Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 4: Sau lưng có chuyện cũ
Có lẽ do đặc thù nghềnghiệp, âm sắc của anh có vẻ không giốngngười khác, rất có ý vị lại trầmthấp từtính, đàn ông mà mạnh mẽ.
Bọn họ nhìn nhau, giốngnhư ánh lửava chạm đấtđèn. Nhưng, anh là người rấtcó chừng mực.Chỉ tượngtrưng nắmlấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó liền buông ra. Ngườibên ngoài nhìn vào, cũng chỉ thấy bọnhọ tiếpxúc một cách lễ phép. Động tác nhanhchóng khiến Mục Khả luôn nhanh mồm nhanh miệngcũng không có cơ hội mởmiệng, nhưng,tính tình phản nghịch sâu trong lòng cô bị nụ cười ý vịsâu xa thần bí của anh kích thích phát ra, cô có ý muốn so tài cùng anh.
Mục Khả không quên anh đen mặt lại khiển trách cô, mộtcâu: “Cô có thể đổi tên thành MụcHữu Lý đượcđấy. Tôi là huấn luyện viên!” Để cho cô đứngba giờ ởgiữ sân huấnluyện. Đứngtư thếquân đội, thù cũ cô vốn đã quên mất,nhưng giờlại nhớđến. Cho nên nói, đắc tộiai chứ đừngnên đắc tộiphụ nữ.
Không biết là bị các sĩ quan hiên ngang mạnh mẽlàm kinh sợ, hay là do hành động củaHạ HoằngHuân quá mức kín đáo, không ai phát hiện ra bấtthường giữahai người họ. Mà chỉ đạo viên lúc trướckéo quần áo Mục Khả – Tô Điềm m cảmột buổichiều vẫnchìm trong trạng thái choáng váng, liến thoắngkhông ngừng biểu đạt ngưỡng mộvới HạHoằng Huân, âm thầm cầu nguyện lớpcô được anh huấn luyện, thậm chí còn bấtmãn khi Mục Khả coi như không thấy HạHoằng Huân: “Cậu không cảmthấy đồngchí Trung tá có sự hấp dẫnrất lớnvới con gái sao?”
Nhướng mày, Mục Khảbuồn bực.Nghĩ thầm: Hấp dẫn? Cậu sẽ sớm lĩnh giáo lựcchiến đấucường hãn của anh ta thôi.
Qua giờ nghỉ trưa,công việc chủ yếu là tìm hiểu thêm vềtình hình trong đơn vị bộ đội, thuậntiện làm quen với hoàn cảnh trụsở huấnluyện và nộivụ. Nhữngnội dung này đều là môn huấn luyện bắtbuộc phảihọc, lúc MụcKhả còn là tân sinh cũng đã trải qua.
Đi theo đội ngũ vào một căn nhà, đi tớicửa mộtgian phòng lớn ở tầng ba, dù là huấn luyệnviên trẻ tuổi hay là thầy trò đều cảmthấy không khí trang nghiêm. Trật tựtiến vào, đã có sĩ quan của trụsở huấnluyện chờở bên trong. Nhìn thấy HạHoằng Huân, sĩ quan dáng người khôi ngô rõ ràng hơi sửng sốt.
Sự ngoài ý muốn củaanh là có nguyên nhân, bởi vì theo chỉ thịlúc trước nhận được, Hạ HoằngHuân không nên tự mình tới đây. Dù sao chuyện cỏn con này binh lính dưới tay anh hoàn toàn có thể tựhoàn thành. Cho nên đối với thay đổitạm thời,lại bịtước mấttư cách tham gia tỷ võ do hành độngnhầm lẫntrong lúc đối kháng Viên Soái rất bấtmãn, lúc đó anh đánh bạo kháng nghị: “Doanh trưởng, sao anh giành chén cơmcủa tôi?”
“Cậu có ý kiến à? Giữlại.” Tiếp theo là lời kịch quen thuộc:”Tôi là Doanh trưởng. Còn dám nói lải nhải,tôi cho cậu đi nuôi heo.” Anh khôngmuốn đi nông trường, vì vậy ngoan ngoãnngậm miệng.
Binh sĩ đương nhiênkhông biết đoạn nhạc đệm nho nhỏnày, nhưng thấy Doanh trưởng, anh lập tứcthẳng tắpsống lưng,đứng nghiêm, chào một cái: “Doanh trưởng Hạ.”
