Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 5: Nội vụ gây họa


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 5: Nội vụ gây họa

Tính khí bướng bỉnh củaMục Khảmà nổi lên thì có mười đầutrâu cũng không kéo lại.

Cô vẫn cảm thấykhuyết điểmnội vụkhông ngăn nắp của mình không hề ảnh hưởngđến toàn cục,nhưng cô lạikhông muốn mất mặt ở trướcmặt đồngnghiệp và học sinh. Có thể dáng người cô không cao, nhưng lòng tự trọng tuyệtđối chỉcó hơn chứkhông kém. Hơn nữa, lời Hạ HoằngHuân nói thật kích thích cô, vì vậy, sau khi từsân huấn luyện trở về cô đã bắtđầu luyệntập, gấpxếp lặpđi lặp lạikhông biết bao nhiêu lần, khiếncho Tô Điềm m ở cùng phòng đã cho rằngcô bị ma nhập.

“Mục Khả, chăn sắpbị cậubới rách hếtrồi.” Thấy cô vẫn tiếp tụcđộng tác trên tay như không hềnghe thấy, Tô Điềm m thở dài, lẩm nhẩmtự nói: “Xem ra, tháng này chúng tachắc phảibị. . . . . .”

Mục Khả vẫnkhông nói lời nào, cô dùng balô đè lêncái chăn dày, gấp chăn làm ba rồi tiếptục đè lên, cảm thấy vừa đủ mới gấpđôi cái đã gấp làm ba thành hình vuông,sau đó lấy bàn chải đánh răng mới ra thấm nướcchà ở góc chăn, cuối cùng tỉmỉ cẩnthận mà vuốtgóc chăn.

Điện thoại di độngở đầugiường ‘rì rì’ rung lên, Mục Khảđầu đầymồ hôi thấylà số củaem trai Mục Thần, nhận điện thoạisau đó tức giận nói: “Em không lo họctập cho tốtgọi điệnthoại làm gì?”

“Ăn thuốc nổ rồi hảbà chị?” Mục Thần cười hắchắc, giọngnói hơi thô mà trầm, đây là triệu chứng củathời kỳ vỡgiọng, nói: “Trụ sở huấn luyệnvui không? Huấn luyện viên có đẹptrai không?”

Trước mắt thoáng hiệnra gương mặtcó đủ lựchấp dẫnvà mê loạn của Hạ Hoằng Huân, cô khinh thường nói: “Vô cùng đẹptrai! Mặt tròn quốc tế, thông dụng thếgiới.”

Mục Thần cườiha ha: “Trình độ tổn thươngngười củabà chị em từ trước tới giờđều vẫnchuyên nghiệp như vậy.”


“Đó là để đối kháng vớiđứa em trai không trình độ nhưem. Em có chuyện à? Không có việc gì thì cúp máy đi, chị đang gấpchăn đây, sáng mai yêu cầu kiểm tra, nghe nói nếu không đạt yêu cầu sẽ bị phạtđứng ba giờtư thếquân đội, có thể xảy ra án mạng .”

“Gấp chăn?”Mục Thầncười càng thêm kịch liệt hơn, “Bà chị,không phải chị vẫn luôn theo đuổi châm ngôn bừabộn hóa phòng ở sao?”

“Em là em trai củachị sao? Đồbỏ đá xuốnggiếng!” Ngay cả ngườitrong nhà cũng có thể cười nhạocô, Mục Khảbực tứclên định bụngtính toán nợ với tên nhóc này, cô hỏi:”Tiền em nợ chị khi nào trả?”

Mục Thần không thừanhận, nghiêm trang hỏi: “Em nợchị tiềnư?”

“Còn muốn quịt nợ!Đợi lầnsau chị cầmtheo sổ ghi chép để em ký tên lên, xem em còn dám không thừa nhậnkhông.” Ai nói Mục Khả hồ đồ ấy nhỉ, mệtđến cảngười đẫmmồ hôi, giậnđến choáng đầu hoa mắt còn muốn bảongười ta lầnsau ký tên đấy.

Mục Thần cườihắc hắc,nói về chuyện chính: “Buổi chiều thứsáu em không có lớp, em đi sang đó thămchị chút, sẵn tiện đưa chịít đồ ăn ngon.”

Tên nhóc này có dụngý bất lương,cho rằng cô không biết chắc,đó là đến thăm cô sao? Mục Khảđúng thật là không hiểu, tạisao bên cạnh cô đều là những chiến sĩ yêu quân nhân thế. Hướng Vi này, Tô Điềm m này, kểcả đứaem trai nhỏ hơn cô bảy tuổi này cũng thế,còn quyết chí phải thi vào trường quân đội.

Lúc Mục Khả biếtý nghĩ của em trai đã trịnh trọnggóp ý cho nó: “Thấy người ta mặcquân trang đẹp trai. Không có ý thức bảovệ quốcgia, động cơ đầu quân rất không có ý nghĩa.”

