Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 44: Tình cũ khiêu khích


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 44: Tình cũ khiêu khích


Ra khỏi tầm mắtcủa Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, HạHoằng Huân liền không chịu nổi. Mộttay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầu thang, hơi ngửađầu đau đếncắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân điqua phải chú ý.

“HoằngHuân?” Nhìn thấy Hạ HoằngHuân, trong mắt Thích Tử Di dấylên vui mừng, đem bệnh án trong tay giao cho y tá. Cô bước nhanh tới,phát hiện anh có điểm không ổn,cô lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Hạ Hoằng Huân nhíu chặtlông mày, miễn cưỡng đứng thẳng: “Không có gì, mệt mỏithôi, nghỉ một lát là ổn.”

Biết rõ eo anh có thương tích, Thích Tử Di sao có thể dễ dàng bịlừa được.Thấy tay anh vô thức chốngtại thắnglưng, cô trách cứ nói: “Đừng gạt em, lạichạm vào thương tích ở eo đúng không?Sao không trực tiếp tới tìm em?” Vừa nói, đưatay chuẩn bị khoác lên tay Hạ Hoằng Huân dìu anh.

Hạ Hoằng Huân khẽnghiêng người tránh cô, lùi một bước:”Không nghiêm trọng như vậy.”

Ý cự tuyệt rõ ràng nhưvậy khiếnThích Tử Di không thể không lúng túng thu tay về: “Cầnem giúp anh sắp xếp không ?”

“Cám ơn, không cần.” HạHoằng Huân khách khí nói cám ơn, cúi đầunhìn đồng hồ trên cổ tay: “Tôicòn có chuyện, đi trước.”

Mất rất lâu mớiđến đượccửa chính bệnh viện, Hạ HoằngHuân dừng lại ở lối dành cho ngườiđi bộ, tựalên thân cây nghỉ ngơi, đau đếnmồ hôi chảyròng ròng. Không phải anh cậy mạnhkhông muốn khám, mà là anh không muốn khám ởbệnh việnlục quân. Ởđây đương nhiên phải tiếpxúc với Thích Tử Di, anh lo Mục Khảbiết thì trong lòng cô sẽ không thoảimái, bất lợicho quá trình hồi phục.

Đang suy nghĩ tới bệnh việnnào gần đây kiểm tra, ít nhất giảm đau trướcrồi tính thì Ninh An Lỗi gọiđến. Sau khiểu rõ nguyên nhân Hạ Hoằng Huân độtnhiên rời đi, Chính ủy hỏi:”Bệnh viện nào? Bệnh viện tổngLục quân?” Sau khi nghe được câu trảlời củaanh, Ninh An Lỗi nhíu mày: “Nhìnđôi vợ chồngson các cậu thật là, thật vất vả gặp nhau đượcmột lầnthì lại thành bệnh nhân cả đôi rồi. Thếnày đi, điều kiện của Bệnh việnbộ độicũng không tốt lắm, cậu dứt khoát ởđó trị liệuđi, tôi sẽ an bài sau, cậu trựctiếp đi báo cáo là được.”

“Chính ủy, tôi.. . . . .”

“Chỉ là đại hộikhen thương của Tổng bộ thì cậuphải có mặt,thời gian cụ thể thông báo sau. Cứ như vậy đi, lúc này chữa khỏi hoàn toàn cái eo đấy đi, đừngđể lạidi chứng. Đồng chí Hạ Hoằng Huân, eo, đó là đại sự đấy, cẩnthận cô dâu nhỏ không cần cậu.” Ninh An Lỗi nói xong cười cúp điện thoại,không cho thương lượng chút đườngsống nào hết.

Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, đón một chiếcxe taxi, miễn cưỡng cúi người ngồi vào. Đếnnhà trọ củaHạ Nhã Ngôn anh nằm thẳng đờ trên sàn nhà bằnggỗ phòng khách, nghỉ ngơirất lâu mớibớt đau. Cũng không phải đau đếnté xỉu, chủyếu là do người có vết thương ởeo tái phát nên nằm thẳng nghỉngơi thì hiệu quả sẽ tốt hơn.


