Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 45 . Hạnh phúc thăng hoa
“Lịch sử” này không thểdùng tẩy đểxóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốtcuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, HạHoằng Huân gãi gãi tóc, bước chân rờiđi.
Hách Nghĩa Thành miễncưỡng nhìn anh một cái, vẫn là giọng điệulãnh đạm lạnhnhạt: “Tôi nghĩ là cậu bịthương không đi được, nên bảo người lái xe đi đón.”
Xem ra anh cũng đã nghe qua. HạHoằng Huân nhíu mày: “Cũng không đến nỗi,vẫn có thểgánh vác được.”
Ánh mắt Hách NghĩaThành lướt qua anh, dừng lạitrên người Thích Tử Di vẫnđang đứng yên, anh nói châm chọc: “Nhân duyên tốt thật, chưa cầnđến em gái ra tay, việc nằmviện đã đượcsắp xếpổn thỏa.”
Nghe vậy, chân mày Hạ HoằngHuân nhíu chặt, giọng nói anh trầmxuống lạnhlùng, giữ vững lập trường: “Không muốnphiền ai cả.”
Hiển nhiên là bất mãn vớilời giảithích của anh, giọng Hách Nghĩa Thành có chút tứcgiận, mộttay đút trong túi quần, đôi mắt anh nheo lại,chậm rãi nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi đã thayđổi đánh giá của tôi về cậu.”
Hạ Hoằng Huân giươngmắt, chờanh nói tiếp.
“Tôi vừa mới đượcchứng kiếnnăng lực chỉ huy của cậu trong lúc đốikháng thì em gái cậu trong chớp mắtđưa cháu gái tôi vào bệnh viện.Đương nhiên, tôi vẫn còn đủlý trí nên không thể giận chó đánh mèo, nhưng cậu biết không, ngoạitrừ năm chịgái tôi mất, Khả Khả chưa bao giờphải nằmviện, nên tôi đã rất tứcgiận. Nhưnghôm nay, chỉ mới một phút trước, tôi nghe nói cậu bị thương mà chạyquãng đường mười bảy cây số tớiđây, nói thật, tôi có chút cảm động.”
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt ngang lời anh:”Tôi làm vậy không phải để anhcảm động!”
Hách Nghĩa Thành gậtđầu: “Đúng, tôi cảm độngcũng vô dụng, cậu rất thông minh, chắc sẽhiểu ý củatôi.” Anh hơi dừng lại dường nhưđang cố đè nén cơn giận sắp bùng lên, anh lạnh lùng nói: “Hạ Hoằng Huân, tôi cảnhcáo cậu, đừngcó bắt nạtKhả Khảđơn thuần,những chuyệnkhác của cậutôi không quan tâm, nhưng bắt đầutừ bây giờ,ngàn vạn lầnđừng đểtôi phát hiện cậu qua lại với ‘hồngnhan tri kỉ’. Thước đo gì gì đó của cô tatôi không rõ, càng không có hứng thú muốn biết.Nhưng nếucậu đểtôi biết cậutiếp cậnMục Khảcó mục đích nào khác, tôi nhất địnhsẽ cho cậucuốn gói.”
Lạnh lùng nhìn thẳng vào mắtHách Nghĩa Thành, giọng nói Hạ HoằngHuân càng mang lực sát thương: “Hách Nghĩa Thành, tôi cũng nói cho anhbiết, chỉbằng nhữnglời anh vừanói, nếu anh không phải là bậccha chú của cô ấy, tôi nhất định sẽcho anh ăn đấm.”
Thắt lưng dườngnhư càng đau hơn, Hạ Hoằng Huân muốntìm nột chỗyên tĩnh nào đó có thể nghỉ ngơimột lát. Anh cảm thấy ngày hôm nay quả thậtcòn mệt hơnso với việcra chiến trường đánh giặc. Anh lạnh lùng đáp lễnói: “Anh quá để mắt tớiHạ HoằngHuân tôi rồi, hai nhà Mục Hách các ngườicành cao tôi trèo không nổi. Anh nghecho rõ đây, trừ cô ấy ra, nhữngmục đích nào khác mà anh nói tôi đều không có hứngthú.”