Nghĩ tới những thứnày cô lại buồn bực, dùng uy nghiêm của chịgái khiển trách: “Em tới làm gì? Gây rốináo loạn gì hả! Học cho tốt vào, nếunhư thành tích kiểm tra tháng giảm xuống, tiềnthiếu chịphải lậptức trảlại, còn phải tăng thêm lãi.”


Mục Thần phê bình cô: “Bà chị, chịthật không nhân từ, cho vay nặng lãi làkhông đúng.”

Mục Khả không muốntranh cãi với cậu, thấy cậu cũng không có chuyện gì, nên nói: “Em mau đi ngủđi, thật không biết trong đầu được trang bịlà nước hay rơm, suốt ngày ham chơi, còn muốnthi vào trường quân đội. . . . . . Cứvậy đi, chịcòn phải gấpchăn đây, mấy thứ chết tiệt này thậtkhó chơi, ngón tay chị cũng sắpbị hỏngrồi. . . . . .”

Nghe được đầu điệnthoại bên kia truyền đếntiếng tút tút, Mục Thần gãi gãi tóc, cười hì hì vọngvào trong phòng sách la lên: “Ba, ba có biếtchị con đang làm gì không? Chị ấy thế nhưnglại đang gấpchăn, là đang gấp chăn đó!” Giọng điệuđó giống như Mục Khả lớnchừng này rồi mới lần đầutiên gấp chăn, khiến cho MụcKhải Minh từ trước đến giờkhông nói cười tùy tiện cũng không nhịnđược nởnụ cười.

Sau khi trụ sở huấnluyện tắtđèn Hách Nghĩa Thành gọi điện thoạitới, anh đang ở văn phòng làm dự án, anhhỏi MụcKhả: “Mục Thần nói cháu đang gấp chăn, ngày mai phải kiểm tra nội vụsao?” Đối với thói quen sinh hoạt của MụcKhả anh là người hiểu rõ, trước đó lạiquên mất nộivụ củacô từ trướcđến giờkhông đạt yêu cầu, nếu không phải MụcThần gọiđiện thoạicho anh, anh cũng không nhớ ra được.

Mục Khả vốnđang sờ soạnggóc chăn, để không ảnh hưởngđến ngườikhác nghỉ ngơi, cô cầm điện thoạidi động lặnglẽ đi tớiban công, nhỏ giọng oán trách: “MụcThần đúng là cái tên lắm chuyện.”

Hách Nghĩa Thành nhẹgiọng cười:”Cháu đừng gấp nữa, cái đó không thể trong mộtlúc là luyện tập được, để cậu bảo ngườichuẩn bịthêm cho cháu một cái giường quân bị,đến lúc đó cháu đừng mở ra ngay, ban ngàythì bày ra, buổi tối cấtvào dùng cái giường khác.”

Mục Khả phảnđối: “Cháu không muốn gian lận.”

Hách Nghĩa Thành khuyên cô: “Không gian lận cháu có thểvượt qua kiểm tra sao? Tháng này cháu muốnbị hành xác hàng ngày à? Nếu không nhưvậy. . . . . .”


“Cậu đừng nhiệttình đả kích cuộc sống của cháu nhưvậy. Không phải chỉ là một cái chăn thôi sao, cháu nhất địnhphải gấpcho ra hình dáng để các người đếnnhìn xem.” Mục Khả ngắtlời anh, rón rén đi tới cửacầu thang nhìn ngó, xác định không có ngườimới nói: “Lần này cháu sẽ xử lý vụnội vụđạt thành quả trở về biểudiễn cho cậuxem. Được rồi, cháu phải đi vào ngủ đây, nếunhư bịhuấn luyệnviên phát hiện tắt đèn rồi mà cháu cònquanh quẩn khắp nơi là không tuân theokỷ luậtđó.”

Thấy cô muốn cúp điệnthoại, Hách Nghĩa Thành vội gọicô: “Khả Khả?”

Mục Khả “Hả?”Một tiếng,mới vừanói xong sợ không tuân theo kỷ luật,cô lại bắtđầu lặnglẽ di chuyểnxuống lầu.

Hách Nghĩa Thành đươngnhiên không biết hành động củacô, không yên tâm dặn dò: “Đừng cậymạnh, có chuyện thì gọi điện thoạicho cậu.” Biết rõ đặc điểm cô là tốtkhoe xấu che, anh lại nói: “Cậusẽ gọiđiện đếntrụ sởhuấn luyệnbất cứlúc nào để hỏi thăm tình hình củacháu.”

“Biết rồi. Chỉlà huấn luyện quân sự chẳng lẽsẽ huấnchết cái mạngnhỏ củacháu à? Cũng không phải là chưa từngbị huấnluyện. Có phải cậu cùng lão Chính ủy ởchung không đấy hả, sao càng ngày càng nhiềulời thế.. . . . .”

