Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 46: Chuyện nướcđôi lý thú
Đồng chí Hạ HoằngHuân kinh nghiệm sa trường cuốicùng cũng khuất phục dưới”Mỹ nhân kế” của cô bạn gái nhỏ.Ngay đêm đó liền thay quần áo bệnhnhân nhập viện. Nhưng anh không nằm ởphòng bệnh Thích Tử Di bốtrí, mà phối hợp ăn ý với Nhã Ngôn chiếm phòng sát vách phòng Mục Khả.Vì vậy, Doanh trưởng Hạ cùng cô giáo Mục thành ngườichung phòng bệnh chân chính trên ýnghĩa.
Mỗi lần nghĩ đếnMục Khảvô tội chớpmắt, sợhãi hỏi anh: “Sao vậy? Anh không phảicũng làm vậy sao, cũng hôn em như thế rồi còn gì.” Anh liền nổi giận, hậnkhông thể tử hình cô ngay tại chỗ. Thậmchí Hạ HoằngHuân bắt đầuhoài nghi cứ phát triển tiếpnhư vậy,anh có thể không giữ đượcnguyên tắc thao tác theo trình tự đượcnữa.
Mục Khả đã quyếtđịnh thì cựckỳ cố chấp,giỏi biệnluận nhưHạ HoằngHuân cũng thua trận. Buổi tốikhông được phê chuẩn chăm sóc không nói, Mục Khảcòn bác bỏ ý kiến anh đến giúp cô truyền nướcbiển mỗingày, lại xin làm vật lý trịliệu. Lý do rất đơn giản, lúc truyềnnước biểncô buồn ngủ,anh ngồi ởđó không làm gì cũng sẽ ảnh hưởngđến cô, cho nên, không đồng ý.
Trong lòng Hạ Hoằng Huân hiểurõ Mục Khảthương anh, không muốn anh vác theo cái eo bị thươngkhổ sởngồi 2-3 tiếng, nên không cố chấp nữa,chỉ lấygiọng điệura lệnh nói: “Lại làm chệchkim, xem anh có cho em một bài học không! Tính luôn cả món nợ ngày đó nữa!” Sau đỡeo dưới sựhướng dẫncủa y tá đếnphòng vật lý trị liệu. Mục Khảlàm mặt quỷvới bóng lưngcủa anh, dặndò: “Đừng có ngang ngược, nghe lờibác sĩ.” Người nào đó vẫy vẫytay tỏ vẻđã biết.
Hạ Hoằng Huân sợbuổi tốivết mổcủa MụcKhả đau, nên nửa đêm luôn lặng lẽ lén đi qua xem một chút. Nếu như có MụcNham chăm sóc cũng may, đồng chí đội trưởnganh họ sẽrất có phong độ ra bên ngoài chờ, choanh cả thờigian lẫn không gian quan tâm bạn gái. Nếunhư không may gặp phải cậu út ởlại chăm, mũi Hạ Hoằng Huân sẽ dính đầytro. Sắc mặtHách Nghĩa Thành tối đen, bình thường đềulãnh đạm nhàn đạm nói: “Anh tới làmgì? Con bé vừa mới ngủ rồi, anh đừng có đánh thứcnó. Trở vềđi, tôi phải ngủ một lát, ngày mai đơn vịcòn có việc.”
Nằm viện mớiđược có mấyngày, hội nghị khen thưởng của tổngbộ cũng bắtđầu. Là đoàn duy nhất đánh hoà với bộđội đặcchủng, đoàn 532 có thể nói là nởmày nở mặt,nhưng ngườicần xuấthiện nhấtlà đồng chí chỉ huy lại cãi lệnh. HạHoằng Huân nói với Chính ủy qua điệnthoại: “Anh và Đoàn trưởng đi là đượcrồi, cũng chẳng khác gì tôi, hơn nữa tôi đau thắtlưng, không đi nổi.”
“Gây chuyện phải không? Không đi được? Nếu thay bằng đếnthăm bạn gái, tôi dám khẳng địnhcậu chạycòn nhanh hơn thỏ.” Ninh An Lỗi hiển nhiên không chấp nhận lý do này.
Hạ Hoằng Huân cười:”Chính ủy, anh nói như vậycũng vô dụng, tôi mà phải ngồinửa ngày không đau chết cũng chỉdư lạinửa cái mạng,anh đồng ý đi, đừng bắt tôi đi, được không?”
Biết Hạ HoằngHuân ghét bệnh hình thức, Ninh An Lỗinói: “Lệnh thăng chức củacậu đã đượcđưa xuống,đang ở Sưbộ. Có mặtsẽ đượcnhận báo cáo bổ nhiệm trực tiếp,không muốn biết sớm một chút sao?”
