Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 54: Oan gia vui mừng


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 54: Oan gia vui mừng


Kể từ sau khi HạHoằng Huân nhập viện bắt đầulàm vật lý trị liệu, mặc dù đềulà Thích Tử Di tự mình làm, nhưng hai người lạihoàn toàn không trao đổi, kể cả ánhmắt hay lờinói cơ bảnnhất giữathầy thuốccùng bệnh nhân. Hạ Hoằng Huân là không cógì để nói, còn Thích Tử Di là kiềmchế cảmxúc. Vậy mà hôm nay, rốt cuộccô phá vỡ sự im lặng quá mức lạnhlẽo với HạHoằng Huân trước khi anh rời khỏi phòng trịliệu.

Khi tay anh chạm đến nắmcửa, Thích Tử Di cụp mắt xuống,hỏi anh: “Có thể nói cho em biếttrong mắt anh em là hạng ngườigì được không?”

Hạ Hoằng Huân lặngyên mấy giây, xoay người nhìn cô: “Người ta nhìn cô như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô tự coi mình thành loại người nào.”

Thích Tử Di cứng đờngười, giốngnhư đang tựhỏi: “Bởi vì không yêu, cho nên rộnglượng, đúng không?”

Sự im lặng củaHạ HoằngHuân giống như một cái búa tạ nệnvào ngực cô. Thích Tử Di cảmthấy đau nhói. Cho dù cô lấy lý do kinh khủngkia để chia tay với anh, anhcũng không hề trách móc một câu, đáy mắtcô hiện lên sự chán nản. Rốt cuộc,anh vẫn không yêu cô.

Lúc ở bên nhau khôngthể bình tĩnh nói chuyện có yêu hay không, chia tay nhiều năm lạicàng không cần thiết. Biểucảm củaHạ HoằngHuân rất nhạt, không nhìn ra tâm tình, anh nói: “Tôi đã nói rồi, phụnữ không nên cải tạo đàn ông theo ý của mình, chờcô cải tạoanh ta thành công, thứ người đàn ông đó muốn cải tạo nhấtsẽ chính là cô.” Xác định có thểbình tĩnh đối mặt với ngườiyêu cũ, Hạ Hoằng Huân trả lời có vẻvô tình dứt khoát.

Thích Tử Di giương mắt,trong đôi mắt màu đen phủ kín mộttầng sươngmù mơ màng: “Là em sai, không nêndùng sở thích cùng tiêu chuẩn đểyêu cầu anh.” Rõ ràng cô có cơ hội lấy đượctình yêu của anh, nhưng cô không biếtquý trọng cùng thưởng thức sự ưu túcùng hấp dẫncủa anh, chỉ biết lấy thân phậnbạn gái yêu cầu anh thăng tiến. Cuối cùng khiếncon đường của hai người ngược chiềunhau.


Biết Hạ HoằngHuân luôn một mình không quen bạn gái mới,Thích Tử Di có chút vui mừng, cho rằnganh còn tình cảm vớimình, cho rằng nếu cô quay đầu lại, anh vẫnđứng ởđó, tha thứ mà tươi cười duỗi tay vềphía cô. Nhưng tất cả chỉ là ảotưởng củamột mình cô!

Hạ Hoằng Huân gậtđầu mộtcái, chấp nhận lời tự phê bình củacô, lúc đưa tay vặn nắm cửa anh bình tĩnh và chân thành nói: “Đều đã qua rồi.Chúc cô hạnh phúc, lúc kết hôn đừngquên đưa thiệp mời cho tôi.”

Thích Tử Di mở to mắt,cố gắngnuốt nướcmắt trởvề. Lát sau, cô cười cười, cả cô cũng cảmthấy nụcười này rấtkhó coi, sau đó đưa ra một yêu cầurất nhiềungười sau khi chia tay đều muốn,cô nói: “Có thể ôm em một cái không? Mộtlần cuốicùng.”

