Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 51 . Trung tá khiêm tốn
Hạ lão gia nghe condâu nói cháu trai muốn báo cáo tư tưởng,ông vui vẻ đặt quân cờ xuống nhậnlấy điệnthoại: “Nghe mẹ con nói, con muốn lấy vợ rồi sao, thằngnhóc này cũng giỏi thật, khi nào mang về cho ông nội gặp mặt?”
Hạ Hoằng Huân đứngbên cạnh cầuthang nói: “Cháu gái của chú Mục, tên là MụcKhả. Chờcon nghỉ phép dẫn cô ấy trở vềcho ông nội gặp. Hôm nay con gọi điện không phảimuốn cùng ông nội nói chuyện này, ông nội, không phảilà ông ra lệnh đấy chứ?”
“Ra lệnhgì?” Hạ lão gia giả vờkhông biết, phong thái rất tựnhiên nói: “Ông nội con đã sớm rút lui khỏichiến trường,mặc kệcái gì mà ra lệnh với không ra lệnh.”
“Ông nội giả vờcòn giống hơn cả diễn viên!” HạHoằng Huân không biết lớnnhỏ vạchtrần ông nội,tức giậnnói: “Dạ Diệc đòi người chắc chắnphải thông báo cho chú Dạ, đừngtưởng con không biết chú Dạlà cấp dướicủa ông, chẳng nhẽ chú Dạ không báo cáo sao? Ông sao có thể không biết!Còn giả vờngớ ngẩnđề lừacháu nội?” Cha của Đội trưởng bộđội đặcchủng DạDiệc là cấpdưới củaHạ lão gia, lúc học trường quân đội HạHoằng Huân cũng đã biết DạDiệc, nhưngvì không cùng một đơn vị bộ độinên sau này tiếp xúc cũng không nhiều
Không giả vờ đượcnữa, Hạlão gia làm ra vẻ như vừa bừng tỉnhhiểu ra, ông nói: “Con nói chuyện này à, TiểuDạ gọiđiện tớicho ông, nói rằng không phải lỗicủa con, còn việc đi rèn luyện, hỏi ông có nỡkhông, ông nội không có ý kiến.”
“Thật không phải là ý củaông nội?” Hạ Hoằng Huân nửa tin nửangờ.
Hạ lão gia có chút giận dỗi,ông cao giọng quát Hạ HoằngHuân qua điện thoại: “Thằng nhóc chết tiệt,dám hoài nghi cả ông nội?”
Hạ Hoằng Huân vẫnrất thậntrọng, anh nói: “Không phải hoài nghi, là cần xác minh thôi!”
Thương cháu trai nêncơn giậncủa Hạlão gia tới mau mà đi cũng mau, ông vừa cườivừa nói: “Công việc của cháu ông không được can thiệp,ông phải phục tùng mệnh lệnh. Chẳngqua thằng nhóc con cũng thật có tiềnđồ đấy,chỗ TiểuDạ toàn là những bộ đội tinh nhuệtrong bộ độiđặc chủng,là bộ binh xuất sắc nhất. Bình thườngbộ độituyển binh đều đến các địa phươngkhác nhau để chọn, nhưng nơi đó chỉchọn đứngđầu củađứng đầuthôi.”
Những điều này HạHoằng Huân đương nhiên biết, anh chợt nhớtới mộtchuyện: “Lần trước diễn tậpchiến đấuthực tếkhông phải kế hoạch của Sư bộ sao, chẳnglẽ bộđội đặcchủng đã chọn lựa như vậy?”
“Sư bộ có thểlàm được mộttrận chiếnlớn nhưvậy sao? Đầucủa thằngnhóc này không động não chút sao!” Hạ lão gia phê bình xong mới giảithích: “Vốn chỉ là buổidiễn tậpnhỏ trong dự án của Sư bộ, bộ đội đặc chủngchẳng qua thuận nước đẩy thuyềnthôi, từ đấymuốn chọnlựa sĩ quan chỉ huy.”
Thì ra là như vậy! Khó trách DạDiệc lạicó hành động như vậy, xem ra lúc đó ông ấy đã quyếtđịnh.
“Vậy thông báo nhậm chứcxảy ra chuyện gì à? Ở đâu đồng thờixuống hai lệnh như vậy? Là cho con nhậm chức hay đưa con đi thếhả?”
