Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 3: Là phúc hay là họa
Tín hiệu đèn vừa ‘phụt’tắt, nơiđóng quân cũng chìm vào bóng tối, chỉ duy nhấtđèn trong phòng làm việc của Doanh trưởngvẫn còn sáng.
Thấy anh không có ý định đi nghỉ,Dịch Lý Minh lên tiếng nhắcnhở: “Lão Hạ, cậu nên quý trọng thờigian nghỉ ngơi, đừng để đếnkhi cậu nằmxuống cũng là lúc còi báo phải rờigiường.” Thật ra thì Chính trị viên lớn tuổihơn HạHoằng Huân, nhưng trong quân ngũ vẫn cóthói quen xưng hô như vậy,mọi ngườigặp nhau ai ai cũng gọi là ‘Lão’.
Hạ Hoằng Huân cũng không thèm ngẩng đầulên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấmbản đồquân dụng: “Không phải anh đang sợvề nhà muộn,chị dâu sẽ ột trậnchứ?”
Nhắc đến vịnào đó trong nhà, Dịch Lý Minh khẽ cau mày: “Trước kia không có điều kiện đểđi theo quân ngũ thì cô ấy cứ đòi cảngày lẫn đêm, bây giờ có điềukiện đượcở cùng nhau thì lại ầm ĩ suốt ngày, cậukhông nhìn thấy được bộ dáng như có thâm cừuđại hậncủa cô ấyđâu!”
“Chị dâu cũngkhông thoải mái gì, vì anh mà bỏ cả chỗ làm tốtđến đây, còn không đủ sao!”
Hạ Hoằng Huân đứnglên rót nước, uống một hớp rồinói: “Khi không có người quản thì anh lạimuốn, lúc có người hầu hạ rồianh lại không vừa ý. Đừng quên đàn ông độc thân thờinay so với quả phụ còn thảm hơn,tích phúc đi!”
Hạ Hoằng Huân thuộcmẫu ngườisống trong huấn luyện đặc biệt,vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là loạiliều mạng,ít khi nói về phương diện tình cảm, gia đình, DịchLý Minh cảm thấy bất ngờ, cườinói: “Cảm nhận này của cậu cũng rấtsâu sắc nha? Sao đây, muốn cướivợ rồihả? Này, thừa nhận đi, là đàn ông aimà không muốn thế. Cậu nói xem, cậu có phảilà đàn ông hay không?”
Hạ Hoằng Huân tiệntay cầm xấpvăn kiện trên bàn nện tới,bắt đầuđuổi người:”Không muốn bị phạtthì hãy nghe theo chỉ thị củatôi mà làm, lập tức nghe khẩu lệnh, quay vềphía sau, bước đều bước, trở vềnhà ——”
Dịch Lý Minh khôngthèm để tâm, vừa thu dọn tư liệu ở trên bàn vừakhông ngừng lải nhải nói: “Tôicũng không muốn nói đâu, lớn già đầurồi, thậtcòn muốn đánh nhau à? Không phải Chính ủynói giới thiệu bạn gái cho cậu sao, cậuđừng thoái thác nữa. Mấy cô gái nhỏ bây giờđều thích lãng mạn, có đi xem mắt cũng nênchuẩn bịtrước mộtchút.”
“Tôi chỉ biết chiếnthuật. Cái loại nghệ thuật sốngnhư lãng mạngì đó không có trong cuộc sống củatôi.” Hạ Hoằng Huân ngắt lời DịchLý Minh, tiếp tục vùi đầu nghiên cứu bảnđồ quân dụng.
“Cậu cứ mạnhmiệng đi.” Dịch Lý Minh cũng mặc kệ Doanh trưởngcủa anh có bao nhiêu ngang tàng, vươn tay rút tấmbản đồquân dụng rồi gấp lại nhét vào trong ngăn kéo, “Bản đồquân dụng dù có đẹp mắt hơn nữacó thể so được với mặt củavợ à? Mùa Đông năm nay không phát đệm sưởicho cậu nữa,ôm lấy bảnđồ mà sưởiấm đi.”
