Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 47 . Vị khách không ngờ
Mẫu thuẫn giữaHách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngàycàng trở nên gay gắt, HạHoằng Huân và Mục Khả không biết chuyệnnày. Vì để cho hai người an tâm dưỡngbệnh, hai đồng chí kia trước mặt hai ngườinày thể hiệntương đốihữu nghị.Nhưng sau khi phát sinh sự kiệnbạn trai ởcăn tin, bọn họ không thể tiếp tụctrạng thái hòa bình giả tạo,cho dù có giả vờ cũng không nổi nữa.
Hách Nghĩa Thành không có kinh nghiệm yêu đương bỗng nhiên nhậnra rằng dườngnhư mình cùng Hạ Nhã Ngôn gần gũi quá.Anh không có thói quen thân mật với cô gái nào khác ngoài Mục Khả,thế nên anh nghiêm túc kiểm điểmlại mình mộtphen, mặc dù cảm thấy không có vấn đềgì, nhưng vấn cố gắng kéo giãn khoảngcách với bác sỹ Hạ.
Còn Hạ Nhã Ngôn, kể từngày bị đồngnghiệp hiểulầm càng muốn tránh mặt Hách NghĩaThành chứ đừng nói đến tiếp tụcmời anh ăn cơm. Nếu như không phảianh trai có chuyện gì gọi cô đến,thậm chí ngay cả phòng bệnh của MụcKhả cô cũng không dám đi, chỉ sợ đụng phảingười nào đó mà lúng túng xấu hổ.
Chẳng qua ông trời quảthật thích trêu ngươi, càng cốgắng muốntránh thì càng dễ dàng bắt gặp.Cho dù thời gian Hách Nghĩa Thành tới bệnhviện đã giảmbớt, nhưngbằng cách nào đó, họ vẫnthỉnh thoảnggặp nhau như trước. Ví dụ như đại sảnhtầng một,ví dụ nhưtrong hành lang, ví dụ như trướccửa toilet.
Có một lần, chỉtrong vòng một ngày mà hai lần chạmmặt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn không kiềm chế được, cô đứngbên ngoài cửa nhà vệ sinh, vẻmặt mấthứng hỏi:“Sao anh lại ở đây?”
Anh đã chán tranh cãi vớicô rồi, biếttìm ai để nói rõ lí lẽ đây? Hách Nghĩa Thành hơi giậnnói: “Tại sao tôi không thể ở nơi này? Nhà cô chắc?”
“Tôi, bệnh viện củachúng tôi, không được à…..”
“Được, dĩ nhiênlà được! Nhưng có quy định tôi khôngthể tớisao?”
“Mỗi tầng đềucó, sao phải cố tình đến đây?”
Phòng bệnh của MụcKhả cũng ởtầng này, chẳng lẽ muốn anh chạyđến nhữngtầng khác sao? Cô lo quá nhiều chuyệnrồi.
Vòng qua người cô,Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói: “Tôi thích thế, cô có thể quản lý sao?” Sau đó đẩy cửa đi vào.
Hạ Nhã Ngôn tức đếndậm chân, trước khi đi bất ngờ đá mạnhmột cái vào cửa nhà vệ sinh nam.
Người ta nói rằng gian tình chỗnào cũng có, quan trọng là có thấy hay không thôi. Nhưng đối với bọnhọ lạithành: chỗ nào chẳng vô tình gặp nhau, cólàm ra vẻ không nhìn thấy cũng không được.Là duyên phận? Hay là oan gia ngõ hẹp? Cái vấnđề này thậtđáng để suy nghĩ thêm.
Trừ những lúc bọnhọ đấutránh, cuộc sống dần dần trởvề yên tĩnh. Vết thương của MụcKhả khôi phục rất tốt, Hách Nghĩa Thành rốt cuộc cũng yên lòng.Thêm nữa tháng mười một, trong đơn vịcó nhiều việc bận rộn, anh không thểngày ngày ở trong bệnh việntrông nom Mục Khả, nhưng cứ mỗi xế chiều,vào cùng một giờ, anh nhất định sẽđến thăm cô.
Hôm nay, Dịch LýMinh, Chiến Nghị cùng Viên Soái đều tới đây. BiếtLão Đại ngoài những lúc điều trị vậtlý trị liệuvà ngủ mớiở trong phòng mình, nên tự nhiên bọnhọ đềutập trung hết bên phòng của Mục Khả.