“Phó đoàn trưởng đoàn532!” Nói đến đây tính tình nóng như lửa của Hạlão gia một lần nữa bộc phát, ông hừmột tiếngnói: “Quân đội các con xuống tay rấtnhanh, sợ nước ngoài thu hút nhân tài, diễntập vừakết thúc thông báo nhậm chứcđã xuống, lại còn muốn đổi đi nơikhác! Muốn một tay che trời hay sao?Tiểu Dạnói bên kia không chịu buông người mớihỏi ý kiếncủa ông, ông nói cho cậu ta biếtđể cậuta tìm con!”
Quân nhân lấy việc phụctùng mệnh lệnh là nghĩa vụ thiêngliêng, đến lúc này sao anh còn có thể khiêm tốnkhông nhận?
Hạ Hoằng Huân nhứcđầu, anh vò tóc nói: “Ông nội quảbiết cách gây phiền phức!”
Hạ lão gia tức giậnquát: “Thằng nhóc chết tiệtkia con nói cái gì? Lặp lại lầnnữa!”
“Con nói ông nộithật có tài nhìn xa trông rộng!” HạHoằng Huân lập tức sửa lạilời vừanói, cười ha hả: “Ông nội nên chú ýđến sứckhỏe nhiềuhơn, mộtthời gian ngắn nữa thôi con mang cháudâu ra mắt ông nội. Đúng rồi, chú Mục có hỏithăm sức khỏe của ông!”
Không tin là ông không cảmđộng! Hạlão gia không khỏi hài lòng nói:”Giờ ông cũng không khác xưa nhiềulắm. Sang năm có thể ôm chắttrai được không?”
Hạ Hoằng Huân nghe vậycười lớn:” Ông nội không thấy nhưvậy là quá nhanh sao? Con yêu đương còn chưađâu vào đâu, ông nội đã muốn sang năm ôm chắt trai sao?”
“Làm việc gì cũng phải chú ý tớihiệu suất!Báo cáo yêu đương còn phải chờba năm hay năm năm? Ba mươi tuổi rồicòn không mau lên đi! Cha con bằng tuổi con đã thì con đã biết đi đánh nhau rồi đấy. Còn nữa,công tác của con là do con quyết định,ông nội già rồi không thể quan tâm được nữa.Có điều, thật ra thì cả ông nội và cha con đềuhy vọng con được đến quân khu, bộ đội đặc chủnghuấn luyệncực khổ,nhiệm vụkhó khăn không thể nào tưởng tượngnổi, nơiđó nuôi quân một ngày dụng quân mộtngày, ông thật có chút không nỡ….” Hạlão gia than thở xong, lại lan man nói: “Đánh cờ đi, cháu trai tôi giỏi rồi, không cầntôi quan tâm, ba của con chơi cờchẳng bao giờ tiến bộ, con mà trởvề tiếpông nội hai bàn đi…” xong ngắt máy.
Nhờ vấn đềđiều độngcông việc của Hạ Hoằng Huân mà hoàn cảnh gia đình của đồng chí Trung Tá cũng từ đó được sáng tỏ. Ba đờinhà họ Hạđều là quân nhân, Hạ lão gia đã vềhưu năm nay đã 80 tuổi, cấpbậc Thượngtướng tưlệnh quân khu. Cha của HạHoằng Huân cũng là một nhân vậtdựa vào sựkiên cường mạnh mẽ cùng tài năng của bảnthân xông pha trên chiến trường, lậpnhiều công trạng, trên vai cũng mang cấpbậc Thiếutướng, nếuxét về chứcvụ, cũng ngang ngửa Mục Khải Minh. Là chiếnhữu củaMục Thịnhnên vốn vẫnđang làm việc trong quân đội, chỉcó điều lúc còn trẻ xông xáo khiếncơ thểchịu nhiềutổn thươngnên theo ý vợ cũng sớm lui xuống.Còn đến HạHoằng Huân, anh không muốn ỷ lại vào ông nộivà cha ở trong quân đội để sớm phát triểnsự nghiệp.Vậy nên vào năm tốt nghiệp trường quân đội,anh đã “bất hiếu” với “mệnh lệnh”của ông nộivà cha, không cho phép bọn họ tiếtlộ thân phậncủa anh, thậm chí ngay cả hồ sơ của anh cũng là hồsơ tuyệtmật. Cho nên, ngày trước Hách Nghĩa Thành không tra ra được ngọnnguồn xuấtthân của anh, nên mới sinh ra hiểulầm. Mà anh lại không dựa vào quan hệ, tựmình vượt qua thời kỳ tuổi trẻ trong quân độisáu năm, hai lần từng bịngười khác thay thế vịtrí thăng tiến. Nếu không phải vì lý do nàythì sao anh có thể vẫn chỉlà Doanh trưởng trong khi đồng lứavới Hách Nghĩa Thành.