“Số anh đúng làthích hợp với chức Chính trị viên, hay cằnnhằn!” Hạ Hoằng Huân bất chợtđứng lên, dáng vẻ như là sắp đánh người,Dịch Lý Minh sợ tới mức lao thẳngra cửa, đếnkhi chạy ra phía ngoài mới dám đốpchát lại: “Đợi lúc kết hôn rồi gặpphải khó khăn, tôi xem cậu còn ngông cuồngđến cỡnào!”
Trở ngại trong hôn nhân? Hạ Hoằng Huân tức giậnđến bậtcười. Lơđãng liếc đến tờ danh sách huấn luyệnquân sự, anh ngồi xuống tiện tay cầmlên, vừa nhìn vừa nói: “Hai mắt vừa mởđã bận đếntắt đèn, ởđâu ra thời gian rảnh rỗiđể nói chuyện yêu đương. . . . ..” Ánh mắt lần lượt lướt qua từngcái tên học sinh đi huấn luyện,anh theo bản năng nhớ tới lần đầutiên nhận được nhiệm vụ huấnluyện quân sự, khi đó có người hùng hồn già mồmvới anh rằng:”Anh dựa vào cái gì dùng tiêu chuẩn quân độiyêu cầu tôi? Anh thích nội vụ sạch sẽlà chuyện của anh, tôi mạn phép thíchlàm cho nó bừa bộn đấy!” Khí thế đó cùng vớisự liềumạng trên sân huấn luyện anh tuyệt đốihiểu được.
“Còn biết thíchsạch sẽhóa nội vụ.. . . . .” Hạ Hoằng Huân tựalưng vào trên ghế dựa mím môi cười, tâm tình đang đầy mây đột nhiên chuyển thành quang đãng, cảm thấy việc huấnluyện quân sự lần này tuy rằng không bao hàm kỹ thuật, nhưng vẫnrất thú vị.
Ngay lúc Hạ Hoằng Huân đang điềuchỉnh tâm tình, thì trên tầng năm ký túc xá của công chức, giáo viên độc thân đạihọc C đã tốiđen như mựctừ lâu, chứngtỏ chủnhân nơi này đã nghỉ ngơi.
Được bạn tốtHướng Vi ban cho cái tên là “Chúangủ”, Mục Khả đang ngủ say bỗngnhiên bị tiếng chuông điện thoại liên tụckéo dài đánh thức. Cô duỗi tay qua cầmlên điện thoại, không đợi đầu bên kia lên tiếng nói chuyện đã trực tiếpquát: “Xin cậu đừng có dùng loạiphương thứckhông dinh dưỡng này giày vò người ta có đượckhông? Cậu có biết bệnh động kinh tùy lúc này thật đáng ghét không hả?”Đây rõ ràng không phải là bị “Quấyrầy” lần đầu.
Hướng Vi ở đầuđiện thoạibên kia cũng không có bất kì một tia áy náy nào: “Sao cậu biếtlà mình? Còn sớm vậy đã ngủrồi? Thậtlà không phụ lòng cái tên ‘Chúa ngủ’ mình đặtcho cậu.”
Ngoại trừ họcTiếng Anh ra, sở thích lớn nhất củaMục Khảchỉ có mộttừ đó là ngủ. Khi tán gẫu với cô, lúc ngườita đang nói rất hăng hái, xoay người lạinhìn lên, cô nhóc nào đó đã nghẹo đầu lên ghếsofa ngủ thiếp đi, khóe miệng còn mangtheo ý cười nhẹ. Hướng Vi lúc nào cũng cảm thán: “Chẳng lẽ mình sinh ra là để dỗ cậu ngủsao?” Từ đó cái tên riêng”Chúa ngủ” được ra đời.
Thích ngủ có tội sao? MụcKhả dùng sứcdập đầuxuống gốingủ biểulộ sựtức giận,cắn răng nghiến lợi nói: “Trừ cậura còn ai có thể đêm hôm khuya khoắt ân cầnthăm hỏi mình?”
“Cậu khoan hãynóng giận, mình gọi để đặc biếtbáo cho cậu biết một tin.” Đối vớisự gào thét của cô bạn thân, cô cũngcoi như không thấy gì, Hướng Vi thần bí nói: “Nghe ba mình nói huấn luyệnquân sự cho tân sinh viên kỳ này chỉ đạoviên cũng phải tham gia. . . . . .”