Hạ Hoằng Huân giơtay lên chào theo kiểu nhà binh, ánh mắt củaanh rất uy nghiêm, hết sứccó lực khiếnngười kinh sợ, lưu loát nói: “Bắt đầu.”
Chiến sĩ vang dội mà đáp “Rõ” , sau đó quay người vềphía các học viên: “Xin chào mọi người.. . . . .”
Nghe chiến sĩ sục sôi giảngđạo lý, nhìn huy chương rựcrỡ trên tườngcùng quân kỳ căng ra đỏ như lửa,thầy trò đạihọc C giốngnhư trởlại thờikì chiến hỏatràn ngập khói thuốc súng, từcơ thểđến linh hồndường nhưđều trảiqua thử thách của chiến tranh. Mà từ ánh mắtcủa bọnhọ anh có thể nhìn ra được, sự sùng bái củađám học sinh sống trong thời bình này đối vớiquân nhân đang nhanh chóng tăng lên.
Sau khi làm quen với tình huống ở trụ sở huấn luyện,tất cảsinh viên các lớp được huấnluyện viên cùng chỉ đạoviên mang về nơi đóng quân, đi thăm các chiếnsĩ doanh trại. Đi qua hành lang cực kỳ sạchsẽ, tùy ý đẩy một cánh cửa trong đó một,bên trong chỉnh tề làm giáo viên cùng họcsinh khiếp sợ.
Giường sắp xếptừ cao đếnthấp, ga giường trắng noãn bằng phẳnggiống nhưđược là qua, chăn được gấpthành khối đậu phụ, bốn cạnhđều chằnchặn, có góc cạnh.
Lần đầu tiên trong đờigần quân nhân như vậy, Tô Điềm m không khỏicảm thán: “Thế này ngườisao ngủ đượcchứ!”
Mục Khả nhỏgiọng giễucợt cô: “Ngủ đứng.” Ánh mắt nhìn thấyHạ HoằngHuân đứng ởcửa, cô giốngnhư lơđãng xoay mặt.
Viên Soái thấy các học viên dườngnhư không tập trung lắm, sắc mặtnghiêm nghị, nói: “Nội vụlà khóa trình cơ bản nhấttrong lúc huấn luyện quân sự,hàng ngày huấn luyện viên đềusẽ tiếnhành kiểm tra, không đạt tiêu chuẩn,đứng tưthế quân đội!”Quay đầu lạihỏi: “Có ai muốn thửkhông?”
Tô Điềm m to lớn mởmiệng: “Huấn luyện viên.”
Viên Soái nhìn vềphía cô: “Mời nói.”
Tô Điềm m lại quay đầunói với HạHoằng Huân: “Huấn luyệnviên, có thể biểu diễn cho chúng tôi xemmột chút đượckhông?”
Viên Soái có chút lúng túng, bọnhọc sinh lạihưng phấn,cô giáo nói ra lời bọn họkhông dám nói, vì vậy, đều xoành xoạchnhìn sang.
Thái độ Hạ HoằngHuân vẫn rấtnghiêm túc, anh hơi nhíu mày, bước thậtnhanh tới bên giường, lấy ánh mắt ý bảoViên Soái tung chăn ra.
Doanh trưởng chính làDoanh trưởng, động tác của anh gọn gàng, đâu vào đấy, cái chăn lộn xộn rấtnhanh biến thành miếng đậuphụ, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.Mục Khảkhông nhịn được nhớ tới lờikịch Binh lính đột kích: Bốn phía phẳng phiu, cạnhbát giác, con ruồi bay lên đưa tay vỗ,con muỗi bay qua đưa tay đập!
Mắt Tô Điềm m sáng lên, cô dẫn đầu vỗ tay, trong miệngvẫn không quên khích lệ: “Huấnluyện viên, thật lợi hại.”
Hạ Hoằng Huân đứngthẳng người,nói: “Nhớ, trong lúc huấn luyệnquân sự, nói chuyện cùng huấn luyện viên trướctiên phải nói ‘báo cáo’.” Nói xongliếc Viên Soái một cái, lùi sang bên cạnh.
Viên Soái gọi bốn chiếnsĩ ngoài cửa đi vào, phân tổ cho họcviên: “Bây giờ bắt đầuphân tổ luyện tập, một giờsau tiến hành kiểm tra.”