Năm ấy rõ ràng Hạ HoằngHuân có thể trực tiếp được lên chứcDoanh trưởng trinh sát thiết giáp, mộtbước vào cửachính Sư bộ,nhưng có người nào đó không biết trời cao đấtdày động tay động chân, thông báo bổ nhiệm không hiểusao đang từ sư bộ lại biếnthành đoàn bộ.
Lần đầu tiên xảyra chuyện như vậy, Hạ HoằngHuân che giấu rất cẩn thận, không cho ngườitrong nhà biết. Lần thứ hai không biết ngườinào tiết lộ,Hạ lão gia biết cháu trai có bản lãnh nắm đượccơ hộilần trướcbị đoạtmất, giậnđến mứcphát hỏa, còn gọi điện thoại cho HạHoằng Huân mắng chửi anh, đừng xem thườngông tuổi đã cao, mắng ngườikhác không vừa, khiến HạHoằng Huân lúc đó đang ở trên sân huấnluyện cũng phải đưa điện thoạitránh xa màng nhĩ một chút, kiềm chếkích động cung kính nghe ông nội mườiphần sát khi nói: “Thằng nhóc con muốnlăn lộn nhưvậy sao? Bịngười khác cướp mất cũng không nói?Ông nội nói cho con biết, ông nộikhông cần quan hệ cân nhắc con cháu của ta, nhưngcơ hộithuộc vềcháu ta không ai có thể lấy được!Bọn nhóc này, chờ ông nội rút lông của chúng…..”
Sợ ông nội vì tứcgiận mà ảnhhưởng đếnthân thể, Hạ Hoằng Huân vội vàng đảmbảo:
Ông nội, ông bìnhtĩnh đi. Thăng chức với con chỉlà chuyện nhỏ, có thể phát huy sở trườnglà thật, Doanh trưởng trinh sát thiết giápđoàn 532 cũng không tầm thường, cho con mộtchút thời gian, con sẽ đạptung cửa chính sư bộ để tiếnvào, đảm bảokhông để ông nội và cha mất thể diện.”
Hạ lão gia kích động thậtsự, cuốicùng phát tiết mắng anh: “Dám làm mất thể diệnông nội bắnchết con!” Nói xong liền cúp điệnthoại.
Vốn tưởng rằngchuyện này đã tính toán xong xuôi, khôngngờ mộttháng sau, phía trên ra lệnh xuống tiếnhành sát hạch toàn quân, quân khu cắt cửchuyên gia tham sự toàn bộ hành trình, bấtkể là thểlực hay kỹnăng, bất kể là quan quân hay sĩ quan, không đạttiêu chuẩn lập tức bị loại.Thật ra trong kì sát hạch này cũng có một Tham Mưu Trưởng trong sưbộ bịcắt chức.Cũng chính lần đó, năng lực củaHách Nghĩa Thành được thể hiện.Kì sát hạch lần đó rất nghiêm khắc, rấtnhiều ngườiđược lên cấp,trực tiếptriệt đểchỉnh đốnkỷ luậtquân đội. Bởi vậy có thể thấyđược, Hạgia ở trong giới quân đội có sức ảnhhưởng rấtlớn.
Xuất thân trong giađình quân nhân nên Hạ Hoằng Huân có ngạokhí mạnh mẽkhông thua kém ai, anh không muốn dựa vào quan hệđể tiếnchức tiếnhàm, cho nên chưa bao giờ nói vềông nội và cha với bất kỳ ai, thậm chí còn yêu cầuHạ Nhã Ngôn cũng không nói cho người khác. Cho nên Thích Tử Di mớicó thể từbỏ danh tướngdũng mãnh chính tông để lao vào tay Vệ Minh.
Hạ Hoằng Huân cầmđiện thoạidi động, đứngở trên cầuthang cười một mình, nghĩ lại lúc chabằng tuổianh bây giờ, quả thật anh đã có thể đi đánh nhau, anh cảm thấy thực sựmình nên sớm lấy đồng chí Mục Khảvề nhà thôi.
Mục Nham bước lên tầngtrên, thấy người anh em dựa vào tường cườikhúc khích, anh nhấc chân đá Hạ HoằngHuân một cái: “Khả Khả gọi điệnthoại cho cậu thấy báo đường dây bậnnên bảo tôi đi tìm cậu, nói cậukhông trở về cô ấy sẽ ăn tấtcả đồăn ngon, một giọt nước sôi cũng không để lạicho cậu.”
Trả lại MụcNham một đấm,Hạ HoằngHuân mỉm cườinói: “Chờ thắt lưng tôi tốt lên, hai ta đánh một trận.”