Cái này mà cũng đượccoi là tình báo? Mục Khả thậtmuốn cắnchết cô bạnmình: “Bạn Hướng Vi Vi à, xin cậu hãynói với mình, chỉ đạo viên không tham giahuấn luyệntân sinh kỳ này đi!”
“Cậu đừng ngắtlời, mình còn chưa nói xong đâu. Mình nói tham gia là chỉ cùng tham gia huấn luyện quân sựcùng tân sinh. . . . . .”
Cùng tham gia huấnluyện quân sự? Đi đều, đứng tưthế quân đội,nội vụngăn nắp? Quả thực là sấm sét giữatrời quang!
Cơn buồn ngủcủa MụcKhả toàn bộtiêu tan, bò dậy ngồi lên: “Nguồn gốc tình báo có thể tin đượckhông?”
“Trong kế hoạch viếtrất rấtrõ ràng, tuyệt đối có thể tin. . . . ..”
Mục Khả hoàn toàn tỉnhtáo, cô gào to trong điện thoại: “Đảđảo Hiệutrưởng!” Kế hoạch là Hiệu trưởngviết, mà Hiệu trưởng là cha của HướngVi.
Hướng Vi ‘Ha’ một tiếngvui vẻ, “Mình vốn muốncùng cậu lẻnvào trụ sởhuấn luyệnchơi mấyngày, xem ra có lẽ là không được rồi.”
“Chỉ số IQ củacậu bịâm à?” Mục Khả khinh thườngnói: “Chỗ đó có gì chơi? Cậucảm thấyhứng thú vớiviệc vác 20kg chạy trong sân huấn luyện à? Cậucó khuynh hướng thích bị ngược,hay là uống nước biển nhiều quá nên đầubiến mặnrồi?”
Yêu quân đội có lỗi sao? Đây là sởthích vinh quang cỡ nào chứ. HướngVi kháng nghị: “Lúc cậu đảkích mình thì đừng lưu loát nhưvậy đượckhông?” Tính toán nhỏ nhặt trong đầubị đánh cho không còn, cô bắt đầubàn điều kiện với đồng chí Mụckhả: “Nếu như cậu đồngý dẫn mình đi nhìn xem Tham mưu trưởngHách một chút, mình sẽ nói vớiba mình không để cậu đi.”
Cô là người không cócốt khí nhưvậy sao? Cầnphải đi cửasau? Mục Khả kiên cường cự tuyệtdứt khoát: “Nhất địnhkhông thể trao đổi!”
“Mục Khả Khả!”Hướng Vi tứcgiận: “Cậu chính là điển hình chohán tử no không biết lòng hán tửđói, mình chẳng qua chỉ muốngặp thầntượng mình một lần.”
“Thần tượng có thểtùy tiện gặpà? Hơn nữacậu gặpcậu ấycòn ít chắc? Mỗi lần cậu út đếnthăm mình, không phải mình toàn gọi cậusao?”
“Cậu ghenà?”
“Không đượcà?”
“Nhìn lòng dạ hẹp hòi đó củacậu giốngnhư eo biểnParaná vậy. . . . . .”
“Mình thích.”
“. . . . . .”
Đánh bại Hướng Vi, MụcKhả tiếptục trùm chăn ngủ.
Ngày hôm sau quảnhiên nhận được thông báo, toàn bộ chỉ đạoviên tất cảcác lớp lầnnày đều phảitham dự hành trình huấn luyệnquân sự cho tân sinh. Đồng chí MụcKhả hai mươihai tuổi, Tiếng Anh trên cấp tám, saukhi tốt nghiệp đại học đượcgiữ lạitrường giảngdạy, hiểnnhiên nằm trong danh sách đó.
Mục Khả giậndữ, cô quơlấy quyểnsách giáo khoa trên bàn làm việc hunghăng nện nhẹ lên đầu mình mấy cái.
Lúc đang phát tiết, HáchNghĩa Thành gọi điện thoạiđến, không đợi cô lên tiếng, anh trực tiếpcăn dặn: “Năm phút sau cháu đến lớncửa đợilệnh!”
