Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 48: Lập trường thay đổi
Cho dù quan hệ của MụcKhả với ngườinhà như thếnào, chỉ cầnHạ HoằngHuân muốn ởcùng cô, chắc chắn phải gặp mặtngười nhà cô, chỉ là vấn đề thờigian sớm hay muộn mà thôi.
Anh biết vết mổ của MụcKhả bịrách là do sau khi tỉnh lại thấydì của cô nên cảm xúc mất khống chế.Hạ HoằngHuân vốn tưởngrằng trướckhi cô bình phục, bọn họ sẽ không xuấthiện ởnơi này. Dù sao ngay cả ngườithân với Mục Khả nhấtlà Mục Thầncòn chưa xuất hiện. Anh nghĩ là doHách Nghĩa Thành đã dặn dò, không cho bọn họ tới thăm. Cho nên, khi Mục Khải minh đột nhiên đến,anh có chút ngoài ý muốn.
Hách Nghĩa Thành đốivới HạHoằng Huân trước giờ vẫn không thân thiện liền đứng sang bên, vẫnlà thói quen lành lạnh nhàn nhạt, nhưngười ngoài cuộc.
Yên tĩnh trong chớp mắt, HạHoằng Huân đánh vỡ sự im lặng, anh lấygiọng trầmthấp nói: “Tôi như lúc này cũng không thể cúi chào ngài được rồi.” Mặcdù trên người mặc quần áo bệnh nhân, anh vẫnđứng nghiêm, thân hình cao ngất.
Mục Khải Minh lấyánh mắt dò xét quan sát người trẻtuổi trướcmắt, hiểuđược anh lấyvấn đềăn mặc bỏqua xưng hô, trong mắt không che giấuđược tán thưởng. Hơi gật đầumột cái, ông ý vị sâu xa nói: “Hạ Hoằng Huân, đoàn 532, con át chủ bài Doanh trưởngdoanh trại trinh sát.”
Hạ Hoằng Huân sửalại: “Doanh trinh sát bọc thép.”
Mục Khải Minh cườinhạt, đổigiọng quan tâm hỏi: “Thắt lưng khôi phụcthế nào rồi?”
Vẻ mặt HạHoằng Huân bình tĩnh: “Đã tốt hơnnhiều rồi.”
Mục Khải Minh nghiêng người, xuyên qua cửa sổ thủytinh trên cửa ngắm nhìn Mục Khả đang ngủsay, ông đi thẳng vào chủ đề:”Chắc hẳn cậu biết mụcđích hôm nay tôi tới đây!”
Hạ Hoằng Huân cũng không quanh co lòng vòng, anh thẳng thắn:”Vì chuyện của tôi cùng Mục Khả.”
Mục Khải Minh gậtđầu, lạihỏi: “Sao không nghĩ tôi vì lệnh điềuđộng mà đến?”
“Đó không phảichuyện tôi nên quan tâm. Chỉ cầnkhông tới tay tôi, không coi là lệnh điềuđộng. Tôi không biết gì hết.”
Không quen nhìn vẻ tự tin bấtcần củaHạ HoằngHuân, Hách Nghĩa Thành châm chọc nói:”Vậy ra anh không coi trọng chuyệnthăng chức tiến hàm nữa nhỉ.”
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi, nụ cườichỉ dừnglại ởkhóe miệng, không lan đến trong mắt,anh không lên tiếng.
“Hôm nay tới đâycó hai chuyện muốn nói cùng cậu.” Mục KhảiMinh rất trực tiếp nói: “Chuyện thứnhất là chuyện của cậu cùng MụcKhả. Ý kiếncủa tôi Nghĩa Thành đã nói qua, chúngtôi không hy vọng con bé gả cho quân nhân.”
“Tôi hiểu mọi ngườithương yêu cô ấy, nhưng điều này không thuyết phục được tôi.” Cái gì tới rồi cũng phải tới,Hạ HoằngHuân có vẻ càng kiên định hơn,anh vô cùng bình tĩnh đẩy ngược vấnđề củaMục KhảiMinh: “Nếu như nhà gái nào cũng lấy lý do như ngài vậy Trung Quốckhông phải có 230 vạn quân nhân phảiđộc thân sao?”
“Cậu có thể coi chúng tôi là trường hợp đặc biệt!”
“Đối với cái thếgiới phứctạp này, mỗingười kì thật đều là trường hợpđặc biệt.Ở trướcmặt ngườiyêu, mỗi người đều giống người,thân thể củangười bình thương.”