Dịch Lý Minh ngồi vào chỗcủa mình sau đó nói: “Trần VệĐông vốn muốn cùng chúng tôi tới thămcậu, chỉcó điều vừamới nói ra đã có việc. . . . . .”
Hạ Hoằng Huân không đểý nhiều nhưvậy, anh lấytay ngăn Lý Dịch Minh nói tiếp: “Ngườitrong nhà không cần phải khách sáo, nói cho cậu ta biết rằng cứan tâm làm việc, phải làm gương,nếu không tôi nhất định sẽ chỉnhcậu ta.”
Viên Soái không biếtlớn nhỏtrêu chọc đồng chí Doanh trưởng:”Lão đại, anh thật vộivàng chạy tới đây.” Thấy Hạ HoằngHuân trừng mắt lườm anh, dám không sợ chếtcúi đầu ghé vào tao người nào đó cợtnhả nhỏgiọng nói: “ Có phải tốinào cũng tới đây chăm sóc phải không…..”
Không hy vọng sẽ tạo bất kỳ ảnhhưởng không tốt tới Mục Khả,Hạ HoằngHuân không cho Viên Soái cơ hội nói tiếp,anh nghiêm mặt nói với DịchLý Minh: “Lão Dịch, anh trở vềcho tên tiểu từ này thêm đồ ăn đi, tôithấy anh ta nhàn rỗi quá da mặtbị phá hưrồi.”
Thêm đồ ăn? Không phải chứ!Vậy là năm tổ hít đất sao! Viên Soáinhất thờiỉu xìu: “Doanh trưởng, tôi sai rồi,tôi không rảnh rỗi, thật, không tin anh hỏi chịdâu, đã lâu rồi tôi không có trộm đồăn.”
Nghe Hạ Hoằng Huân nói ChiếnNghị là thiên tài máy tính, học lựcgiỏi nên MụcKhả đang thỉnh giáo một vài vấn đề,không để ý tới bọn họ nói chuyện,nhưng đốivới hai chữ“đồ ăn” thì cực kỳ nhạy cảm, đồngchí nhỏ liềnngẩng đầunói: “Đúng rồi, Viên Soái, hôm qua anh gửi tin nhắnnói giúp anh thu hoạch đồ ăn, vậymà em lại ngủ quên mất, chờ mộtlúc đã bị ăn trộm sạch rồi.” Bây giờcô đã có thể xuống giường đi lại, Hách Nghĩa Thành mạng laptop tới bệnh việncho cô để giết thời gian.
Ánh mắt Viên Soái lộ vẻ thất bại,anh tức giậndựng thẳnglông mày nói với cô: “ Chị dâu nhỏcủa tôi à, sao cô có thể phá hủyhình tượng của tôi như thế?”
“À?” Mục Khả quay đầuliếc nhìn Hạ Hoằng Huân, phát hiện sắcmặt củangười nào đó không tốt lắm,nhận ra mình có thể nói sai điềugì đó, ngay lập tức giải thích: “Cáiđó, không phải em rảnh rỗinha, thu hoạch đồ ăn cũng là thu hoạch,nhân tiện thu hoạch giúp anh ấy luôn, đồng chí cách mạnggiúp đỡ lẫnnhau, cái này không phải là anh dạy cho em sao? Hơnnữa, buổitối anh ấymới nhắntin, không trong thời gian huấn luyện.”
Buổi tối không ngủ,dám liên lạc với Mục Khả? HạHoằng Huân trầm giọng hỏi: “Còn ý kiếnsao? Trung đội trưởng Viên?”
Nào dám có ý kiến!Viên Soái nản chí không còn hơi sứcnói: “Thêm đồ ăn, doanh trưởng, tôi không có ý kiến.” Vốn trông cậy vào đồngminh nói với lão đại vài lờitốt ình, ao ước không thành, lại còn bị tốcáo thêm. Viên Soái có thể hiểu được,không nhờ vả được gì cô giáo Mục này rồi!
Dịch Lý Minh liền bậtcười, cúi đầu cùng Chiến Nghị giúp MụcKhả cài đặtmột sốphần mềmvào máy tính
Thấy Mục Khảméo mó cái miệng nhỏ nanh nhìn Viên Soái, nhỏ giọngnói: “Thật không phải tạiem!” Hạ HoằngHuân dở khóc dở cười.
