Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 49: Yêu đã không trọn vẹn đôi đường
Nhìn thấy người quen, ĐồngĐồng nhe răng ra cười, ánh mắtđen láy chớp chớp mình Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ HoằngHuân đếm từsố mộtnhìn sau, sau đó đưa cánh tay về phía HạHoằng Huân, nũng nịu ngọtngào nói: “Bế, bế…”
Nhìn Mục Nham cùng cười, HạHoằng Huân nhận lấy cậu nhóc: “Đểchú Hạ bếcon một chút xem có phải con lên cân hay không, ái chà, nặng lên không ít nha….” Ngại ngùng vì có MụcKhải Minh cùng Hách Nghĩa Thành cũng ở đó nên anh không xưng là dượng.
Đồng Đồng cườikhanh khách ôm lấy cổ Hạ Hoằng Huân, cái đầunhỏ nghiêng nghiêng, dính vào cần cổanh, dáng vẻ khéo léo cực kỳ.
Hai vợ chồng MụcNham chào hỏi Mục Khải Minh cùng HáchNghĩa Thành, Mục Nham giơ tay lên trán con trai gảy nhẹmột cái: “Tại sao không chào hỏi mọi người?”
Đồng Đồng vẫngiữ tưthế dựasát không thay đổi, cái miệng nhỏnhắn nhìn về phía An Dĩ Nhược, nhận đượcánh mắt khích lệ của mẹ, cậunhóc gãi mặt nói: “Chào ông, chào cậu.”
Gọi anh ta chú, gọi Hách Nghĩa Thành là cậu hai? Rõ ràng đều cùng ba mươi hai tuổi, sựkhác biệt này cũng quá lớn. HạHoằng Huân cau mày, nhìn vẻ mặtHách Nghĩa Thành biểu lộ sựkhó chịu.
Bất đắc dĩ thởdài một cái, Hạ Hoằng Huân ôm Đồng Đồngđẩy cửaphòng bệnh: “Đi, tìm cô chơi đi, cô sắpngủ thành con heo rồi. . . . . .” Lời nói còn chưa dứt, MụcKhả đang ngủ say bất ngờ hô mộttiếng, từtrên giường ngồi bật dậy.
Hạ Hoằng Huân sợhết hồn,ba hai bước thong thả bướctới, đặtĐồng Đồngxuống dướiđất, ngồiở bên giườngôm lấy MụcKhả, vộivàng hỏi: “Sao thế? Nằmmơ sao?” Đồng thời khẩn trươngvén góc áo cô lên, kiểm tra vết thươngcủa cô không sao cả, sắcmặt mớicó chút dịu đi.
Ánh mắt đờ đẫn của MụcKhả chứngminh cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại,cô từng chút từng chút thở hổn hển,tay nắm chặtlấy góc chăn, thật lâu không nói nên lời.Cảm thấythân thể cô hơi run rẩy, Hạ HoằngHuân vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giọngnói ôn nhu an ủi: “Có phải mơthấy ác mộngkhông? Đừng sợ, anh ở đây!”
Giọng nói của HạHoằng Huân trầm thấp mà mạnh mẽ,Mục Khảnghiêng đầu nhìn anh, lấy cái trán rịnmồ hôi cọvào cái cằm của anh, đáng thương nói:“Em nằm mơthấy mẹ,mẹ không biết em……” Nghĩ đến giấc mơ mẹ ốm yếu nằmdựa trên giường bệnh không chịu đưatay ôm lấy cô, nước mắt Mục Khảrơi từnghàng xuống, cô ôm chặt lấyhông của HạHoằng Huân, nghẹn ngào nói tiếp: “Lúc mẹ bệnhnặng nhấtvẫn có thểnhận ra em, bà ngoại nói mẹlâm vào nguy kịch quên cả cậu,nhưng vẫnbiết em là con gái mẹ, nhưngvừa rồi,mẹ không nhận em, không chịu ômem…..”