Chuyện gấp chăn nhưvậy đốivới ngườibình thường mà nói hoàn toàn không phải chuyệnquan trọng, nhưng đối với quân nhân lạilà bài học cực quan trọng, tay nghề của mỗi chiếnsĩ cũng cực kỳ thành thạo, hình “Miếng đậu phụ” cho dù lớnnhỏ, hình dáng, toàn bộ đềuthống nhấttiêu chuẩn, không có nửa điểmkhác biệt.
Bọn học sinh lúc bắtđầu hăng hái dâng cao, sau khi gấp đi gấplại mườimấy lầnvẫn không thành hình thì có dấu hiệungần ngại.Một giờhọc tậpbất ngờđương nhiên không thể làm chơiăn thật, khi Hạ Hoằng Huân tới kiểmtra, nhìn đống chăn phình ra, sắc mặthơi nặngnề.
Cau đôi mày rậm, anhtrầm giọngnói: “Sau một tháng mọi ngườichính là lính. Tôi đối với tân binh chỉcó một chữ:luyện!” Dừng một chút, quét qua cáichăn chướng mắt, anh tiếp tục: “Cho mọingười mộtđêm, sáng sớm ngày mai tôi lại kiểmtra, nếu như còn giống bây giờ, tấtcả đứngtư thếquân đội.”
“Yêu cầu nàycũng quá cao. . . . . .” Có một giọng nói lướtqua .
Hạ Hoằng Huân hỏi:”Là ai vừa nói?”
Lớp trưởng lớpMục Khả- Khang Bác trả lời: “Huấn luyện viên, mộtbuổi tốikhông đủ!” Thấy HạHoằng Huân nhìn cậu không nói lời nào, cậu không biếtsai chỗ nào, cho đến khi MụcKhả nói khẽvới cậuhai chữ “Báo cáo” thì cậu mớiphản ứnglại, lên giọng nói: “Báo cáo huấnluyện viên, một buổi tối không đủ!”
Hạ Hoằng Huân cúi đầunhìn qua đồng hồ trên cổ tay, 5 giờ 3 phút, anh hỏi:”Bây giờ cách kiểm tra ngày mai còn 13 giờ 57 phút, tính gấp một lần hết5 phút, coi như mọi người có thể tiếnhành 167 lần.” Nhìn chằm chằmKhang Bác cao gầy, anh nói từng chữtừng câu: “Một khó khăn hệ số là 0, độngtác lặp lại167 lần vẫnkhông có tiến bộ, như vậy là có vấnđề gì?”
Bị tốc độtính toán của anh làm kinh sợ, Khang Bác nhấtthời không kịp phản ứng.
Thấy học sinh mình bị”Đả kích”, Mục Khảrốt cuộclên tiếng: “Báo cáo huấn luyệnviên.” Nhận được ánh mắtHạ HoằngHuân đưa tới,cô hỏi: “Chẳng lẽ chúng tôi không được ngủsao?”
“Tôi có nói không để ọi ngườingủ sao?” Hạ Hoằng Huân hỏi ngượclại, lạinói: “Hiệu quả thao tác này ảnhhưởng trựctiếp đếnthời gian mọi người ngủ dài hay ngắn,cho nên, có ngủ hay không, quyền quyếtđịnh ởtrên tay mọi người.”
Già mồm át lẽ phảithấy nhiều,anh ta tuyệt đối là cực phẩm. MụcKhả chuyểnmắt không lên tiếng nữa, cô lĩnh giáo quakiểu hành xử của anh, nếu nhưanh không trêu chọc đến cô, cô cũng không muốn “chấp nhặt” cùng anh. Tựa như bắt tay trướclúc, cô thật ra rất muốn cãi lại mộtcâu: “Yên tâm, đó không phải là ánhmắt thầmmến.” cũng cắn răng nuốt trở về rồi.
“Nói khó thành công đềulà bọn lừađảo.” Lúc mọi người đang yên lặng, HạHoằng Huân lại bất ngờ nói, ánh mắtnhìn xuống khuôn mặt trẻtuổi củaKhang Bác: “Không thành, là bởi vìcậu nghĩ nó quá khó khăn.”