Trong lúc Hạ Hoằng Huân rờikhỏi bệnhviện, HướngVi tới cứunguy, giảng hòa cho hai người HạNhã Ngôn cùng Hách Nghĩa Thành. Cuốicùng họ cũng không dùng đôi mắt nhưnhìn kẻ thù để lườm nhau nữa, khiếncho Mục Khảthoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặcdù rất rõ nguyên nhân Hạ Nhã Ngôn bấtmãn với Hách Nghĩa Thành là vì anh phản đốiHạ HoằngHuân, thế nhưng dù sao cũng là cậu úttình cảm sâu đậm, Mục Khả không hy vọnganh bị ngườita chèn ép.

Hướng Vi lâu không lộ diệnmà thần thái vẫn phấn khởi nhưcũ, cô không lớn không nhỏ nói giỡncùng Hách Nghĩa Thành: “Tham mưu trưởng Hách, lâu không gặp mà thấy anh càng ngàycàng đẹp trai, khẳng định lại khiếnmột đám nữbinh sĩ điên đảo phải không?”

Hách Nghĩa Thành đã quá quen với sựsùng bái của Hướng Vi. Anh cũng luôn ôn hòa với bạntốt củaMục Khả:”Lần nào cũng là lời kịchnày, Vi Vi, lần sau đổi câu khác mớimẻ hơnđi.” Thấy cô nhe răng cười, anh lấygiọng trưởngbối hỏithăm: “Gần đây bận việcsao, dường như lâu rồi không thấy em đi chơivới Khả Khả?”

Nhắc tới công việc,Hướng Vi như đưa đám: “Đừng nói nữa,em đã bị ông chủ coi như người máy rồi, hợpđồng mộtcái nối mộtcái, ngày ngày làm thêm giờ, làm cho emthở cũng phải báo cáo. Sớm biết khổcực nhưvậy em nên thuận theo ý hiệu trưởng Hướnghả hê ởlại trường,còn có thể bắt nạt cô giáo Mục mỗingày, vui vẻ vô cùng.”

Mục Khả bịhong khô thành không khí ngồi bên cạnh nhìn trầnnhà khinh bỉ cô: “Bắt nạtmình hậu quả sẽ rất nghiêm trọng,cậu chắcchắn cậuchịu đượcsao?”

Uy hiếp không có chútuy lực! HướngVi xùy một tiếng, làm chuyện xấu vò rốitóc Mục Khả.

Sao không ai chịu bỏ qua tóc củacô? Nó trêu ai chọc ai à! Mục Khảtrợn mắt,không còn hơi sức oán trách: “Bộdáng của mình bây giờ đã rấtkhông giống người rồi, cầu xin cậuđừng chà đạpmình nữa.”

Hướng Vi nhìn cô làmmặt quỷ,rất phúc hậulấy ngón tay giúp bệnh nhân nhỏchỉnh lạimái tóc rối bù.

Hách Nghĩa Thành thấythế cong môi cười, ý cười lan tới trong mắt.

Hạ Nhã Ngôn ngoài ýmuốn phát hiện lúc này Hách Nghĩa Thành rấtbình dị gầngũi. So với lúc đối chọi gay gắt với cô quả thật như hai ngườikhác nhau. Cô đang cân nhắc có lẽ nên thu hồioán thầm lúc trước đối với anh lại.Chỉ là trướclúc thu hồi, cô hung hăng oán thầm không biếtbao nhiêu lần nữa, ai bảo anh hại cô bịkẹt khung cửa.

Đang lúc Hách Nghĩa Thành cùng Hướng Vi trò chuyện khí thế ngấttrời, cửaphòng bệnh bị người ta gõ tượng trưnghai cái.

Ngoài ý muốn với ngườitới lạilà Thích Tử Di, Hạ Nhã Ngôn đứng lên hỏi: “Tìm mình à, Tử Di?”

Ánh mắt quét một vòng phòng bệnh,dường nhưkhông tìm được người cô cho rằng vốn nên ởđây, Thích Tử Di đương nhiên hỏi:”Hoằng Huân đâu?”


Không khó để nghe raý tứ trong giọng nói của cô, Hách NghĩaThành giương mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, cảmxúc không rõ.

Dường như sợThích Tử Di xuất hiện sẽ làm cho hình tượngcủa anh mình mất giá trước mặt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn có vẻ không quáthân thiện: “Buổi tốianh ấy phảiở đây chăm, trở về chỗ trọ của mình thay quầnáo. Có chuyện gì sao?”