“Anh trừng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói những lờinày!” Sợ rằngchỉ cầnnán lại thêm một giây nữa thôi sẽ không kiềmchế đượclửa giận,Hạ HoằngHuân lạnh lùng nói: “Đừng tưởngrằng trên thế giới này chỉ có mình anh yêu cô ấy.” Bả vai cố ý đụngHách Nghĩa Thành, anh tức giận nói mộtcâu: “Xin nhường đường!” Nói xong anh liền đi thẳng, người nào đó giậntới mứctrừng mắtnhìn bóng lưng của anh, hung hăng văng tụcmột câu.
Lúc trở lại phòng bệnh,không chú ý tới “người quen” đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, Hạ Hoằng Huân cũng không gõcửa mà trựctiếp đi vào phòng, thấy TảMinh Hoàng đang kiểm tra vết thươngcho Mục Khả.
Tả Minh Hoàng quay đầu lạinhìn anh một cái, tiếp tụctập trung tinh thần làm việc, anh nhẹ nhàng nói vớiMục Khả:“Buổi tốilúc ngủ phảicẩn thậnmột chút, không được lật người, có thểđể cho Nghĩa Thành nắn tay nắnchân cho em, tránh vì nằm quá lâu mà mệt mỏi…”
Y tá thấy Hạ HoằngHuân không có ý muốn rời đi, ngượclại còn đi về phía giường, liền nhắcnhở: “Mờianh đi ra ngoài, bác sĩ đang kiểm tracho bệnh nhân.”
Ánh sáng nhàn nhạtngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, nổi bậtgương mặttái nhợt yếuớt củaMục Khả.Hạ HoằngHuân đứng bên cạnh gường, anh mắt sáng ngờinhìn cô, cũng không nhìn y tá lấy một cái, hỏingược lại:“Tôi làm phiền anh ta kiểm tra sao?”
Nữ y tá trong phút chốc bỗngnghẹn lời,Tả Minh Hoàng lịch sự nho nhã giải vây cho cô, nhàn nhạt nói: “Không sao.”
Xác định vết thươngkhông sao nữa, Tả Minh Hoàng đang định đắp lạichăn cho Mục Khả, động tác trên tay mới chỉtiến hành một nửa đã bị Hạ Hoằng Huân tựnhiên đón lấy, cẩn thận tỉ mỉ vuốt phẳngquần áo củacô, dịch lạigóc chăn, sau đó anh mới nghiêng đầu hỏi:“Buổi tốicó thể ăn được gì? Các loại canh,súp…”
“Tối nay thì chưa thể.”Tả Minh Hoàng thu tay lại, vẻmặt lãnh đạmnói: “Ngày mai thì có thể ăn một chút thứcăn lỏng gì đó.”
Hạ Hoằng Huân gậtđầu, trịnhtrọng nói một tiếng: “Cám ơn!”
Hiểu ý tứ trong câu cảmtạ này, TảMinh Hoàng bất đắc dĩ cười cười. Đốivới tình địchtrước mặt,nụ cườinày vừa có chút không cam lòng, vừa có mấyphần thoảimái. Đàn ông và phụ nữ vốnkhác nhau, nhất là trong chuyện tình yêu này. Bản thân là người ngoài cuộc, TảMinh Hoàng có thể nhìn rõ được, Hách Nghĩa Thành muốn thắngHạ HoằngHuân cũng khó!
Sau khi Tả Minh Hoàngcùng y tá rời đi, Hướng Vi bướcvào. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân mặc thườngphục, cô kinh ngạc một phen, đã quên luônchuyện lúc trước Thích Tử Di không hiểu sao xông vào phòng bệnh. Cô không thèm để ý đến MụcKhả vẫncòn ở đây, nghiêm túc quan sát người đàn ông đẹptrai trước mặt, khiến cho đồng chí Trung tá trước giờ luôn lạnh lùng cũng có chút không được tựnhiên. Hạ Hoằng Huân chủ động chào hỏi:“Là Hướng Vi phải không, chào em!” Đối với chịem tốt củabà xã tương lai, tuyệt đốikhông thể lãnh đạm, đạo lý này đương nhiên anh hiểu.
“Anh còn nhớ rõ têntôi?” Hướng Vi cười rạng rỡ, vui vẻđưa tay ra. Nếu không phải Mục Khảhiểu rõ cô, nhất định sẽ nghĩ chịem tốt đang có ý định vớibạn trai củacô.
Hạ Hoằng Huân bắttay với cô, sau đó ngồi bên cạnhMục Khả,thấy cô không chớp mắt nhìn anh, anh hỏi: “ Thếnào, tôi mặc theo đúng yêu cầu củaem đó, không mất thể diệnchứ?”