Dịch Lý Minh tới bệnhviện không đơn thuần là tới thăm bệnh,mỗi năm mộtlần vào ngày lão binh giải ngũ, anh muốncùng Hạ HoằngHuân bàn bạc riêng về các chiếnsĩ bộ đội.Thừa dịpbọn họtán gẫu công việc, Viên Soái trong góc quởtrách Mục Khả. Anh nho nhỏ nói thầm: “Cô hạichết tôi rồi,người khác thêm đồ ăn dầu gì có thể gia tăng điểmthể trọng,tôi bị thêm đồ ăn chỉ có chảy máu, chảymồ hôi thôi.”
Mục Khả uất ức nói: “Tôi không biết, trướcđó anh phải ra hiệu cho tôi chứ. Anh thấy đúng không, Chiến Nghị?” Đối vớinhững chiếnhữu cấpdưới HạHoằng Huân đã từng giới thiệu qua, MụcKhả đềucó thể nhớhết tên bọnhọ, hơnnữa tiếpxúc một thờigian ngắn, cô có thể hòa mình rấtnhanh, ra hiệu với đồng chí mới quen biết,cô nói: “Anh không đi gõ đầu trẻ thậtđáng tiếc, em thấy anh còn ‘có lực tương tác’ hơnem.
“Đúng vậy đúng vậy.” ChiếnNghị đi theo quấy rối, nhân cơ hộinày phê bình Viên Soái: “Nói cậukhông có trình độ thì cậu không vui lòng, không phải chỉthêm bữa ăn thôi sao, cậu coi nhưvượt qua thử thách vậy, chỉ hơikhó khăn chút thiiu.”
Hạ Hoằng Huân đang nghĩ gì đó đột nhiên chen vào, quay lưng vềphía bọn họnói: “Lời của tôi nói cậu nhớ rõ thật!”
Thì ra là lão đại vẫn chú ý bên này, Viên Soái không dám lên tiếng nữa.Chiến Nghịtiếp tụcchỉ cho MụcKhả điềuchỉnh máy vi tính, thỉnh thoảnghỏi cô: “Có cài MSN không? Quendùng phần mềm gì để xem tin tức? Cho em dùng Internet TV nhé, lúc không cóchuyện gì làm thì xem. . . . . .”
Tóm lại, trong phòngbệnh, tấtcả đềuhài hòa.
Không biết hôm nay làngày gì, tất cả lại cùng nhau tới thăm bệnh.Nhóm người Dịch Lý Minh còn chưa đi,Tô Điềm m cùng hai đồng nghiệpcùng với Khang Bác và mấy bạnhọc cùng tới.Thấy HạHoằng Huân cũng ở đây, bất chấp tấtcả xôn xao ồn ào một phen, xúm xụm vây quanh mấyanh đồng chí Giải Phóng Quân, căn bảnquên mất mụcđích đến đây thăm cô giáo Mục. Khiếncho đồng chí nhỏ nào đó ôm máy tính tự kỉ nhìn vềphía vách tường, buồn rầu ảm đạmnghĩ: “Tại sao không ai để ý đếntôi vậy? Tạisao có thể coi thường bệnh nhân như vậy?”
Một đám người trẻtuổi trò chuyện cực kỳ hưng phấn,nếu không phải là Tả Minh Hoàng tới đây kiểmtra cho Mục Khả, có lẽ sẽ còn nói chuyệntới tậnđêm. Khi bọn họ rối rít cáo từ, DịchLý Minh gọi Hạ Hoằng Huân ra bên ngoài,thấy anh muốn nói lại thôi, Hạ HoằngHuân biết anh muốn nói đến chuyện không có thông báo bổ nhiệm, anh nói:”Không cần nói nữa, tôi hiểu.Anh nói với Chính ủy, tôi không sao.”
“Đoàn trưởngcùng Chính ủy cũng không biết chuyệngì xảy ra, lên Sư bộ hỏi thì nghe nói không có lệnh.” Trong lòng Dịch Lý Minh có chút khó chịu,dù sao chuyện bổ nhiệm này cũng chắc nhưđinh đóng cột rồi, nhưng không hiểu sao lạikhông có.
Ngược lại HạHoằng Huân an ủi anh: “Không có sẽkhông đi, khó chịu cái gì? Không muốn hợptác cùng tôi nữa sao?”