Nhìn khóe miệng anhkhông giấu được nụ cười, MụcNham trêu đùa nói: ” Bộ dạng này củacậu sẽkhiến tôi tưởng rằng ngày mai cậu chuẩnbị làm chú rể đến nơi rồi.”
Hạ Hoằng Huân cườilớn đẩycửa phòng bệnh, nhướng mày nhìn Mục Khảtrên giường bệnh: “Làm chú rể cũngkhông phải một mình tôi có thể tự quyếtđịnh được.Có phải không, thủ trưởng?”
“Nói cái gì vậy!”Mục Khảgiận dỗinói: “Các anh đi đâu vậy, em đói muốn chếtrồi, đồăn cũng đã nguội.”
Không thấy Hách NghĩaThành, Hạ Hoằng Huân hỏi: “HáchNghĩa Thành đâu?”
“Đơn vị có chuyệnphải đi trước,nói rằng ngày mai trở lại.”
Đồng Đồng ngồiở trên giườngkéo lấy quầnáo của MụcKhả, tinh nghịch cầm lấy chiếcđũa gõ gõ lên cái chén đòi ăn: “Cô ơi,đói!”
Đứa bé hai tuổi đi còn chưavững, ởtrước mặtMục Khảcòn thích đùa nghịch nên cơm rơira ngoài còn nhiều hơn ăn vào bụng
Thấy khóe miệng con trai còn dính hạt cơm, Mục Nham cau mày: “Con trai à, con đến thăm bệnhhay tới ăn chực đó?”
An Dĩ Nhược không nhịn đượccười: “Tại mấy người các anh không trở lại, Nhã Ngôn đưa cơmtới, ĐồngĐồng kêu đói em mới lấy ra cho con ăn.” Nói xong, dùng khăn giấy laukhóe miệng con trai.
Mục Khả cúi ngườicộc đầumình vào cái đầu nhỏ của Đồng Đồng,cố ý mím môi nói: “Đồng Đồng,con ăn phần của cô, người đói chính làcô chứ? Mau đút cho cô một miếngnào?”
Đồng Đồng nhe răng cười,ôm lấy cổMục Khảhôn một cái xem như bồithường, ánh mắt đen lay láy nhìn chằmchằm vào thức ăn ngon trong bát, dáng vẻmuốn chảynước miếng,chọc cho tấtcả ngườilớn không nhịn được cười.
Đã nhìn quen Mục Khả và ĐồngĐồng gầngũi nhau như vậy, An Dĩ Nhược vừa cho đút cho con trai ăn vừa nói: “KhảKhả, em thích trẻ con thế, vậy thì nên sinh một đứa đi!”
Mục Nham lấy cánh tay huých một cái vào lưng Hạ HoằngHuân, cười như không cười nói: “Tôi mới phát hiệnra, có một người lạnh lùng cũng rất thích trẻcon, khoan hãy nói, rất xứng đôi.”
Đâu phải không hiểu ẩn ýtrong lời nói của bọn họ, mặtMục Khảửng đỏ,oán trách kêu một tiếng: “Chịdâu!”
Hạ Hoằng Huân vui vẻđi tới ngồixuống bên cạnh Mục Khả, mặtdày mặt dạnthấp giọngnói nhỏ: “Anh cũng thích trẻ con!”
“Chuyện đó liênquan gì tới em!” Mục Khảkhẽ cắnmôi dưới xoay mặt đi không để ý tới anh, khuôn mặtcàng thêm ửng đỏ
Nhìn dáng vẻ xấu hổ vừa ngây thơlại đáng yêu, Hạ Hoằng Huân không nhịn đượcnhẹ nhàng nắm lấy bờ vai mảnhkhảnh củacô dịu dàng nói: “Anh chỉ báo cáo cho em biết tình hình tư tưởng củaanh thôi mà.”
“Lúc nào không có ngườihai người có thể tự nhiên bàn bạc tư tưởng vớinhau, đừng xem nhà chúng tôi như không khí vậychứ.” MụcNham cố ý ho một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốtvuốt cái đầunhỏ củacon trai một cái. Đồng Đồngnghịch ngợmkhông ngoan ngoãn nghe lời, hai ba lần bò đếnngồi trên đùi Hạ Hoằng Huân, thuận thếkhẽ dựavào ngực củacô nhỏ nhà nó, dáng vẻ hai ngườilớn mộtđứa trẻtrông giống như một gia đình.
Hạ Hoằng Huân cảmthấy rung động mãnh liệt, theo bản năng anh ôm sát Mục Khả cùng Đồng Đồng,trong lòng tràn đầy suy nghĩ về cuộcsống tươnglai.
[ ]