“Thời gian ngắn nhưvậy, hai người có thể coi là người yêu sao?”
“Ở trong mắt ngài nhưthế nào mớitính là yêu?”
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Hách Nghĩa Thành đột nhiên quay đầunhìn anh, ánh mắt thâm trầm mà phứctạp. Ánh mắtMục KhảiMinh cũng đột nhiên trở nên sắcbén, dường như bị lời HạHoằng Huân đâm trúng tim đen.
“Xin lỗi, hỏi nhưvậy có lẽkhông thích hợp.” Hạ HoằngHuân im lặng, cố gắng giữ ình thái độ ôn hòa: “Trong mắttôi, yêu hay không yêu là vấn đề thái độ,không phải vấn đề thời gian. Mà tiêu chuẩn yêu trong lòng mỗi người cũng sẽkhác nhau. Tôi không muốn ở đây thảoluận với ngài cái gì là yêu, thật ra thì tôi chỉmuốn nói, tình yêu cùng cuộc sốnggiống nhau, có quá nhiều điềukhông thể biết trước được, không có tuyệt đối. Hơn nữa,hai người muốn ở bên nhau sống qua ngày, chỉcó yêu là không đủ. Hôn nhân không đơn giảnlà một ngườiđàn ông cưới một người phụ nữ,ngài là người từng trải, chắc sẽhiểu điềunày hơn tôi.”
Trong ấn tượng củaHách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân không giống người sẽ nghiên cứuvấn đềtrừu tượngnhư tình yêu. Anh nghe mà có chút đờ đẫn,ngẫm nghĩ, rốt cuộc anh mở miệng:”Hạ Hoằng Huân, chắc hẳn bây giờanh đã biết quan hệ củaKhả Khảcùng người nhà, nếu như tôi nói cho anh biết rấtcó thể cô ấyở cùng anh chỉ bởi vì giận dỗikhi bị chúng tôi phản đối,anh tin không? Nói thật!”
Nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân lấy giọngkhẳng địnhnói: “Tôi không tin!”
“Cho tôi lý do.”
“Hách Nghĩa Thành, nói anh không hiểu MụcKhả anh sẽkhông phục. Nếu hiểu rõ cô ấy, anh cho rằngcô ấy là người sẽ lấy hạnhphúc của bảnthân ra để giận dỗi sao? Phải không? Muốnbiết tạisao cô ấy không để ý đến sự phảnđối củaanh mà ở bên tôi không?”
Hách Nghĩa Thành không mởmiệng, chờanh tiếp tục.
“Thật ra cô ấy không biếttôi rất thích cô ấy.” Hạ Hoằng Huân cong môi cười, có chút tự giễu, dườngnhư rấtkhông tình nguyện nói tới tình cảmcủa mình ởtrước mặtngười khác, lại có chút thoải mái, giống nhưđang nói thích thì thích, không có gì khó mởmiệng cả.Anh hiếm khi phóng túng mình, thần sắclạnh nhạtnói: “Khi cô năm tuổi chúng tôi đãtừng gặpnhau trên bờ biển.” Nhận được ánh mắtchất vấncủa Hách Nghĩa Thành, anh gần nhưlà tự nhủnói: “Rất khó tin phải không? Tôi cũng cảm thấy thật không thểhiểu được.Nhưng mà điều này cũng khiến cho tôihiểu đượcmột chuyện,duyên phận không phải lờinói suông.”
“Khi cô ấy nămtuổi còn không phân biệt đượctôi là người tốt hay là người xấu, nhưngtôi nhớ nụcười củacô ấy, đơnthuần, sạchsẽ. Có lẽđứa bé năm tuổi đều cười nhưvậy. Bốnnăm trước cô ấy học năm nhất tham gia huấnluyện quân sự, tôi là huấn luyện viên củacô ấy. Cô ấydường nhưkhông bao giờ cười với tôi nữa, bởi vì ngày gặp mặttôi phạt cô ấy đứng tư thếquân đội mấygiờ liền,khi đó ánh mắt cô ấy nhìn tôi giốngnhư kẻđịch. Hai năm trước lúc Đồng Đồng ra đờitôi gặp lạicô ấy ởbệnh viện,cô ấy không nhận ra tôi, nhưng tôi pháthiện cô ấycười vẫnlà bộ dạngkhi năm tuổi, vô tâm vô phế. Tôi còn phát hiện cô ấy còn trẻ mà luôn khát vọngcó một gia đình. Muốn biếtvì sao tôi phát hiện không?”