“Chăm sóc?” Ánh mắtbình tĩnh đột nhiên trở nên sắcbén vài phần, giọng Thích Tử Di không hề thiện:”Bản thân mình cũng là bệnh nhân còn muốnchăm ai?” Đi tới trước giườngMục Khả,cô lấy giọngđiệu chấtvấn nói: “Cô không biết viếtthương ởeo anh ấy tái phát sao? Chẳng lẽcô không nhìn ra tư thế anh ấyđi không tốt? Lưng đau phát tác cấp tính,anh ấy cầnnằm trên giường nghỉ ngơi.”

Ngữ khí nghiêm kháccăn bản là đang trách Mục Khảkhông nên để Hạ Hoằng Huân chăm sóc.Hách Nghĩa Thành nếu không nhìn ra ThíchTử Di nhằmvào cháu gái thì thật uổng anh sốnglâu như vậy.Anh tức giậnđứng lên, ánh mắt sắc bén giống nhưcó thể bắnra đạn.

Mục Khả đưatay kéo ống tay áo anh, dịu dàng gọimột tiếng:”Cậu út.” Ý tứ ngăn cảnrõ ràng.

“Chuyện gì xảy ra?” Thân là thầy thuốc Hạ Nhã Ngôn không hề phát hiện anh trai khácthường, cô thay Mục Khả hỏi ra nghi vấntrong lòng.

“Lúc trước gặp anh ấydưới tầng,nhìn dáng vẻ của anh ấy mình đã cảm thấycó cái gì không đúng, nhưng anh ấy nói không có việc gì. Vừa rồi mình nhậnđược điệnthoại, đoàn 532 sắp xếp cho anh ấy nằmviện, nói là eo bị thương, rất nghiêm trọng,yêu cầu bệnhviện cho anh ấy làm kiểm tra cùng trị liệutoàn diện.”

“Khi nào HoằngHuân trở vềcậu dẫnanh ấy đếnphòng bệnh số 057, mình đã sắp xếp xong xuôi, trướclàm kiểm tra, sau đó tiến hành vậtlý trị liệu.”Thích Tử Di chuyên quyền độcđoán bàn giao toàn bộ, cúi người giốngnhư dịchchăn cho Mục Khả Lạp, cố ý hạthấp giọngchỉ đểhai người có thể được nói: “Không biết chăm sóc anh ấycũng không sao, nhưng ít nhất đừnggây thêm phiền toái cho anh ấy!”

Ngầm nghe được Thích TửDi nói gì, Hạ Nhã Ngôn cảnh giác cao gọicô: “Tử Di!”

Quan tâm dịch dịch góc chăn cho Mục Khả, Thích Tử Di lấythân phận bác sĩ mỉm cườinhắc nhở:”Nghỉ ngơi cho tốt.”

Đợi cô rời khỏiphòng bệnh, Hướng Vi cực kỳ khó chịu hỏiMục Khả:”Cô ta là ai vậy, sai khác năm támvạn còn túm? Cô ta nói vớicậu cái gì?”


Biết rõ Hách NghĩaThành có ý kiến với Hạ Hoằng Huân, MụcKhả đươngnhiên sẽ không nói Thích Tử Di là bạngái trước của anh, mà nhắc nhở “thiệný” của cô ta lại càng không thểnói. Cố sứcđè nén những giọt nước mắt đang dâng lên, cô vừa sờ điện thoạibên gối vừabâng quơ nói: “Tháng trước lúc tớikiểm tra sứckhoẻ đã gặp,là bạn củaHạ HoằngHuân.”

Nghe vậy, khóe môiHách Nghĩa Thành mím thành một đường, ánh mắtsâu sắc liếcMục Khảmột cái, ngay sau đó nhìn về phía ngoài cửasổ nhưkhông có chuyện gì, tâm tư không rõ.

Người có thể nói chuyệncùng cô trong đơn vị chỉcó Viên Soái, Mục Khả liềngọi cho anh.