Hạ Hoằng Huân dừnglại, đáy mắtthâm thúy đầy tràn bất đắcdĩ, giọng anh trầm thấp nói: “Tử Di, không phảihôm nay chúng ta mới chia tay, cho dù chỉ là ôm an ủigiữa bạnbè thì vẫn không công bằng với Vu Vệ Minh và Mục Khả, đây là Trung Quốc. Xin lỗi!”
Trước tình cảm trong veo nhưnước củaMục Khả,anh cảm thấymình đã từng yêu một lầnrồi thì không đủ tinh khiết. Hạ HoằngHuân không muốn có dính líu không rõràng với người con gái khác.Thế nên anh cự tuyệt hết sứcdứt khoát, không lưu lạichút cơ hộiníu kéo nào.

Hạ Hoằng Huân không dừnglại nữa,đẩy cửaphòng vật lý trị liệu ra, lại bấtngờ thấyMục Khảđang chống tay bên bệ cửa sổ, nghiêng đầunhìn về phía đường phố đối diện.Anh im lặng cười, nhẹ nhàng gọi tên cô: “Mục Khả.”

Mục Khả xoay người,đôi mắt cong lên: “Xong rồi à?” Chạychậm tới,kéo cánh tay anh: “Có khó chịukhông? Còn đau không? Nhã Ngôn đưa cơm tới,còn đang chờ anh. Nói anh mà không về thì không cho em ăn, anh phải bảocô ấy đi, thật không công bằng gì cả.”

Vẻ mặt oán trách đáng yêu như búp bê, HạHoằng Huân cười khẽ, nhỏ giọngtrêu cô nói: “Chờ lát nữa anh sẽphê bình nó, nói cho nó biết không được bắtnạt chịdâu, nếu không người chịu tội là anh trai nó.”


Mục Khả giậnanh: “Đáng ghét, toàn lợi dụng cơhội!” Khi đang cầm tay anh thì thấy Thích Tử Di đi ra, ánhmắt dừnglại trên đôi mắt ngấn lệ củacô, Mục Khảthu lại vẻnghịch ngợm,vô cùng nghiêm túc nói: “Trong khoảngthời gian này đã làm phiền bác sĩ Thích rồi, cám ơn!”

Đối mặt với cô gái còn chưa hếtvẻ ngây thơnhưng lạiluôn lộ ra vẻ dịu dàng, Thích Tử Di chỉcó thể cốgắng nói cười:”Không cần khách khí, công việc thôi.”

Hạ Hoằng Huân cao lớndẫn MụcKhả nhỏnhắn đi rồi,Thích Tử Di nhìn theo hai bóng người dầnđi xa. Cô đứng một mình trong hành lang, cảmgiác mất mát mãnh liệt ậpvào lòng, cố gắng nhớ về khoảngthời gian yêu nhau, nhưng không nhớnổi HạHoằng Huân đã từng dịu dàng nói chuyện nhiềuvới cô như vậy khi nào chưa.

Đối với Thích TửDi mà nói, Hạ Hoằng Huân là một người đàn ông rấtcó phong độ. Cho dù cô đòi chia tay, anhcũng không làm khó cô, chỉ cười nhẹnhư gió thoảng mây bay, bình tĩnh nói: “Anh đồng ý chia tay. Xin lỗi đãlàm em chậm trễ. Con người anh quá độc lập,ở cùng nhau lâu như vậy lại không thểchăm sóc em thật tốt. Xin lỗi,hi vọng em hạnh phúc.”

Nói thật, Thích Tử Di hậnHạ HoằngHuân, hận anh không nói một câu níu kéo. Hạ Hoằng Huân vẫn không biết,sự khoan dung cùng nụ cườithoải mái của anh khiến Thích Tử Di hốihận. Nhưnganh là người đã quyết địnhchuyện gì thì rất khó quay đầu, vậy nên cô vẫnkhông có dũng khí yêu cầu hai người quay lại.Chuyện đã mấy năm, khi cô biết bối cảnhthật sựcủa gia đình Hạ Hoằng Huân, nghĩ mình từng lấylý do kinh khủng như vậy để chia tay, cô cảmthấy không còn mặt mũi nào gặp lại anh. Thậmchí ngay cả tư cách ghen tỵ vớiMục Khảcũng đã sớm mất đi.

