, nếu không thểthay đổi, thì nên dừng ởđây, không nên tự chuốc khổ.Về phầnMục Khảthiếu tình thương, Hạ Hoằng Huân muốnthông qua cha mẹ người nhà mình đểđền bù.
Sinh ra ý nghĩ như vậy, HạHoằng Huân phải hoạch định lạitương lai một lần nữa, MụcKhả đươngnhiên bị quy thành một bộphận cựcquan trọng trong cuộc sốngcủa anh. Anh quyết định sẽ cố gắng hếtsức chăm sóc tốt cho cô, cho cô một giađình đầm ấm.Vì vậy, ngày hôm sau, sau khi Hạ HoằngHuân làm xong vật lý trị liệusau thì tự mình đến bộ đội đặcchủng mộtchuyến.
Đối với quyếtđịnh củaanh, Dạ vô cùng tiếc hận,ông thở dài cầm tay Hạ Hoằng Huân: “Không ngờ mất nhiều hơisức nhưvậy vẫnkhông lấy được, đơn vị chúng tôi tổnthất quá nặngnề rồi.”
“Nghiêm trọng rồi.” Hơidùng sức nắmtrở về,Hạ HoằngHuân lạnh nhạt nói: “Sĩ quan có năng lựctốt có khốingười, tôi chưa là gì. Nhưng phải nói thật,tôi rất vinh hạnh.” Anh cong môi cười,nụ cườitự tin ngạokhí.
Dạ rất thưởngthức sựthẳng thắnlỗi lạccủa anh, ông cũng cười, ý vịsâu xa vỗ vỗ bả vai Hạ HoằngHuân nói: “Lấy tính cách của cậu,tôi cứ tưởnglà đã nắm chắc. Đơn vị cậukhông chịu thả người, tối suýt chút nữađập bàn rồi.”Nói xong, ông cười khổ.
“Cám ơn!” Hạ HoằngHuân chân thành nói cám ơn, giải thích đơngiản: “Nếu như đổi lạilà ba tháng trước, tôi sẽ không bỏqua cơ hộinày.” Nếu như không gặp gỡ MụcKhả, dù phảibắt đầulại từđầu, dù anh chỉ cách Thượng tá một bước,anh sẽ không do dự mà chấp nhận khiêu chiếnnày. Bộ độiđặc chủng,thi hành đều là những nhiệmvụ đặcbiệt khó khăn, đó là đỉnh cao củabộ binh, là nơi bao nhiêu người tha thiết ướcmơ . Mà anh, lựa chọn bỏ qua.
Sau này khi Mục Khả biếtanh lựa chọnnhư vậy,cô hỏi anh vì sao thì Hạ HoằngHuân tiến tới bên tai cô xấu xa nói:”Huấn luyện cường độ lớnnhư vậy,ông già như anh sao chịu được.Chưa đếnhai năm cái eo đã hỏng rồi, làm sao làm bài tập ở nhà được, hử?”
Sao cô lại không biết HạHoằng Huân đang cố gắng chuyển chủđề chứ.Cô làm nũng ngồi trên đùi anh ôm cổ anh, cảmđộng nói: “Cám ơn!”
Hạ Hoằng Huân ôm lấycô, vẻ mặtbất cầnđời trêu chọc cô: “Đi nấu cơm cho chồngem đi, tuy nói yêu cầu của anh không cao, nhưng em cũng không thể ngược đãi anh, phảiđể cho anh ăn no chứ, nếukhông anh đói bụng thì sẽ ăn em đấy.”
Mục Khả dựavào trên đùi anh không chịu động đậy,nhẹ giọnghỏi anh: “Anh có hối hậnkhông?”
Hạ Hoằng Huân nhẹgiọng cười,hôn đỉnh đầucô một cái: “Không hối hận!So với cấpbậc cùng chức vị làm người ta hâm mộ,anh quan tâm đến việc có thểphát huy thế mạnh với sinh hoạt của chúng ta hơn. Chẳnglẽ đếnbây giờ em còn không biết chồngem trong xương là người đàn ông ‘ đặtvợ con lên đầu ’ sao?” Chợt nghĩđến cái gì, anh không khỏi hảhê nói: “Hơn nữa, lão Dạbây giờ nhìn thấy anh cũng phải cúi chàotrước đó.”
Tếng cười sang sảngthân thiết ấm áp như vậy, MụcKhả nhịnkhông được nở nụ cười, cô oán giậnphê bình: “Không biết tiến bộ!”
Dứt khoái không tiến bộ đến cùng, HạHoằng Huân cười vô cùng gian tà, trong lúc MụcKhả hoàn toàn không phòng bị chặnngang ôm lấy cô. Lúc đi vào phòng ngủ vẫnkhông quên dương dương hảhê: “Đóng cửa, tạo người!”