“Cậu biết tôi không phảiý này!” Dịch Lý Minh còn muốn nói tiếpgì đó, do dự một chút lại nuốt trởvề trong bụng.
Hạ Hoằng Huân giơtay lên đấm vào ngực DịchLý Minh một cái: “Chớ có do dự,có chuyện gì mà không nói được. Anh trởvề đi, tôi phải vào trong chăm sóc cho bạngái, chuyện lớn cả đời, không qua loa được.”
Hạ Hoằng Huân trởlại phòng bệnh, Mục Khả dùng cánh tay chỉ cho anh: “Anh tìm thấykhông?”
“Cái gì?” Hạ Hoằng Huân tìm đồăn giúp cô, bữa ăn chính Mục Khảăn được quá ít, vì bảo đảmdinh dưỡng nên lúc trước anh lậpcả mộtdanh sách, bảo Hạ Nhã Ngôn mua rất nhiều đồăn đem vào.
“Anh làm sao có thểlàm được lãnh đạo vậy, sức quan sát mộtchút cũng không có.”
“Nhiệm vụ củaanh bây giờ là quan sát em.”
“Anh không để ý ViênSoái đi ra cùng ai sao?”
“Em mới phát hiện à? Vậtthông tin chắc là đúng.” Hạ HoằngHuân thân là Doanh trưởng đã sớm biếtsự tình, cầmhộp sữatươi nói: “Nghe Lão Dịch nói, kếtthúc ngày diễn tập thứ hai, cô giáo Tô đãđến doanh trại tìm đồng chí nào đó.”
“À, không phải chứ?” MụcKhả trởmình ngồi chồm hỗm trên giường, thấyvậy HạHoằng Huân vương tay ngăn cô lại, anhcau có nói: “Động tác nhẹ nhàng mộtchút!”
“Biết rồi, biếtrồi, anh càng ngày càng dài dòng, giống hệtbà ngoại em!” Mục Khả mè nheo anh xong, vẻ mặtcó chút giận dỗi: “Dám dừa gạt em làm chuyệnmờ ám!” Nói xong đoạt lấyhộp sữacủa mình cầmhai cái ống hút cắm vào, lại lấy thêm mộthộp khác đưacho Hạ HoằngHuân.
“Không đủ rộng đểcắm vào!” Nhìn cô không cắm ốnghút, Hạ HoằngHuân cau mày nói: “Tại sao không đưa cho anh ốnghút? Anh cũng là người có văn hóa.”
Thấy anh cố ý nghiêm mặt,Mục Khảso với anh còn nghiêm trang hơn: “Anh tựmình xem đi, vốn là còn tưởng rằnganh là người làm công tác văn hoá, Hạ Vũ ngườita nói, đàn ông Manly dùng ống hút uống sữatươi rấtbuồn cười.”
“Nói điêu không chớpmắt.” Hạ Hoằng Huân phản công, anh cườinói: “Hạ Vũ rõ ràng nói là uống cola. Chỉlà em phát hiện ra anh rất Manly nên anh cũng không phê bình em, lần sau cầnchú ý hơn, cần tôn trọng sự thật.”
Thì ra là anh không phảingười cổđại a, còn biết MANLY cơ đấy. MụcKhả cườikhanh khách, nghịch ngợm chào mộtcái: “Rõ, Doanh trưởng.”
Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, Hạ Hoằng Huân đưatay ôm cô vào trong ngực, ôm chặt, chỉcười không nói.
Gần tối lúc Hách Nghĩa Thành tới, MụcKhả sau khi chơi đùa mệt mỏi nằmlên đùi Hạ Hoằng Huân. Thấy anh đi vào,Hạ HoằngHuân làm động tác chớ đánh thức,sau đó rón rén ôm Mục Khả trở về giường,đắp chăn cẩnthận. Nhậnđược ánh mắtHách Nghĩa Thành, anh đi theo ra ngoài, thấybên ngoài phòng bệnh lúc này có khoảng hai ba người.
Mục Thần anh đã biết,không cần nhiều lời, còn có một ngườiđàn ông trung niên, tinh thần khỏe mạnhmặc quân trang, anh đoán nhất địnhlà cha của Mục Khả, mà người phụnữ bên cạnhông, Hạ HoằngHuân quan sát gương mặt bà, theo bảnnăng nhíu mày một cái, bộ óc nhanh chóng hoạt động, khi trí nhớ ra, anh im lặng.