Viên Soái tuyệt khôngdấu diếmMục Khảbất cứchuyện gì, đem tình huống chi tiếtngày hôm đó biết được từmiệng TrầnVệ Đông báo cáo hết. Sau đó lấy giọng sùng bái nói: “Lão đại thậtquá cool, bị thương như vậy mà còn chạynhanh hơn cả thỏ, chính trị viên nói lúc anh ta bị kéo xuống khỏi xe suýt chút nữa. . . . . .” Nhậnra không nên nói tục trước mặtcô, Viên Soái kịp thời phanh lại,cuối cùng nói: “Hai người tậphợp chưa?Mau mau hầu hạ Doanh trưởng chúng tôicho tốt đi, làm mấy thứ canh bổ gì đó, đoạnđường còn gian nan hơi leo VạnLý Trường Thành, 17 cây số, quảthật không phải là chuyện người làm. . . . . .”

“17 cây số gì cơ?”

“Cô không biếtà? Lão đại vội đi tới thành phố A, kếtquả xe cùi kia bãi công ném anh ấy ởcái nơi chim không đẻ trứng.Chỗ kia rấtvắng cảngày chả có lấy một chiếc xe đi qua, anh ấy chỉ còn cách dùng chângiò hun khói chạy đến chỗcô, chờ bọntôi tới cứukhông phải tác phong của anh ấy,nhất quyếtchạy đi. Lúc gọi điện thoại đểcho tôi tới lấy xe, ta vừa nghe vị trí thì, oa, tính ra từ đó chạyđến thành phố cũng phải 17 cây số đấy.Xem xem Doanh trưởng chúng tôi đối vớicô như vậy,ông trời làm chứng. A, tôi nói này, này cô làm sao vậy, lão đại lửa thiêu đếnmông. . . . . .”

Mục nhưng vộivàng cắt đứtlời anh, không thể tin xác nhận lần nữa:”Anh nói là anh ấy chạy 10… 17 cây sốtới đây?”

Hách Nghĩa Thành bỗngchốc quay đầu lại, trong mắt tràn đầykinh ngạc.

Đối với nhữngngười tham gia quân ngũ mà nói, ai trênngười không có thương tích? Không phải cócâu, ví tiền quân nhân chỉ mang tính trang trí, thân thể có tính tàn phá. Cho nên, đối vớiviệc vếtthương cũ của đồng chí Doanh trưởng tái phát, Hách Nghĩa Thành vốn không hềđể trong lòng. Nhưng anh không tài nào tưởngtượng nổitình cảnh Hạ Hoằng Huân mang theo phần eo bịthương chạy17 cây số. Anh thậm chí tự hỏi, nếunhư đổilại là anh, anh có thể hoàn thành nhiệmvụ dướiđiều kiệncơ thểnhư vậyhay không.

Hạ Nhã Ngôn nghe vậy lậptức tứcgiận, cũng không quan tâm Mục Khảcòn đang gọi điện thoại, cô tức giậnquát: “Hoàn toàn không cần thắt lưngnữa rồi, nên đau chết anh đi!” Sau đó đá cửa chạyđi thu xếp chuyện trị liệu cho anh trai.

Lúc cúp điện thoại, nướcmắt trong suốt nhẹ nhàng theo khóe mắt MụcKhả rơixuống, mộttiếng nứcnở nhẹđến mứckhông thể nhẹ hơn nữa từmiệng cô tràn ra: “Cậu út, cậunói xem, anh ấy yêu cháu đúngkhông?”

Trong ánh nắng trời chiều,Hách Nghĩa Thành nghiêng người đứng bên giường,giật mình chợt hiểu.

Chừng một canh sau, HạHoằng Huân lần nữa xuất hiệnở bệnhviện lụcquân. Áo sơ mi màu đen, áo khoác tối màu, tôn lên dáng người chân dài vai rộng của anh. Đôi mắtlạnh lùng khi nhìn thấy Thích TửDi đi tới thì hiện ra mấy phần xa cách cùng bất đắc dĩ.


Không hy vọng xa vời anh sẽchủ độngchào hỏi, Thích Tử Di nói thẳng: “Bệnh việnđã nhận đượcđiện thoạicủa đơnvị anh.”

Chân mày Hạ Hoằng Huân hơicau lại: “Làm phiền cô cốgắng xếpthời gian vật lý trị liệu vào xếchiều.” Như vậy thì anh sẽ có thờigian ở bên Mục Khả cho đến lúc truyềnnước biểnxong.