Nói thật, Hạ HoằngHuân mặc thường phục rất tuấntú, hoàn toàn giống cái móc treo quần áo. Nhưnglúc này Mục Khả không có tâm tình thưởngthức, trong lòng không ngừng lo lắngcho vết thươngở eo củaanh, cô nghiêng đầu nhìn về phía HướngVi, cố ý nhíu mày, cái miệng nhỏnhắn giảbộ nói: “Rấtcó ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh xem, cậuấy nhân cơhội này đểđược sờtay anh.”
Hướng Vi nghe vậy liềnquýnh lên: “Này, tớ cảnh cáo cậuMục KhảKhả, nếukhông phải tớ xem cậu là bệnh nhân, nhấtđịnh sẽxử cậu.”
Không có hơi sức đểcãi lại, MụcKhả nói: “Không phải cậunói công việc rất bận sao? Cậu mau đi đi, tớbị cấmăn uống rồi,không thể mời cậu đi ăn cơm được.”
“Quỷ hẹp hòi, không phảimấy lầnăn đậu hũ sao.” Hướng Vi véo cái má cô một cái khiến Hạ HoằngHuân ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày. Chớ thấyanh không có việc gì cũng thích véo màcô bạn gái nhỏ, đổi lại là ngườikhác, anh cảm thấy rất đau lòng.
Không muốn làm kỳ đàcản mũi, HướngVi thức thờiđứng dậycáo từ. HạHoằng Huân rất lịch sự đưacô ra cửa, cửa phòng bệnh đóng trongnháy mắt, Hướng Vi thu lại vẻ mặt cười cợt,nghiêm túc nói: “Cô ấy rất ngốc,không thể nói đối với ai cũng tốt, nhưngít ra cũng sẽ không tính toán với ai, kiếmchuyện vớiai. Đừng chê tôi xen vào việc củangười khác, cô bác sỹ kia cũng không đáng trách. Đừng nghĩ là cô ấynói cho tôi biết, cô ấy kín miệnglắm. Bây giờ Khả Khả không thểxuống giường,thời gian anh nằm viện nên ít tiếp xúc vớingười nào đó, tránh cho trong lòng cô ấy suy nghĩ lạikhông thể nói.” Nhận đượcánh mắt khó hiểu của anh, Hướng Vi nhanh mồmnhanh miệng đem chuyện Thích TửDi tới phòng bệnh nói với anh.
Hoá ra là như vậy ! BiếtHướng Vi có ý tốt nhắc nhở, HạHoằng Huân chân thành nói: “Cám ơn, tôi hiểu.”
Hướng Vi nhe răng cười: “Tôi đặcbiệt coi trọng anh, bảo đảm KhảKhả sẽbiến thành vật phẩm quân dụng củaanh.”
Hạ Hoằng Huân cũng cười:”Vậy lúc nào cô đến thăm cô ấy,nhân tiện nói vài lời tốtcho tôi.”
Chờ Hướng Vi đi khỏi,Hạ HoằngHuân trầm tư đứng bên ngoài một lát, cho đếnnghe trong phòng phát ra một tiếng vang, anh mớivội vàng đẩycửa vào. MụcKhả đang nằmtrên giường, một quyển sách rơi xuốngmặt đất.Anh biết, là Mục Khả cố ý làm rơiđể gọianh đi vào.
Bởi vì thắt lưngcòn đau, anh không thể thong thả ung dung ngồixuống. Nghĩ đến Thích Tử Di chạy đếnchất vấncô trong phòng bệnh, Hạ HoằngHuân đau lòng lấy tay chạm vào gò má MụcKhả, dịudàng vuốt ve, sau đó chậm rãi xuốngphía dưới, dừng lại trên cổ củacô, dừng ởxương quai xanh dường như không muốn rờiđi.
Mục Khả nhắmhai mắt, không nhúc nhích, giống nhưlà ngủ thiếpđi.
Hạ Hoằng Huân chăm chú nhìn sắc mặtcủa cô cùng hàng lông mi khẽ động,không nhịn được dịu dàng gọi: “MụcKhả.”
Mục Khả mở mắt ra, cái miệngnhỏ khẽmở ra, nhẹgiọng nói: “Em còn tưởng anh đợiem ngủ mộtgiấc mớiđi vào nữa chứ.”