Trở lại phòng bệnhmới phát hiện Hách Nghĩa Thành cùng hạNhã Ngôn không ở đây. Mục Khảbuông tay Hạ Hoằng Huân ra, hung tợn nắm cổáo anh, hơi híp mắt lại lấy giọngbức cung nói: “Thành thực khai báo, có phải do anh khiến cô ấy khóc đúng không?”

Trước mặt ngườingoài cho anh thể diện, vềnhà để cho anh quỳ ván giặt, đây là đạothuần phu của Mục Khả, HạHoằng Huân rất hưởng thụ. Anh không chút hoang mang đóng cửa bình tĩnh hỏingược lại:”Nước mắt cũng không rơi một giọt,thế mà là khóc à?”


“Còn dám cãi!” MụcKhả bóp cổanh: “Hạ Hoằng Huân, anh nói muốn ở bên nhau giờđã ở bên nhau rồi, bây giờ người ta thích anh, anh mà thay lòng đổi dạem sẽ bảocậu út trừngtrị anh, giáng chức anh, phái anh tới vùngnúi, ngày ngày huấn luyện, mệtmỏi không đứng lên nổi. . . . ..”

“Bóp nữa sẽ tắtthở đó, em mưu sát chồng à.” Hạ HoằngHuân cười vang, kéo tay của cô xuống,ôm lấy cô bé không an phận vào lòng, không có tính uy hiếp hù dọacô: “Bóp nữa anh đánh em đấy.”

Mục Khả triểnkhai giãy giụa “Thảm thiết”,tiếp tụcdùng cả tay lẫn chân tiến hành côngkích người nào đó: “Em còn chưa nói xong đâu, anh đừng ngắt lời, nếuanh dám phạm sai lầm, không cầnbiết anh là ai, có là Tổng TưLệnh quân khu em cũng không nể mặtđâu, đánh hết!”

Hạ Hoằng Huân hờihợt cườitrêu chọc cô: “Không nghĩ tới MụcKhả nhà chúng ta ghen lại đáng yêu nhưthế. . . . . . Được rồi, đừng náo loạnnữa, bảoem đi cùng anh em không chịu đi cơ, sao bây giờlại nhiệttình thế? Nào, đứng ngay ngắn, nghiêm, anhbáo cáo cho thủ trưởng nộidung cuộc nói chuyện hôm nay. . . . . .”

Chuyện vốn rất đơn giản,nói rõ ràng rồi thì sóng gió cũng sẽ tự động biếnmất. Hai người cười đùa một lát, không đểchuyện đó vào trong lòng. Nhưng mà MụcKhả vô ý đểlộ ra tâm tư lại khiến HạHoằng Huân vui mừng, nói nhe răng nhếch miệng cũng không quá.

Hách Nghĩa Thành không dám ởlại ăn cơmtối rồibiến mấtrất quỷdị. MụcKhả gọiđiện thoạimới biếtngười nào đó đã lặng yên không một tiếng độngtrở vềđơn vị.Mà Hạ Nhã Ngôn vừa gặp mặt anh sau đó bịy tá vội vã gọi đi cũng không thấy xuất hiệnnữa.

Mục Khả cảmthấy kỳ quái, nhưng không rõ là kì lạ ở chỗnào. Nói với Hạ Hoằng Huân thì vịđại gia kia lại không thèm để ý, ômlaptop của cô đặt trên đùi, vừa gõ bànphím phát hiệu lệnh với Viên Soái:”Không thấy có tín hiệu tắtđèn rồi à, ngủ đi!” vừa nói với cô nói: “Bớt lo lắng thì chất lượnggiấc ngủcủa em mớitốt lên được.Đi uống sữatươi đi, đừngđể anh phảiđộng thủ!”Sau đó ‘tạch’ một tiếng khép laptop lại, nằmngửa ởtrên giường.

Ngày hôm sau Hạ Hoằng Huân cùng MụcKhả xuấtviện. HạNhã Ngôn rảnh rỗi ở nhà chuẩn bị cơm trưa,chờ anh trai chị dâu đại giá quang lâm.Hách Nghĩa Thành lấy lý do đón Mục Khảxuất hiệnrất đúng giờ. Khi làm thủ tục xuấtviện lạivì vấn đềai trả tiềnnằm việnmà xảy ra tranh chấp với HạHoằng Huân.