“Sao vậy, còn muốn chăm sóc …bạngái anh?” Đêm Mục Khả nhậpviện Thích Tử Di trực ban nên cô biết. Nói thật,mãi không thấy Hạ Hoằng Huân đến, cô mơhồ thấtvọng đồngthời trong lòng ngược lạilại cân bằng.Cho rằng có lẽ Mục Khả trong lòng anh cũng không quan trọng nhưlời HạNhã Ngôn nói. Mà bây giờ, cô lại không xác địnhđược.

Hạ Hoằng Huân im lặngcũng là lời giải cho sự đau lòng của cô. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, Thích TửDi có chút thương cảm: “Nhưnganh cũng là bệnh nhân. Nếu nhưkhông trị liệu hoàn toàn, sẽ ảnh hưởngtới công tác cùng cuộc sốnghằng ngày.”

Hạ Hoằng Huân muốnnói “Cám ơn đã quan tâm”, lời đếnkhóe miệng lại tự động tiêu hóa, khách sáo hoa mĩ như thếkhông phù hợp với anh .

Ngắn ngủi 10 giây yên lặng,Hạ HoằngHuân không còn lời nào để nói, cấtbước muốnđi. Trong nháy mắt anh nghiêng người, anh nghe thấyThích Tử Di nói: “Là vì trả thù em lựachọn VệMinh nên anh mới tìm cô ta sao?”

Hạ Hoằng Huân độtnhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn Thích Tử Di lạnhlẽo mà bén nhọn. Sau đó anh lại nở nụ cười nhưtrào phúng, nhàn nhạt lại mệtmỏi: “Cô nghĩ nhiều rồi!”

“Tại sao là côta?” Cô ta nhìn như đứa con nít còn chưa lớn, vừa không có phong tình cũng không quyến rũ, còn không tỉ mỉ, quan trọng hơnlà không biết cách chăm sóc thân thể cho anh.

“Tại sao khôngthể là cô ấy?”Cô hiểu chuyện, lạc quan, kiên cường, lươngthiện, đáng yêu. . . . . . Cho dù làkhuyết điểm,đều có thểphù hợp hoàn mỹ với anh. Người yêu như vậy, có thểgặp nhưngkhông thể cầu.

“Trước kia anhluôn không coi trọng tiến chứctiến hàm, lần diễn tập này dườngnhư lạicực kỳ liềumạng.” Kiên định sâu trong mắtHạ HoằngHuân làm lòng Thích Tử Di đau nhói, côkhông lựa lời nói: “Cũng đúng thôi, dù ba cô ta là Quân trưởng, cậulà Tham mưu trưởng Sư bộ, nhưngnâng đỡ ngườinhà cũng không nên làm quá lộ liễu, nên kín đáo một chút không để người ta phát hiện.Nếu nhưhai người kết hôn, có thể rút ngắn hai mươinăm phấn đấurồi.”

Ánh Hạ Hoằng Huân mắtlặng lẽtối lại,anh thu hồi vẻ thờ ơ, trong nháy mắtvẻ mặttrở nên nghiêm túc, sắc bén, thậmchí còn có chút ác nghiệt, anh lấy giọngnói âm trầm lạnh lẽo đến cựcđiểm gằntừng chữtừng chữnói: “Xin đừng lấy thướcđo của cô đánh giá tôi!”

Đều nói, nếu nhưyêu thật lòng, không cần cố gắng nhớcũng có thể khắc sâu vào tận xương tủy.Như vậy,nếu nhưrất hậnthì sao, sẽ như thế nào? Hạ HoằngHuân xưa nay luôn tỉnh táo chợtcó chút lờ mờ, không nghĩ ra ban đầungười bịvứt bỏrõ ràng là anh, dựa vào cái gì mà giờ lạiquay lại hận?Bị hiểulầm? Cái thế giới này, thật mẹnó vặn vẹo!

Lặng yên trong giâylát, Hạ HoằngHuân áp chế cảm xúc, anh lấy giọng điệuchâm chọc nói: “Xem ra vì đến gầntrung ương đảng, tôi quả thật cầnđến cái thang này rồi!”

Nói thêm nữa dường nhưcũng không còn ý nghĩa, Hạ Hoằng Huân đi lướtqua cô, lúc ngẩng đầu thấyHách Nghĩa Thành chẳng biết đã đứngở cửacầu thang từ lúc nào.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.