“Không sao. Anh biếtthì cũng là tôi biết, nhanh hơn mộtchút cũng chẳng để làm gì.” Thấy Chínhủy có vẻmềm lòng rồi, Hạ Hoằng Huân thuận cọcmà leo lên nói: “Vậy cứ như vậy nhé, anh phê chuẩn rồi nhé? Tôi đi vật lý trịliệu đây, eo này, đau chết mất.. . . . .” Nói xong liền cúp điện thoại
Nghe trong điện thoại truyềnđến tiếngtít tít, Ninh An Lỗi cười mắng:”Thằng nhóc chết tiệt!”
Vậy mà, hội nghịkhen thưởng đi qua, thông báo bổ nhiệmHạ HoằngHuân mà ai cũng biết lại chậmchạp không được chuyển xuống.
Trong lúc nằm viện, MụcKhả rấtngoan ngoãn, không giống lúc cảm mạotrước kia nóng sốt mà sợ đắng nên quấnlấy Hách Nghĩa Thành không chịu uốngthuốc. Cô cũng không hề sợđau nữa, ngoan ngoãn truyền nướcbiển. Ngay cả khi vì mạch máu mu bàntay không rõ, thường thường phảichọc hai ba lần mới có thể truyền,cô cũng không oán hận một câu có. Ngượclại, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ HoằngHuân không nhìn nổi, động mộtchút là quát y tá.
“Cô rốt cuộc có biếtlấy ven không thế hả? Lấy ngườinhà tôi luyện tập à?” Hách Nghĩa Thành chưanói xong, Hạ Hoằng Huân bên kia đã tiếp lời: “Lấytôi mà tập, tập cho tốt, bảo đảmmột lầnlà đâm chuẩn thì đâm tiếp.” Trong vấn đề này, hai người đàn ông đốichọi gay gắtrốt cuộccó cùng chung mối thù.
Bệnh nhân Hạ HoằngHuân cũng rất ngoan ngoãn chấp hành mệnhlệnh củaMục Khả.Uống thuốckhông cần phải nói, còn vui vẻ hơn ăn cơmrất đúng lúc đúng giờ, không cẩuthả chút nào. Ngay cả vậtlý trị liệutrước kia ngại tốn thời gian phiềntoái cũng hoàn toàn không kháng cự, phối hợptrình tự tuyệt đối chỉ có hơnchứ không kém cô bạn gái nhỏ.Mặt khác, hai đồng chí mất đi năng lực “Tựlo liệu” không thể không tiếpnhận chăm sóc của Hách Nghĩa Thành cùng HạNhã Ngôn. Chẳng qua khi Hạ HoằngHuân buồn bực, Hách Nghĩa Thành luôn luôn nhìn anh không thuận mắtlại bắtđầu thườngxuyên đến “Quấy rầy”anh.
Từ phòng vật lý trịliệu đi ra, không khỏi bấtngờ khi thấyHách Nghĩa Thành mặt đầy vạchđen khoanh tay đứng bên ngoài. Hạ HoằngHuân rất tựnhiên mà duỗi tay ra, ý là xin Tham mưu trưởngHách đỡ. Hách Nghĩa Thành liếc xéo anh mộtcái, có chút không thân thiện đỡ anh.
Dù sao nằm viện cũng rấtnhàm chán, nâng khiêng giết thời gian cũng tốt,nếu có thểkhiến ngườinào đó tức giận là tốt nhất. Nghĩ đếnđây, tâm tình Hạ Hoằng Huân thậttốt, trên mặt lại không biểu hiệnra, ngoài miệng nói: “Động tác nhẹmột chút, đừng dùng biên độ lớn nhưvậy kéo tôi.” Nói xong sờ sờ eonhư thật.
“Đừng có làmtrò!” Hách Nghĩa Thành dựng thẳng lông mày, cắnrăng nghiến lợi dạy dỗ anh: “Ởtrước mặtKhả Khảanh cực kì ‘sinh long hoạt hổ’cơ mà. Nói cho anh biết, không nểmặt mũi con bé, anh có ngã tôi cũngkhông thèm đỡ.”
Vật lý trị liệusơ kỳ hiệuquả không rõ ràng, Hạ HoằngHuân cảm thấy đau rất mãnh liệt, mỗilần từphòng vật lý trị liệu đi ra đều cầnngười đỡ.Mà người nào đó vì không muốn tiếpxúc tứ chi cùng y bác sĩ và y tá, kiênquyết không chịu để y tá giúp một tay. HạNhã Ngôn cũng có việc, không thể tùy thờitùy chỗ chăm sóc anh trai. Vậy nên MụcKhả cẩnthận liềnlàm nũng cầu xin cậu út tớiđây nhìn một cái. Cho nên nói, mặt mũi củaMục Khảtuyệt đốirất lớn.