Dường như muốndùng phương thức đặc biệt đểnhớ vềmẹ, MụcKhả thườngxuyên nằm mơ, hơn nữa nhữngcảnh trong giấc mơ đều vô cùng chân thực. Cho nên, một khi nằm mơthấy nhữngchuyện ngượcvới thựctế, tâm tình cô sẽ có biến động lớn,ví dụ nhưvết thươnglần trước.
Hạ Hoằng Huân đã nghe Mục Nham nói qua, bệnh của Hách XảoMai đến giai đoạn cuối thường không nhậnra người khác, ngay cả cha mẹvà anh chị em cũng có lúc quên, nhưng anh vẫnkhông hiểu tại sao bà ấy từ đầu đến cuốiđều nhớrằng MụcKhả là con gái của mình. Cho tới hôm nay,rốt cuộcanh cũng đã hiểu rõ vì sao từ nhỏ đến lớn,Mục Khảgiành nhiều tình cảm ẹđến nhưvậy.
Tình yêu thật sự lậpnên kì tích, có thể làm người mẹmất trí nhớvẫn nhớrõ con gái của mình, cũng giống nhưcó thể làm cho con gái khắc sâu hình ảnhcủa mẹvào lòng.
Liếc mắt nhìn sắcmặt nặngnề củaHách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân ôm cô chặt hơn, dỗ cô nhưdỗ mộtđứa trẻ,lời nói hếtsức dịudàng nhỏ nhẹ: “Em đó, ngốc quá, mẹ hiểurõ em nhất sao có thể không nhậnra em, không được đoán mò, tự mình dọachính mình.”
Trên người Hạ HoằngHuân có mùi nước sát trùng nhàn nhạt, cảmnhận đượcsự ấmáp từ ngựcanh, tiếng tim đập mạnh mẽ, mộtcảm giác an toàn vô hình lại mãnh liệtkhiến MụcKhả không tự giác ôm chặt lấy anh, mang theo tiếng khóc nước nở, âm thanh thì thào: “Đúng vậy, em ngốcthật, là ác mộng, mẹ dù quên ai cũng sẽ không quên em….”
Sau khi tâm tình bình phụclại, MụcKhả phát hiện ra có anh bạn nhỏ đang ngồichồm hỗmtrên mặt đấtngước nhìn khuôn mặt nhỏnhắn đẫmnước củacô, cô xấu hổ vùi mặt vào cổ của Hạ HoằngHuân, không khỏi làm nũng nhỏ giọngoán trách: “Sao anh không nói với em làĐồng Đồngtới, bịcậu nhóc nhìn thấy em khóc, thật là mất mặtquá!”
Bộ dạng ngây thơđáng yêu của cô khiến HạHoằng Huân không nhịn đượccười. Anh đỡ cô ngồi dậy, lấyngón tay lau đi nước mắt trên khuôn mặtcô, theo thói quen trêu chọc khiến cô vui trởlại: “Trẻcon thì biết cái gì, ai dám cười chúng ta cùng PK lại.”
Cúi người sờ sờ đầu củacon trai, An Dĩ Nhược nhìn Mục Nham: “Chị thật sự có chút tò mò em và Hạ Hoằng Huân mà PK, khôngbiết kếtquả sẽlà gì.”
“Chỉ sợ thiên hạkhông loạn!” Mục Nham giãn chân mày, hỏi cô: “Em muốn biết sao?”
Thấy An Dĩ Nhược gậtđầu, gươngmặt MụcKhả cũng có vẻ muốn biết, HạHoằng Huân nhíu mày nói: “Có hai kết quả.”
Mục Nham chau mày,ngoài dự đoán mọi người nói: “Thứ nhấtkết quả,anh đem tôi quật ngã; thứ hai kếtquả, tôi bịanh quật ngã!”
Không tin rằng chồng mình lạicó thể khiêm tốn như vậy, An Dĩ Nhượchỏi: “Tại sao?”