Người này có tật xấuquen thói ra lệnh không biết lúc nào mớicó thể bỏ!Mục Khảthật muốnquật chếtanh.
Lúc đi đến cổng trườnghọc, xe củaHách Nghĩa Thành dừng ở ven đường,anh quay cửa kính xe xuống, cong môi cườingoắc tay ý bảo cô đi qua.
Hách Nghĩa Thành mặcquân trang không đội mũ, mái tóc vừa mớichỉnh sửatrông anh vô cùng có tinh thần, Mục Khảnghịch ngợmmạnh mẽbước tới,cô đưa tay sờ sờ đầu anh, bịanh nhéo vào mặt, “Mục Thầngọi điệnthoại cho cậu nói cháu lâu rồi khôngvề nhà, công việc bận rộn nhưvậy sao? Cậunhớ khoảngthời gian trước hẳn là cháu đang được nghỉhè.” Mục Thần là em trai Mục Khả, tên nhóc trờisinh thích làm bản báo cáo nhỏ củacô.
Thì ra là khởi binh vấn tội.Mục Khảbĩu môi, lại nghe anh nói: “Thức ăn căn-tin không tốt hả, sao gầy nhưvậy?”
“Cậu và Hướng Vi quảthực là mộtđôi trời sinh, mỗi lần gặp mặtđều không thiếu được câu này. Hay là để cháu làm bà mối,hợp hai ngườilại thành một đôi.”
“Nói bậy bạ gì đó!” Hách Nghĩa Thành nở nụ cười, trong đôi mắtđen như mựclấp lánh tia sáng ấm áp.
“Ngày mai bắt đầu huấnluyện quân sự cho tân sinh? Cháu phảiđi theo à?” Thấy Mục Khảgật đầu,anh cau mày: “Để cậu nói vớibên đó một tiếng, cháu không cần phải theo hếttoàn bộ quá trình, đường huyếtcháu thấp, lỡ như ngất xỉuthì làm sao?”
“Cậu coi cháu làLâm Đại Ngọcà, gió vừa thổi cũng có thể ngã?”Cảm giác đượcquan tâm lúc nào cũng thật ấm áp, MụcKhả cười,”Loại chuyện huấn luyện quân sựnhỏ nhặtnày đâu cần làm phiền cậu?Hơn nữa,coi như cháu rèn luyện thân thểthôi.” Đặt tay lên mu bàn tay anh,ra vẻ nhưmuốn véo: “Nếu như cậu thươnglượng cửasau cho cháu, cháu sẽ một tháng không thèm để ý tới cậu!” Quảthực không tự nguyện đi huấn luyệnquân sự, nhưng cô không muốn có sự ưuđãi đặc biệt.
“Được rồi đượcrồi, đềutùy cháu.”
Hiểu rõ tính cách của cô, Hách Nghĩa Thành cũng không miễn cưỡng:”Có điều không thể gây phiềnphức, nếuđể cậubiết đượcxảy ra vấnđề gì, sẽkhông tha cho cháu đâu.” Thấy cô trợn mắt,anh lại trách móc nói: “Tất cảhành động nghe theo chỉ huy! Nếukhông huấn luyện viên sẽ giết gà dọakhỉ, cháu hứng chịu .”
“Tốt nhất anh ta đem khỉgiết hếtđi!” Mục Khả cười hì hì, nghĩ đến thờigian trước anh vội vàng chuẩn bị chiếnđấu, nên hỏi:”Đối kháng xong rồi? Thu đượctoàn thắng không?”
Nghĩ đến trận đốikháng đó khiến anh buồn bực,Hách Nghĩa Thành vuốt vuốt mi tâm*: “Thua.”
*Mi tâm: điểm giữa hai đầulông mày
“Sao có thể!”Mục Khảkhông tin được, “Đừng gạtcháu chứ, cậu mà thua á?”