1 giây trước, tâmtình Khang bác còn có mâu thuẫn, chợt bị một lờicủa HạHoằng Huân đánh tỉnh, trong mắt của cậudâng lên ánh sáng “Kính nể”. Cậu hiểuđược, là quân nhân chuyên nghiệp, trong tay bọnhọ có điềumục rõ ràng, vậy tuyệt đối không phảibịa ra.
Chút nhạc đệm đi qua, huấnluyện viên đưa các học viên đến chiếnđấu ởchiến trườngphòng ăn. Làm các cô theo lúc nhanh lúc chậm.Mọi ngườigiọng cao có giọng thấp có hát “Đoànkết chính là lực lượng”, Hạ HoằngHuân cảm thấy tựa như con muỗivo ve, anh thậm chí cho là những họcsinh này không có thuốc nào cứu đượcrồi.
Chờ lớp MụcKhả hát xong, chuẩn bị nghe khẩu lệnhđi đều bướcăn cơm, HạHoằng Huân trầm mặt nói: “50 người hát chẳngbằng mộttrung đội trưởng của tôi. Hát lại lầnnữa!” Cứ như vậy, hát đếnlần thứnăm, anh mới để Viên Soái ra khẩu lệnh quay người.
Sau buổi cơm tối,huấn luyệnviên đưa các học viên về doanh trại, chỉđạo viên đượcmời tớimột phòng làm việc đơn, thông báo thời gian rờigiường trong lúc tập quân sự,thời gian tập hợp cùng các loại hạngmục huấnluyện. MụcKhả cảmthấy rõ ràng cường độ huấn luyệnquân sự năm nay so vớibốn năm trướccao hơn rấtnhiều, thậmchí ba ngày sau còn an bài kiểm tra tổng hợptương đươngvới sinh tồndã ngoại.
Hách Nghĩa Thành gọiđiện thoạitới, MụcKhả đi ra bên ngoài nghe, lúc trở lại bất ngờgặp HạHoằng Huân ở ngoài sân huấn luyện. Cô nhịnkhông được, khi anh xoay người thấycô, bất mãn nói: “Anh định huấnluyện chúng tôi thành bộ đội đặc chủngsao?” Hạng mục khảo hạch rõ ràng chính là khóa mục huấnluyện bộđội dã chiến,quả thậtkhông thể hiểu được.
Rốt cuộc vẫnthích tranh cãi cùng anh. Hạ Hoằng Huân nhưcó điều suy nghĩ nhìn cô, nói:”Không cần lo lắng, cườngđộ huấnluyện tôi dùng, mọi người hoàn toàn có thể chịuđược .”
“Tiêu chuẩn chịu đượclà gì?” Mục Khả hỏingược lại,trên mặt là vẻ quật cường lạimang một ít khiêu khích, “Thân thể củachúng tôi không thể so vớilính của anh! Phương thức huấn luyệnkhông phải người của anh căn bản không dùng được.”
“Lính của tôicũng không phải trời sinh đã có thểnăng vượt qua thử thách, đó là luyện ra được.”
“Ý của anh làchúng tôi thiếu luyện tập?”
“Đúng, luyện tập không đủ.”
“Anh có thể nhântính hóa một chút được không?”
“Không phải emnói huấn luyện của tôi không phải ngườisao?” Thấy cô còn muốn cãi lại,sắc mặtHạ HoằngHuân nghiêm chỉnh nói:
“Có thời gian ở đây lý luậncùng tôi, không bằng nhanh chóng trở về gấp chăn.” Cấtbước lạidừng lại,nhìn chằm chằm vào mặt cô, anh lên tiếng nhắcnhở: “Đừng nói nội vụ củaem là tôi tự mình ‘chỉ đạo’.Tôi ngại mấtthể diện!”Giọng nói cứng rắn, nhưng vẻmặt lạimang theo một tia nhu hòa khó phát hiện .
Anh còn dám nói đến nội vụ?Mục Khảtrong lúc tức giận nói ra một tràng Tiếng Anh, HạHoằng Huân nghe được, chân cũng không dừnglại, vừađi vừa nói: “Không hổ xuấtthân từ ban ngoại ngữ, em nói tiếng Anh giốngnhư ngườiMỹ rồi.”Lời còn chưadứt, bên môi đã hiện lên ý cườikhó nén.
Nhìn anh rời đi thật nhanh, MụcKhả thềđộc không gấp chăn thành miếng đậu phụđược sẽtrực tiếpthiêu hủy!
[ ]