Nhẹ nhàng thế này dườngnhư đang cốđè nén tâm tình nào đó, Hạ Hoằng Huân nhìn cô mỉm cười, cầm lấybàn tay của cô áp vào má anh, dịu dàng nói: “Giậntôi sao?”
Vuốt ve gương mặtanh tuấn củaanh, Mục Khả cười với anh: “Da tốtthật, không phải trở về dùng trộmkem dưỡng da của Nhã Ngôn đấy chứ?”
“So với em còn cáchxa vạn dặm.”Hạ HoằngHuân trìu mến nhìn cô cười, anh muốnhôn lên khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô, nhưngđộng tác còn chưa xong đã bị Mục Khảrút tay ngăn lại, cô nhẹ giọnghỏi: “Sao không nói cho em biết thắtlưng bịthương? Chẳngmay nghiêm trọng thì làm thế nào?” Cắncắn môi, cô nhỏ giọng nói: “Em rất hy vọnganh đối tốtvới em, yêu thương em, lo lắng cho , nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải thật sự khỏemạnh. Nếunhư anh bịbênh, ai sẽ chăm sóc cho em?”
Lúc này Mục Khả không còn giốngnhư cô con gái nhỏ nũng nịu nữa mà là mộtngười phụnữ vì anh mà đau lòng. Một cảmgiác kỳ lạ chưa bao giờ trải qua truyềnkhắp toàn nhân, trong lòng không khỏi cảmthấy ấmáp lạ thường,Hạ HoằngHuân vòng tay ôm lấy cô. Anh hít sâu,chân thành nói: “tôi sai rồi, không nênđối xửvới thân thể mình như vậy, tôi hứavới em sẽnhanh chóng chữa khỏi, đừngnóng giận, được không?”
Nhìn dáng vẻ chânthành nhận lỗi của anh, khiến cho MụcKhả suýt chút nữa bật khóc. Cô muốn ngồidậy xem vếtthương củaanh, nhưng vết thương hơi nhói lên nhắcnhở cô không thể cử động, hồiphục càng chậm sẽ khiến anh bậntâm càng nhiều. Tuy hiểu rõ điềunày nhưng cô vẫn không kiềm chế đượcnước mắt,Mục Khảnức nởnói: “Anh có thấy em rất phiềnphức không, em không ngờ sẽ…..”Không ngờ việc tham ăn cay sẽ bị bệnh,không ngờ trong lúc diễn tậpcũng có nguy hiểm, càng ngờ tớiviệc tin mình nằm viện khiến anh mặckệ thân thểđau đớn chạybộ mườibảy cây số….
Hạ Hoằng Huân cảmthấy đau lòng không kiềm được,bất chấpđau đớn ởthắt lưng,anh nhoài người hôn lên khuôn mặt củaMục Khả,cúi người bên tai cô vô hạn dịudàng nói: “Không được đoán mò, tôi thề tôi không cảmthấy phiềnphức gì cả.Tôi đã nói thích em, không chỉ là thíchhôn em, ôm em một cái, mà là hơn hếtmuốn chăm sóc cho em, yêu thương em, có biếtkhông?”
Mục Khả ôm cổcủa anh, vùi mặt vào cổ anh, nghẹn ngào nói: “Hạ Hoằng Huân, năm ấy mẹem nằm viện,em nhìn thấy, nhìn thấy, ông ấyôm dì nhỏ…”
Phản ứng kịp“ông ấy” ám chỉ cha cô, đột nhiên nhận ra quan hệcủa mình vớiThích Tử Di khiến Mục Khả đau lòng, đó là nỗi đau khi bị phản bội.Trong lòng Hạ Hoằng Huân cảm thấy đau quặnmột hồi,anh xót xa lấy mặt mình cọ nhè nhẹ vào khuôn mặtcủa cô, giọngnói vô cùng kiên định cam kết: “Tôi sẽkhông như thế!”
Thật khó có thể tưởngtượng đượccô làm sao có thể tự thuyếtphục mình tin tưởng anh, Hạ Hoằng Huân khéo léo hôn lên vành tai cô, vô cùngdịu dàng nói: “Tôi sẽ không làm tổnthương em, bởi vì… anh yêu em!” Nghĩ rằngcả đờicũng không thể nói ra những lờinày, trong lúc này những tâm tư đượcgiấu kín trong lòng dâng lên bật ra khỏimiệng, HạHoằng Huân đúng là vừa nói ba chữkia. Lần đầutiên!