“Quan niệm của anh không đúng!” Hạ HoằngHuân chuyển bước sửa lời anh: “Chúng ta là quan hệ đồngchí, nếu như lên chiến trường anh không thể vứt bỏ chiếnhữu, nhưvậy không tốt.”
“Nói ít đi!” Hách Nghĩa Thành mắng anh, cốý nghiêng thân, nếu không phải HạHoằng Huân phản ứng nhanh mượn lựcbả vai anh, nhất định phải xoay eo.
Đem đa số sức nặngcơ thểđặt lên ngườiHách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân than thởoán trách: “Tham mưu trưởng Hách, ngày mai anh đừng tớinữa, tôi đây thật vất vả mớikhá lên chút lại bị anh đảthương nghiêm trọng, còn không thể báo cáovới cấp trên.”
Vẻ mặt Hách Nghĩa Thành không chút để ý: “Sao không thể báo cáo? Tự do ngôn luận cơmà.”
Hạ Hoằng Huân khó có khi nghiêm chỉnh lại:”Không phải, chiến lượctu dưỡng củatôi rất cao.”
Hách Nghĩa Thành nhìn trầnnhà mắng: “Cao cái quỷ!”
Nghĩ đến tay Mục Khả,Hạ HoằngHuân hỏi: “Hôm nay đâm mấy lần?”
Sắc mặt củaHách Nghĩa Thành quả nhiên dịu đi rấtnhiều, anh nói: “Một lần.”
Hạ Hoằng Huân thởphào nhẹ nhõm, thuận miệngcảm thán: “Tôi đã nói y tá kia rất có kỹthuật mà.” Vì miễn cho MụcKhả phảichịu đau, anh tìm Hạ Nhã Ngôn, đểvị y tá tốihôm qua chọc ven cho anh sang chọc cho MụcKhả vì anh cảm thấy y tá đó chọc không đau.
Hách Nghĩa Thành hơigiận, cắnrăng nửa ngày nhả ra ba chữ: “Anh được lắm!”
Nhìn bóng dáng hai ngườidìu nhau đi trong hành lang, Hạ Nhã Ngônkhông nhịn được cười, trong lòng bắt đầubội phụcchủ ý cùi bắp hoàn mỹ chị dâu tươnglai nghĩ ra.
Lúc này Hách Nghĩa Thành là chịusự nhờvả củaMục Khảkhông cam tâm tình nguyện chăm sóc người khác, sau này, anh lại tự động tựgiác mà đi vào đội ngũ chủ độngtự nguyện.Tại sao lạinhư vậy?Chuyện là như thế này, hai người chăm sóc bệnhnhân là Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngônphát hiện một hiện tượng kỳ quái. Đó là khi Mục Khảđược bác sĩ Tả Minh Hoàng kiểm tra vết thương,cũng là lúc Hạ Hoằng Huân làm vật lý trị liệubên chỗ Thích Tử Di.
Đối với bốnngười trong cuộc mà nói, tổ hợp nhưvậy đúng là hành động bấtđắc dĩ. Nhưngđối vớingười ngoài cuộc mà nói, chuyện này cóchút phức tạp. Một người lo lắngcháu gái đơn thuần bị tổn thương,một ngườisợ bà xã chưa tới miệng củaông anh nhà mình bị người ta chiếmmất. Vì vậy,Hách Nghĩa Thành cùng hạ Nhã Ngôn thường thườngăn ý đổi ca.
Ví dụ như lúc Hách Nghĩa Thành nhàm chán sẽ đi dạođến bên ngoài phòng trị liệunhòm vào. Nếu như đúng lúc đụng phải HạHoằng Huân đi ra, anh sẽ thuậnnước đẩythuyền quan tâm, như không có việcgì nói: “Xong rồi? Khả Khảcũng sắp truyền nước xong, em gái anh đưa cơmtới, đi cùng nhau!” Giọng nói kia khiếnHạ HoằngHuân nghe mà có chút rơi vào mơ hồ,còn tưởng rằng người anh ta đang nhắc đếnkhông phải em gái ruột củamình, mà là của Hách Nghĩa Thành.
Ví dụ như HạNhã Ngôn hết bận sẽ thỉnh thoảngxuất hiệntại phòng bệnh Mục Khả, lấydanh nghĩa thăm chị dâu phá bác sĩ Tả. Cô mặctrang phục thầy thuốc luôn nghênh ngangđi vào phòng bệnh, đặt thứcăn cơm canh lên bàn, mỉm cườinói với TảMinh Hoàng: “Bác sĩ Tả vất vả rồi, nhờcó anh chăm sóc tỉ mỉ, vếtmổ củachị dâu tôi khôi phục rấtnhanh, có muốn cùng nhau ăn cơm không? Chẳngqua tôi chỉ chuẩn bị phần cho hai người,nếu không tôi lại. . . . . .” Từngày Hạ HoằngHuân nhập viện, ba bữa cơm củađôi vợ chồngson này đều do Hạ Nhã Ngôn tự mình chuẩn bị.Xét thấy cô biểu hiện tích cực cùng vớiMục Khảkhông ngừng cầu cạnh, Hạ HoằngHuân miễn đi phê bình vớicô.