Hạ Hoằng Huân đã coi mình như ông xã của Mục Khảchính nên sắc mặt có chút nặng nề, không khách khí quăng tiền lạicho Hách Nghĩa Thành: “Chỉ anh cótiền chắc?Giai cấp vô sản thì sao, chút tiền nàytôi vẫn có thể trả.” Phí nhập việncủa MụcKhả là HạNhã Ngôn trả, chờ Hạ Hoằng Huân tớithì tất cảtiền thuốcmen tiền nằmviện đềulà anh trả, căn bản không cho Hách Nghĩa Thành cơhội.

Hách Nghĩa Thành giậnđến nghiếnrăng: “Thể hiện cái gì, có tiềngiữ lạilàm sính lễ.” Không đợi anh đem tiềntrả lạicho Hạ HoằngHuân, liền nghe Phó đoàn trưởng Hạkhẳng khái từ chối: “Không cần anh lo, không chỉ sính lễ, cả đồ cưới cũng tiếtkiệm thay anh rồi.”

Hách Nghĩa Thành bịnghẹn không nói được gì, hận không được kéo ai kia ra đánh nhau một trận.Nhưng tựchủ củaTham mưu trưởng cũng không tệ lắm, tuy hơinóng tính nhưng mà vẫn có thểkhống chếđược. Hơnnữa, còn phải đi ăn chực đấy. Vì vậy,anh cắn răng đè lửa giận xuống.

Cáo biệt “Bại tướng”Tả Mình Hoàng, Hách Nghĩa Thành lái xe,dưới sựchỉ huy củaHạ HoằngHuân, chầu mừng Mục Khả ra việnđược tổchức tạiNgôn gia. Đến nơi, ra khỏi bãi đậu xe, lúc đi qua vườn hoa Hách Nghĩa Thành nói: “Sao tôi không nghe nói bệnh việnlục quân có đãi ngộ tốtnhư vậy,cung cấp cảkí túc xá?”

Hạ Hoằng Huân nắmtay Mục Khả,giải thích: “Ông tôi đau lòng cháugái ở xa nhà phải ra ngoài đi làm nên bỏtiền mua cho, nói coi như là đồcưới.”

Hách Nghĩa Thành thảnnhiên nhìn Hạ Hoằng Huân một cái, mím môikhông lên tiếng.

Hạ Nhã Ngôn đang bận rộntrong phòng bếp. Lúc chuông cửa vang lên thì điện thoại di động cũng reo, cô mặc đồ mặc ởnhà đeo tạp dề lao ra mở cửa, trong miệngtrách móc Hạ Hoằng Huân: “Không phảiđã cho anh một chùm chìa khóa rồi sao, lúc nào cũng quên mang. . . . ..” Vừa chạy vào phòng khách lấy điện thoạidi động trên bàn trà: “Alo, ông ạ, con là Nhã Ngôn, ông, alo? Alo?” Nghethấy tiếngnhạc tựđộng tắtmáy, cô tức giận oán trách: “Thờikhắc mấuchốt nhưxe bị tuột xích.” Thấy Thammưu trưởngHách khoan thai tự đắc theo sau HạHoằng Huân đi vào, cô tức giậnnói: “Cho tôi mượn điện thoạidi động.”

Mặc dù cứ gặpnhau là cãi vã, hơn nữa tốihôm qua còn xuất hiện chút xíu ngoài ý muốn, nhưng Hách Nghĩa Thànhvẫn rấtphong độ đưadi dộng cho cô. Hạ Nhã Ngôn vừa bấm sốnhà vừa đi vào phòng bếp. Lúc vào phát hiện dầu đang nổ lách tách, dướitình thế cấpbách, cô bưng cái mâm đựng rau đã thái sẵn đổ vào trong chảo, sau đó theo thói quen cầm cái muôi đảođồ ăn. Lúc này, cô đột nhiên phát hiệnmình giữa lúc vô ý đã đem điện thoạidi động củaTham mưu trưởng Hách cùng đồ ăn đổ vào chảodầu. . . . . .
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.