“Sao không thể?”Hách Nghĩa Thành giơ tay lên gõ trán cô,”Không chỉ thua, cậu còn trởthành tù binh. . . . . . Aizzz, cậu nóinày, từ khi nào mà cháu bắt đầuquan tâm đến việc này vậy? Lúc cậu thắngchưa bao giờ thấy cháu hỏi mộtcâu, đang đả kích cậu sao?” Nha đầu này từ trước đếngiờ không có hứng thú với chuyện quân độicủa anh, đã đổi tính từ khi nào vậy?
Mục Khả bị gõđau, cô rướn người tới đánh anh: “Aibảo thườngngày cậu chỉ biết lý luận suông, thua cũng xứng đáng.”
“Không biết lớn nhỏ!”Hách Nghĩa Thành cười mắng, vò mái tóc ngắn lộn xộn củacô, thuận tay lấy cái túi lớn ở chỗngồi phía sau đưa tới trước ngựccô: “Cho cháu mang theo đến trụ sở huấn luyệnđó. Nơi đó ngoại trừ gạo và bánh bao quân dụng ra, cũng không có đồăn vặt gì cho cháu mài răng.”
Mục Khả vừa mở túi ra, thấytất cảđều là nhữngthứ ngày thường thích ăn, cô đẩy cánhtay anh làm nũng: “Biết ngay là chỉ có cậulà tốt nhất,Tham mưu trưởng Hách!”
Trên khuôn mặt điển trai củaHách Nghĩa Thành tràn đầy yêu thương, vuốtvuốt mái tóc ngắn rối bù của cô, anh nói: “Được rồi, trở vềđi, cậu còn có việc rồi, có thời gian cậu sẽ đến trụsở huấnluyện thăm cháu.”
Trụ sở huấnluyện ởvùng ngoại ô, ước chừng một giờđường xe. Sau khi đến nơi,dưới sựchỉ dẫncủa sĩ quan, nhóm thầy trò đi huấnluyện đượctiếp đón đi đến doanh trại, Mục Khảthay trang phục rằn ri còn rộng hơn đồngủ đi tham gia cổ vũ cho đại hội.
Mười giờ đúng, cửa hông hội trường két mộttiếng đượcmở ra, mộthàng sĩ quan mặc mặc quân trang màu xanh lục đi tới,Trung Tá đi phía sau vô cùng nổi bật trong đám người.
Nhóm nữ sinh có chútxôn xao, ngay cả nữ đồngsự đứngở bên cạnhcũng bất chấp dè dặt vui sướng, kéo áo MụcKhả luôn miệng nói: “Mau nhìn mau nhìn, Trung Tá kia đẹp trai chếtđi được. . . . . .”
“Đẹp trai thì đẹp trai, cậukéo quần áo mình làm gì.” Mục Khảnhíu đôi mày thanh tú, ánh mắt dõi theocái người Trung Tá vừa ra sân đã làm mê loạn rất nhiều chịem phái nữ, nhìn thấy ngườiđó yên lặng duy trì tư thếngồi uy nghiêm.
Đại hội độngviên cũng không dài dòng, sĩ quan thay mặtcùng đại biểu nhà trường sau khi phátbiểu ý kiếnngắn gọnxong, trực tiếp lược bỏ vài quá trình không cần thiết ở phầnsau. Cuối cùng, mười người sĩ quan trẻ tuổiđại biểuxuống đài bắt tay với giáo viên của nhà trường.
Mục Khả là ngườimới có thờigian làm việc ngắn nhất trẻ tuổinhất đạihọc C, cho nên đứng ở sau cùng trong hàngngũ giáo viên. Mà anh là người phụ trách huấnluyện quân sự lần này, khiêm tốn đi ởphía sau những người sĩ quan huấn luyện khác. Cho nên, tất nhiên bọn họ bắttay nhau cuối cùng.
Năng lực quan sát nhạy bén củaanh khi nhìn vào phía sau thì phát hiệnánh mắt bấtthường củacô. Giây phút bắt tay cô, trên mặt HạHoằng Huân thoáng hiện ý cườinhư có nhưkhông, gió mát đưa giọng nói hùng hậucủa anh tiếnvào trong tai, cô nghe anh hạ thấp giọngnói: “Làm phiền cô, đừng dùng loạiánh mắt đó nhìn tôi!”
[ ]