Không ngờ Hạ HoằngHuân cùng Mục Khả đã từng gặp nhau nhiềulần nhưvậy, trong lúc nhất thời, Hách Nghĩa Thànhlần đầutiên không biết nên tiếp lờithế nào, chỉ có thể lựa chọnlắng nghe.
Trí nhớ bị kéo vềlần hai ngườigặp mặthai năm trước ngày Mục Đồngra đời. HạHoằng Huân đang đứng ở ngoài phòng bệnh nói tạmbiệt với MụcNham thì thấy một cô gái mặc đồ thểthao màu trắng chạy thục mạng tớiđây, trong miệng la hét: “Phải đặtlà Mục Đồng,bé trai cũng phải đặt là MụcĐồng.”
Mục Nham nghiêng đầu nhìn sang, cườinói: “Hấp ta hấp tấp,không có chút dáng vẻ thục nữnào cả.”
Cô gái tuổi trẻ phơiphới, nụcười rựcrỡ nhưánh mặt trờichói mắt, cô chạy tới lắc lắccánh tay Mục Nham, làm nũng nói:”Có được không, đặt tên là MụcĐồng có đượckhông?”
Mục Nham nhíu mày:”Anh chỉ trêu chị dâu em, sao lạitưởng thật.”
Cô gái nghe vậy căn cứ vào đạolý mà bảo hộ quyền lợi củamình: “Sao không tin chứ? Chị dâu mà anh cũng dám lừa à? Hơn nữa, lấychữ Đồnglàm tên là hy vọng đứa bé có mộtphần tính trẻ con, một phần ngây thơchất phác, người như vậy sẽ được hạnhphúc, mẹ nói đấy.”
“Mợ hainói?” Mục Nham có chút ngoài ý muốn.
Cô gái gật đầu lia lịa:”Dĩ nhiên, chẳng lẽ em sẽlừa anh sao?”
Sờ sờ tóc ngắnmềm mạicủa cô, MụcNham đồng ý : “Vậy thì nghe lờiem, đặt tên là Mục Đồng.”
Cô gái cười cong đôimắt, lựcchú ý đặt hết lên cái tên cô căn bảnkhông thấy người quen bên cạnh Mục Nham. Cô hưngphấn ôm anh họ, nói liến thoắng: “ĐồngĐồng, ĐồngĐồng, em làm cô rồi. . . . . .”
Mục Nham cũng cười, nụcười sủngái của ngườianh trai: “Mau vào xem đi, đẹp traiy như anh họ em đấy nhá.”
Chờ cô đi vào phòng bệnh, MụcNham thu lại nụ cười giới thiệuvới ngườianh em bên cạnh: “Em họ tôi – MụcKhả.” Ánh mắt nhìn vào bóng lưng Mục Khả,Hạ HoằngHuân nghe anh nói: “Cô gái đáng có đượchạnh phúc nhất trên thế giới này!”
Trong chớp mắt, HạHoằng Huân cảm thấy lời củaMục Nham vô cùng đa cảm. Anh nhìn chằmchằm vào bóng lưng mảnh khảnh kia, đáy lòng dâng lên tình cảm không rõ, phứctạp không biết nguyên nhân.
Lúc Hạ Hoằng Huân cấtbước chuẩnbị rờiđi, trong phòng bệnh truyền đếngiọng nói trong veo của MụcKhả, cô nói: “Nếu vềsau em có thể gả ột người đàn ông đeo tạp dề nấu xong bữaăn sáng sẽ đi gọi em cùng con rời giường, chắchẳn sẽvô cùng hạnh phúc.”
Khi đó Hạ Hoằng Huân đang suy nghĩ, cô gái có nguyện vọngnhư vậynhất địnhrất yêu gia đình, là một ngườithích hợp lấy về làm vợ. Trong suốthai năm sau, anh thường xuyên nhớ tớingày gặp nhau đó. Cũng bắt đầutừ lúc đó, anh bắt đầu chú ý tới MụcKhả. Nhưngvẫn không có cơ hội thích hợp đểcho anh tự nhiên mà bước vào cuộcsống củacô. Cho đến lần huấn luyện quân sựvừa rồi,Hạ HoằngHuân cảm thấy nếu không nắm chặtsẽ bỏlỡ mộtcô gái tốt như vậy.