“Về bản lĩnh tôi không muốn bàn về cao thấp, nhưngmà năng lực đối kháng đả kích rất khá!” HạHoằng Huân ăn ý tiếp lời,sắc mặtnghiêm túc đối với nghi ngờ của chịdâu cùng cô bạn gái nhỏ chậmrãi giải thích: “Khi còn nhỏ, cha tôi đánh tôi!”
Biết bọn họlà người lươngthiện, MụcKhả nín khóc mỉm cười, đưa tay đánh HạHoằng Huân một cái, lúc ngẩng đầu phát hiệnMục KhảiMinh cũng ở đây, chạm vào ánh mắtcủa anh, sau đó cô đẩy anh ra, cầmchặt tay HạHoằng Huân, thậm chí không muốn chào hỏi ngườinào đó, chỉ cười với Đồng Đồng.
Đối với sựtùy hứng củabạn gái, HạHoằng Huân đưa tay vò rối mái tóc của cô, nói vớimọi ngườikhông chút khách khí mà giải thích: “Cô ấy ngủmơ, không biết mọi người tới,đừng đểý.”
Đối với lờinó của anh mắt điếc tai ngơ, MụcKhả cườivới ĐồngĐồng đang dựa vào bên cạnh An Dĩ Nhược nói: “ĐồngĐồng, sao bây giờ con mới tới thăm cô, cô nhớ con muốn chết, có muốnhôn cô một cái không?” Nói xong, liền cúi xuống.
Đồng Đồng nhếchcái miệng nhỏ lên cười, để lộhai hàm răng mèo rất đáng yêu, đang muốn đếnbên giường hôn cô, chợt nghĩ đếnđiều gì đó, anh nghiêng đầu nhìn MụcKhả, có chút uất ức nói: “Nhưng, nhưngba nói, muốn, muốn chú Hạ đồng ý mớicó thể hôn…..” Trừ Mục Khải Minh, tấtcả nhữngngười có mặtđều bậtcười.
Lúc Đồng Đồng bò lên giườnghôn Mục Khả,Mục KhảiMinh nhìn con gái một cái thật lâu, sau đó yên lặng ra khỏi phòng bệnh. Giấcmơ củaMục Khảmột lầnnữa khiếnông nhớ lại,nghĩ đến vợcó lúc bệnh nặng cũng không nhớ nổi ông, mắtcủa ông ươnướt. Thân là quân nhân, cho dù là lúc vợ anh cầnông nhất, ông cũng không thể ở bêncạnh chăm sóc cô. Mỗi lầnnghĩ tới việc này, ông đều không hy vọng gảcon gái cho quân nhân.
Mục Nham đuổi theo chú ra ngoài, lúc trở về thấy HạHoằng Huân đang đứng ở đại sảnhtầng một.Hai người đàn ông này rất ăn ý khi đứngở bên ngoài, lần đầu tiên nghiêm túc kể lại một chuyệncũ mà rất nhiều người không muốn nhắctới.
Mục Nham yên lặng hồilâu, Hạ HoằngHuân không nhịn được đặt câu hỏi trước,anh rốt cuộcmở miệng.
“Thím hai, ý tôi nói mẹKhả Khả,là một ngườiphụ nữdịu dàng, bà ấy xinh đẹp, ôn nhu, dịu dàng, biếtquan tâm, hiếu thuận… Tóm lại,trên người bà ấy có rất nhiều ưuđiểm khiếntất cảđàn ông đều phải để ý, đây là những điềumà cha mẹ tôi cùng đánh giá. Bọn họbiết lúc đó thím hai còn chưa tốtnghiệp đạihọc, là Thủtrưởng củachú hai giới thiệu, ban đầu là muốn giớithiệu Thím hai bây giờ cho chú hai, nói là muốn bà bớtphóng túng, nhưng bà ấy chủtrương yêu tự do sống chết không đếnchỗ hẹn,cuối cùng thím hai đã đứng ra gặpmặt giúp, chỉ không ngờ rằng chú hai cùng thím hai vừa gặpnhau đã chung tình…..
[ ]