Tả Minh Hoàng quay đầu đi buồncười lạinhịn, anh ho một tiếng cắt lờicô: “Không cần, tôi đến căn-tin ăn.” Dường như cố ý làm dịuquan hệ với HạNhã Ngôn, anh rất thành tâm mời: “Muốncùng đi không?”
Hạ Nhã Ngôn cự tuyệt:”Không, anh trai chị dâu có lệnh, tôi phảitheo Tham Mưu Trưởng đại nhân dùng bữa.”
Mục Khả cườikhẽ, véo mộtcái trên mu bàn tay Hạ Nhã Ngôn.
Ví dụ như còn có thểxuất hiệntình cảnh như sau, khi Hạ Hoằng Huân cùng MụcKhả ởtrong phòng bệnh thưởng thứcbữa ăn dinh dưỡng thì Hạ Nhã Ngôn đangtiếp đón Hách Nghĩa Thành ở phòng ăn. Đặtđĩa ở trướcmặt Hách Nghĩa Thành giống nhưhầu hạđại gia, HạNhã Ngôn hất cằm lên nói: “Anh có thểđừng đen mặtmột ngày đượckhông hả? Dù gì tôi đã mời anh ăn cơmmấy ngày rồi?Anh tôi cùng Mục Khả rấtthích hợp, tôi nói anh có thể đừng.. . . . .”
Hai chữ ‘Quấy rối’chưa kịpnói ra, đã bị Hách Nghĩa Thành cắt đứt.Người nào đó vừa thoải mái gắp đồăn vừa nghiêng đầu hỏi: “Tôi bắt cô mờisao? Dường như là cô tự nguyện. Bọnhọ rấtthích hợp sao? Không nhìn ra.”
Đưa cơm cho MụcKhả cùng anh trai là cô bụng làm dạchịu, ngườimột nhà mà chăm sóc cũng đúng, nhưng tạisao cô phải ngoan ngoãn nghe chỉ huy đi hầuhạ Hách Nghĩa Thành ăn cơm? Làm cho cô đã mấy ngày tiêu hóa không tốtrồi! HạNhã Ngôn nổi giận lôi đình, cô quyết định khởinghĩa!
Đoạt lấy đôi đũa trong tay Hách Nghĩa Thành, cô hungtợn nói: “Có biết bộdáng của anh rất đáng ăn đòn hay không? Trừngcái gì trừng, trừ trừng người khác ra anh không còn bản lãnh nào khác sao? Anh không biết cái gọilà ‘cắn ngườimiệng mềm’à? Đồng chí Tham mưu trưởng!”
* Cắn người miệngmềm, bắtngười ngắntay – Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏnghơn.
Hách Nghĩa Thành mặcđồ thườngdùng ánh mắt quét qua bốn phía, làm bộlịch sựnói: “Mọi người đều nhìn chúng ta, như ngôi sao vậy,rất đượcchú ý không tốt sao? Tôi thì không sao,dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không biếttôi.”
Phát hiện cô không tự chủ cất cao âm lượngquả thậtkhiến đồngnghiệp chung quanh nhìn sang. Hạ Nhã Ngôn không muốn trở thành tiêu điểm đành không cam lòng chuyển đũa trởvề trong tay người nào đó: “Ăn đi, no chếtanh đi!”
Tham mưu trưởng Hách giỏivề quan sát đã nắm được tính tình cứng không ăn mềmkhông ăn của bác sĩ Hạ, khóe miệnganh nhếch cười, cúi đầu tiếp tụcăn, còn giả bộ ngẩn đầu hỏingười ta: “Sao cô không ăn, nhìntôi làm gì?”
Hạ Nhã Ngôn nângchung trà lên nhấp một ngụm,đè nén tức giận cười nói: “Sùngbái ngài chứ sao.”
Hách Nghĩa Thành ồ một tiếngkéo dài, dáng vẻ như bừngtỉnh hiểura, sau đó cúi đầu tiếp tụcăn.
Hạ Nhã Ngôn liên tục hít sâu, tứcgiận còn chưa hạ xuống, thì có đã đồngnghiệp đi tới, ánh mắt quét qua HáchNghĩa Thành tuấn tú đẹp trai, cườichào hỏi: “Bác sĩ Hạ cùng bạntrai tới dùng cơm sao.”
Nghe vậy, Nhã Ngônđang uống trà cùng đồng chí Tham MưuTrưởng đang uống canh cùng bị sặc. Lậptức trong phòng ăn vang lên tiếng ho sặcsụa.