Mục Khả rốtcuộc khóc nấc lên thành tiếng, ôm chặt lấycổ củaHạ HoằngHuân như bé gái sợ bị lấy mấtmón đồ chơiyêu thích, nước mắt nóng hổi ướt đẫmcổ áo sơmi của anh, từng giọt lại từnggiọt…..
Trước mặt anh, MụcKhả đã từngkhông chỉ khóc như vậy một lần,nhưng lầnnày khiến Hạ Hoằng Huân đau lòng nhất. Anh cẩnthận ôm lấythân thể nhỏ bé của cô, nhớ lại nụ cườingọt ngào của cô lúc nắm tay mẹ chơiđùa nghịch ngợm, lại nghĩ đến mườimấy năm qua cô thiếu tình thươngchăm sóc của mẹ mà vẫn lạc quan kiên cườngtrưởng thành, cùng với nhữngtổn thươngThích Tử Di gây ra cho cô, mắt củaanh cũng cảm thấy ươn ướt.
Sợ chạm vào vếtthương, HạHoằng Huân không dám để cho MụcKhả khóc nữa,anh lấy ngón tay của mình lau nướcmắt cho cô, giọng khàn khàn trêu chọc:“Đừng khóc, phải tiết kiệm nước.”
Mục Khả cố kiềm chếkhông khóc nữa, cô nhẹ giọngnói: “Thương lượng chuyệnnày có được không?”
Sao lại không được? Hái mặttrăng cũng còn có thể! Hạ HoằngHuân thuận theo nói: “Không cần thươnglượng, em có chuyện gì, anh sẽ làm!”
“Em không cần anhchăm sóc, anh mau nhập viện điềutrị đi!”
“Được, khôngthành vấn đề.” Nhanh miệng đáp ứng yêu cầucủa cô, anh còn mặc cả thêm: “Chăm sóccũng là nghỉ ngơi, anh còn là. . . . . .”
“Không được! Giường ởđây quá nhỏ, anh sẽ ngủkhông ngon.”
“Anh là lính dã chiếnmàn trời chiếu đất đều từngngủ rồi,hơn nữa,nếu không thích ứng anh sẽ bảo Nhã Ngôn đổimột chiếcgiường bệnhlớn hơn?A… Đừng khóc, không chăm sóc, không chămsóc, đừng khóc nữa, anh đã nghe lời em cònkhông được sao?” Nhìn vào đôi mắt đẫmnước củaMục Khả,Hạ HoằngHuân đặt cằmtrên đỉnh đầu cô, khẽ nói: “Định bắtnạt anh phảikhông, hả?”
Giọng nói yêu chiều nhưthế, ánh mắtôn nhu như vậy, Mục Khả không thểngồi yên, cô dịu dàng hỏi: “Thắt lưngcó phải rấtđau không, anh ngồi xuống đây, đểem xoa giúp anh.”
Ánh mắt tĩnh lặng củaMục Khảhiện lên vẻđau lòng, Hạ Hoằng Huân ghé sát vào khuôn mặtcủa cô, nhỏgiọng mậpmờ nhưtrêu chọc: “Anh có thể cựtuyệt sao? Những lời em nói, anh sợ… chịukhông nổi.” Vừa nói xong, đôi môi đã ghé xuống,hôn lên đôi môi đang hé mở của cô thậtsâu.
Ngón tay thon dài gài trên mái tóc cô, Hạ HoằngHuân nhẹ nhàng nâng đầu cô, hôn dịudàng say đắm. Một lát, khi anh rời khỏi môi cô khẽhôn lên trán, Mục Khả bấtngờ nhướnngười hôn lên cái cổ củaanh, sau đó là lên xương quai xanh…
Năng lực “tự độngkiềm chế”của anh sớmbị tan ra, lý trí của HạHoằng Huân suýt chút nữa bịhành động can đảm của Mục Khảdập nát. Anh từ từ nhắm hai mắthơi ngẩngđầu lên, cảmthấy đôi môi mềm mại của cô đang nhẹnhàng lướt trên vùng da ở cổ,nhiệt độkhông ngừng tăng lên như phát sốt,hơi độtnhiên thời trở nên dồn dập, giọngnói anh khàn khàn “cầu xin” cô: “Đừng nhưvậy, anh… thật sự chịu không nổi!”
[ ]