Đoạn kí ức dừnglại, HạHoằng Huân trở về hiện thựcnhìn Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành, anh nói: “Hai người hiểurõ từ nhỏcô ấy thiếuthốn nhữnggì hơn tôi. Nhưng hai người cũng khôngbiết, tình yêu hai người dành cho cô ấykhông bù đắp được phần tình cảm thiếusót này.” Dừng lại mấygiây, Hạ Hoằng Huân nói: “Tình yêu có rấtnhiều loại,nhưng mẹ,chỉ có một!”
Nghĩ đến chị gái đã mất,trong mắt Hách Nghĩa Thành hiện lên sươngmù, anh bất đắc dĩ nói: “Nếu như có thểlựa chọn,không ai tình nguyện để cho con bé bịthiếu thốntình cảm.”
“Đúng, không ai muốnvậy cả.”Hạ HoằngHuân hít một hơi thật sâu, “HáchNghĩa Thành, anh có thể chăm sóc cô ấy cả đời sao? Anh không thể! Không cần phủ nhận!Anh có yêu cô ấy nhiều hơnnữa thì cũng chỉ là cậu, là người thân có liên hệ máu mủ. Anh sớm muộngì cũng kết hôn, xây dựng gia đình thuộcvề bảnthân mình. Đến lúc đó anh có vợ con cầnchăm sóc, không có lập trường cũng không thể ở bên cô ấy cả đời. Nhưngtôi có thể.”
“Chúng tôi tin tưởngcậu có thể.”Nhìn đứa con gái ông hết lòng yêu thươngnằm trên giường bệnh, đôi mắt MụcKhải trởnên ướt át, lúc mở miệng giọng nói lạicó chút nghẹn ngào, ông nói: “Hạ HoằngHuân, trước khi gặp mặt tôi vẫn luôn phảnđối, dù Nghĩa Thành đã thay đổi ý kiếnban đầu mà nói với tôi cậu thậtlòng thích Khả Khả, tôi vẫn muốn gặpmặt cậunói chuyện. Bây giờ, tôi không thểhoài nghi tấm lòng của cậuđối vớiKhả Khả.”
Vốn tưởng rằngnghe được cuộc đối thoại củaanh và Thích Tử Di thì Hách Nghĩa Thànhsẽ càng thêm phản đối, không ngờ anh ta lạithay đổi ý kiến lúc đầu. Thì ra bọn họkhông phải tới ngăn cản, mà là đến xò xét tâm ý của anh, xem anh có thểkiên trì dưới áp lực hay không. Đườngcong khuôn mặt lạnh lùng có một chút dãnra, Hạ HoằngHuân ngoài ý muốn nhìn Hách Nghĩa Thànhmột cái. Còn đối với phương chỉlàm như không có chuyện gì xoay ngườingồi trên ghế dài, thậm chí keo kiệt nhìn lạianh một cái.
“Nhưng cậu nên hiểu,chỉ có tấmlòng là không đủ. Là một quân nhân, chúng ta có quá nhiều chuyệnkhông thể tự làm chủ. Biết chuyệnmột ngườilính vận chuyển Tây Tạng không? Trước ngựcanh ta treo đầy huy chương chiếncông, vì quốc gia, vì nhân dân, lập đượcvô số công lao. Nhưng khi vợanh ta vì khó sinh mà chết anh ta lại ở xangàn dặm, chờ anh ta thi hành xong nhiệmvụ vềnhà thì chỉ có thể quỳ gối sám hối trướcmộ vợcon anh ta.” Dừng lại thậtlâu, Mục Khải Minh hỏi: “Hạ HoằngHuân, cậu nói cho tôi biết, khi đó có phảinói gì cũng đã muộn rồi hay không?”
Đây không phải làchuyện xưa!Mà là kinh nghiệm thực sự của mộtngười lính. Hạ Hoằng Huân không cáchnào nói không được
“Lúc mẹ Khả Khảqua đời tôi ở tỉnh S chấp hành nhiệmvụ chốnglũ cứu tế,hôm nhận đượcđiện thoạiđập lớnbị vỡ.Lúc bị cuốnvào nước lũ tôi không cảm thấyđau đớn khi bị dòng chảy xiết đánh thẳngvào, tôi chỉ cảm thấy vui mừng. Tôi cườinghĩ nhất định là Xảo Mai không nỡ bỏtôi, hi vọng tôi đi theo cô ấy. . . . . .” Mục Khải Minh không nói được nữa.Chuyện cũ chôn ở trong lòng 17 năm một lần nữabị phơibày, cảm giác đau đớn nhưkhoét vào tim phổi khi mất đi ngườithân yêu nhất một lần nữa lạidâng lên. Ông xoay người vào vách tường, ngửađầu.