Bản tính Mục Khảhiếu động,đến trụsở huấnluyện cũng đồng nghĩa với mất đi tựdo, mới có 1 ngày, cô đã bị ngộtngạt đếnkinh khủng. Cuộc điện thoại củaHách Nghĩa Thành lại quấy nhiễukhiến cô không còn thấy buồnngủ, cô dứtkhoát lần mò đi xuống lầu,định ra bên ngoài đi tảnbộ. Không ngờ, lại ngoài ý muốnthấy đang có người chạy vòng trong sân huấn luyệntrống trải.

Nương theo bóng đêm,cô rón ra rón rén đi về phía sân huấn luyện,đến gầnmột chút mớithấy rõ là huấn luyện viên Viên Soái.Cô nín thở, rất sợ bị phát hiện,lặng lẽở trong lòng đếm: “Một vòng, haivòng. . . . . .” Chạy đúng mười vòng, sau đó, anh ta dừng lại,đứng nghiêm bất động ở giữatrung tâm sân huấn luyện, tưthế hành quân đứng vô cùng đúng chuẩn.

“Có phải bị Hạ Hoằng Huân huấnluyện đếnđiên rồi hay không? Hay là lính dưới quyềnanh ta vốn cũng không bình thường. . . . . .” Mục Khả đang lầm bầmlầu bầu,lại thoáng nhìn thấy mộtbóng dáng tự phụ quen thuộc từ trong nhà đi ra, đi thẳng vềhướng Viên Soái. Nhịp bướcđi anh ta hẳn là 75 centimét. Mục Khảnhớ Hách Nghĩa Thành từng nói vớicô, quân nhân bất kể là đi đềuhay là đi nghiêm, đều là tiêu chuẩn này. Lúc đó cô còn trách bước chân anh quá lớn, tản bộ mà đi nhưgió.

Hạ Hoằng Huân đi tớitrước mặtViên Soái đứng lại, im lặng không lên tiếng. MụcKhả nhìn bóng lưng cao lớn của anh cảmthấy có chút lạnh. Cô đoán Viên Soái hẳnlà phạm vào lỗi gì đó mới bị phạt,cô có phần đồng tình với anh.

Đại khái qua năm phútđồng hồ,Hạ HoằngHuân rốt cuộc mở miệng, anh trầmgiọng chấtvấn: “Cậu ngày đầu tiên vào quânđội sao? Tín hiệu đèn tắt rồi còn làm cái gì? Loại bỏ tư cách luậnvõ của cậukhông phục phải hay không? Hay ý kiếnchuyện tôi để cậu đến huấnluyện quân sự?”


Mắt Viên Soái nhìn thẳng, cũng không nói một lời.

“Nói!”

“Báo cáo Doanh trưởng,không phải!”

“Cậu có mâu thuẫn vớitôi?” Hạ Hoằng Huân ngắn gọn hỏilại, tiếptục nói: “Cậu là lính Trinh Sát, nhưngmột chút triển vọng cũng không có. Cóthời gian rảnh rỗi sao không suy nghĩlại làm nhưthế nào đềcao lực chiến đấu của bảnthân mình, theo kịp tôi?”

Đôi mắt Viên Soái chớp chớp,vẫn không nói.

Mở ra tờ giấynắm chặttrong tay, Hạ Hoằng Huân đọc lên:”Lão Tướng Xuất Mã cam thu hoạchlúc 11 giờ 45 phút, Bạng Viên cỏnuôi súc vật thu hoạch lúc 11 giờ56 phút, Nông Bản Đa Tình hoa hồng thu hoạchlúc 12 giờ 3 phút, Trời chiềuĐẹp Vô Hạnnho thu hoạch. . . . . .”

Tờ giấy bị nặng nềném lên mặt Viên Soái, anh khiển trách: “Nhìn đi, cậu nói xem ghi lạinhững thứvớ vẩnnày làm gì? Ai cho phép cậu đem máy vitính đến? Rất thích lao động phải không? Nếulúc huấn luyện mà cậu để tâm đượcnhư vậythì Trái đất cũng được cứurồi.” Câu cuối cùng gần như là gầmlên, đủ thấymức độtức giậncủa anh.

Thì ra là đồng chíViên Soái sau khi tắt đèn không ngủ được,ôm laptop lên mạng trộm đồăn bị bắtđược tạitrận.

Mục Khả núp ởphía xa hoàn toàn đã quên mình cũng đang không tuân theo kỷ luật,thậm chí còn nghe lén, nghĩ đến huấnluyện viên ban ngày nghiêm nghị, mộtquân nhân cứng nhắc mà cũng chơi trò chơi nông trạitrên QQ trộm đồ ăn, còn “chuyên nghiệp”ghi hết lạithời gian cây nhà hang xóm chín, cô chợt nhịnkhông được, sặc cười lên tiếng.

Nghe được tiếng cười,Hạ HoằngHuân trầm mặt xoay người nhìn sang,quát lên: “Ai ở đó?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.