Hách Nghĩa Thành đứnglên, cả ngườicứng ngắcnói thêm: “Sau khi chị cả mất,chị hai biếttin anh rể mất tích liền giấu mọingười trong nhà một hình đến đó cứu tế.Khi tất cảmọi ngườiđều cho rằnganh rể đã mất, chị ấy lạitìm được anh rể.” Nếu không phản đốinữa, Hách Nghĩa Thành cảm thấycần nói cho Hạ Hoằng Huân biết quan hệcủa hai nhà Mục – Hách.
Dù Hạ Hoằng Huân giỏibiện luậngiờ cũng không biết nói gì. Anh tin đây là mộtđoạn chuyệncũ có lẽ cảMục Khảcũng không biết. Đối mặtvới thủ trưởng xa lạHách Nghĩa Thành, anh chợt không biết nên làm sao tiếp tục cuộc nói chuyệnnày.
Giống như giảivây cho ba người đàn ông đang yên lặng, cửacầu thang truyền đến tiếng bướcchân, cùng với giọng nói ngây thơ non nớt, “Mẹ,có thể đểcô ôm con không?”
“Đồng Đồng, không phảimẹ đã nói rồi sao, cô đang bị bệnh, bây giờkhông thể ôm con được.”
“Vậy, vậy con có thểhôn nhẹ cô không? Lúc Đồng Đồngốm cô hôn nhẹ là khỏe luôn đấy. . . . . .”
Mục Nham một tay ôm ĐồngĐồng ởtrước ngực,cười vang: “Con trai ngoan, nếu chú Hạcủa con không phản đối, con hôn bao nhiêucái cũng được. . . . . .”
Nhanh chóng khôi phụctâm tình, Mục Khải Minh xoay người, lúcnói có chút gấp gáp: “Chuyện thứnhất đếnđây chấm dứt,tôi không phản đối cậu và Khả Khả nữa. Nhưnglà, tôi có một thỉnh cầu, thỉnh cầucủa mộtngười cha. Để Khả Khả có mộtgia đình như người bình thường, cuộc sốngcó vợ chồngbên nhau, xin cậu hãy lựa chọncẩn thậncon đường phía trước. Nếu không, tôi sẽ thu hồinhững lờitôi đã nói.” Hách Nghĩa Thành đưatúi tài liệu trong tay cho Hạ HoằngHuân, anh nói: “Nơi này có hai phần tài liệu,một cái là thông báo nhậm chức,một cái là thông báo thuyên chuyển công tác, đềulà của anh.”
Thấy Mục Nham đi tới,Hách Nghĩa Thành giải thích nói: “Vốn tôi muốnvứt luôn cái thông báo thuyên chuyển công tác này đi, chẳng qua tôi không ngờ, điều lệnhnày ngay cả Quân trưởng cũng không sắp xếp được, nói trướcmặt là ra lệnh, có ý kiến muốn anh tựmình đi lấy văn bản báo cáo. Tôi nghĩ, anh hiểurõ là chuyện gì xảy ra.”
Đương nhiên biết rõ. Ánh mắtHạ HoằngHuân nhu hòa, lúc gia đình Mục Nham đi tới liềnnhận lấytúi tài liệu.
ch-family:Arial’>ịukhông nổi.” Vừa nói xong, đôi môi đã ghé xuống,hôn lên đôi môi đang hé mở của cô thậtsâu.
Ngón tay thon dài gài trên mái tóc cô, Hạ HoằngHuân nhẹ nhàng nâng đầu cô, hôn dịudàng say đắm. Một lát, khi anh rời khỏi môi cô khẽhôn lên trán, Mục Khả bấtngờ nhướnngười hôn lên cái cổ củaanh, sau đó là lên xương quai xanh…
Năng lực “tự độngkiềm chế”của anh sớmbị tan ra, lý trí của HạHoằng Huân suýt chút nữa bịhành động can đảm của Mục Khảdập nát. Anh từ từ nhắm hai mắthơi ngẩngđầu lên, cảmthấy đôi môi mềm mại của cô đang nhẹnhàng lướt trên vùng da ở cổ,nhiệt độkhông ngừng tăng lên như phát sốt,hơi độtnhiên thời trở nên dồn dập, giọngnói anh khàn khàn “cầu xin” cô: “Đừng nhưvậy, anh… thật sự chịu không nổi!”
[ ]