Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 36: Hai chủ lực Hồng Quân


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 36: Hai chủ lực Hồng Quân

Có lẽ ở địabàn của mình nên có thể thoảimái thả lỏng.

Môi Hạ Hoằng Huân áp xuống,môi lưỡi cựcnóng tùy ý càn quét giữa hàm răng Mục Khả,càng phóng cuồng hơn nhữngnụ hôn trướcđây. Theo ôm hôn sâu, thân thể mềm mạibị anh đặtlên trên cửa dán chặt lên thân thểanh, gần gũi giống như một thể.Mục Khảbị hôn không còn sức chốngđỡ, thậmchí có chút không thở nổi, chỉcó thể theo bản năng hô hấp theo tiết tấucủa anh, đôi tay không tự chủôm lấy cái eo nhỏ mà mạnh mẽ củaanh.

Hô hấp Hạ HoằngHuân có chút dồn dập, anh gầnnhư không khống chế được mình, ấnMục Khảvào trong ngực chặt hơn, anh mãnh liệt lấymôi công thành đoạt đất. Hơithở lành lạnhtràn ngập tất cả giác quan của MụcKhả, cô cảmthấy tim anh đập điên cuồng, cảm thấyhơi thởcực nóng củaanh phả vào cần cổ, quyến luyếnchậm rãi trượt tới xương quai xanh đang lộ ra trong không khí củacô, Mục Khảcảm thấybàn tay thô ráp ấm áp của anh dò vào bên trong áo cô, hơi chầnchờ trong nháy mắt, không đặt lên cấm địatrước ngựccô, mà xoa xoa cái lưng trắng mịncủa cô. . . . . .

Tình cảnh lúc này,làm cho người ta ý loạn tình mê.

Hồi lâu, cuồng phong mưalớn cuốicùng đã dừng lại, nụ hôn của anh càng lúc càng dịu dàng, nhẹ nhàng hút, masát cánh môi của cô giống nhưtrấn an, hơithở ấmáp lưu luyếnở chóp mũi cô không đi.

Mục Khả bịrút sạch sứclực toàn thân, cô khẽ mở mắt ra nhìn anh, tầm mắt mơ màng.

Hạ Hoằng Huân quảthật có chút say, chỉ là không phảisay rượu, mà là say lòng. Ngẩng đầunhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹpgần trong gang tấc, anh nhàn nhạt cười, cái trán dựavào cô, anh lấy giọng nói trầmthấp dịudàng hỏi: “Làm em đau sao?” Côbạn gái nhỏkhông chỉ một lần oán trách anh hôndùng sức quá mức, trong lòng Hạ Hoằng Huân luôn nhớ.

Mục Khả khẽliếm dướimôi, muỗn lắc đầu lại không thểđộng đậy,chỉ chớpđôi mắt mê man nhìn anh không nói.

Dưới ánh trăng cô gáixinh đẹp độnglòng người, ánh mắt cô nhìn anh lóe lên ánh sáng lung linh, Hạ HoằngHuân miệng lưỡi vụng về nhấtthời không tìm được câu văn thích hợp hìnhdung vẻ đẹpcủa cô, chỉnâng tay cô đặt bên môi hôn, lại cúi ngườikhẽ cắnvành tai tinh tế của cô, bàn tay to kéo cô vào lòng như an ủi,ôm cô thật chặt.

“Mới mấy ngày không thấy,rất nhớem!” m sắc từ tính trầm thấp có loạihấp dẫnrất riêng, Hạ Hoằng Huân hít sâu, sờ sờmái tóc mềm mại của cô trấn an nói: “Đừng sợ, tôi sẽ đúng mực.”Mục Khảnghe được anh tự giễu nhẹ giọngcười, sau khi trầm ngâm bổ sung: “Nhưng hệsố khó khăn hơi lớn!” Xuất phát từsự tựràng buộc của quân nhân, cùng với quýtrọng từtận đáy lòng, anh không có ý định vượtrào trước khi cưới, dù hôn lỗ mãng nhưng vẫndừng lạiđúng lúc.

Cảm động vì anh hếtsức khắcchế, MụcKhả nởnụ cười,ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh.


Nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh trăng bên ngoài. Bọn họgiữ nguyên tư thế ôm, rất lâu.

Khu cho người nhàkhông cần tuân thủ quy định tắt đèn. Cảmgiác say biến mất dần, Hạ HoằngHuân bật đèn, tỉ mỉ sửa sang lạiquần áo MụcKhả bịchính mình kéo tới rối loạn,nghiêng đầu nhìn ấn ký mình để lại trên cổcô, anh vừa nhẹ nhàng vuốt ve vừa cườinhư không cười nói: “Sao mềm như đậuphụ vậy,tôi cũng chưa dùng bao nhiêu lực đâu.”

Quả thật là đậpnát ảo tưởnglãng mạn trong lòng cô! Mục Khảtrừng mắtlườm anh.

Bộ dáng bị chọcgiận thậtsự đáng yêu, Hạ Hoằng Huân nhịn không đượcvò rối mái tóc ngắn xoăn tự nhiên của cô, dẫncô tới phòng ngủ: “Buổi tối em ngủở chỗnày, Tiểu Vương đã mắc sẵn màn cho em rồi.Theo lý thuyết lúc này sẽ không có muỗi,nhưng tốtnhất cứđề phòng thì hơn, tránh cho em da mịn thịt mềmbị cắnlại trách tôi.” Chỉ chỉmàn đã mắc, anh hỏi: “Thích màu này không?” Khi bọn họ đi ăn cơm, thông tín viên đã mắc sẵn màn, còn rất hiểuchuyện mà rửa sạch hoa quả đặttrên bàn trà.

Nhìn màu hồng quêmùa, Mục Khả cau mày, cô thành thựcnói: “Không thích.” Sau đó lạithân mật kéo cánh tay anh, dịu dàng nói: “Nhưng mà vẫn muốn cám ơnanh.” Mục Khả không ngờ anh lại tỉ mỉ nhưthế, còn đặcbiệt chuẩnbị màn vì cô, mặc dù không thích màu sắc,nhưng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình củacô, ngược lại rất vui vẻ.

“Khách khí với tôi làm gì, về sau cảmơn cũng có thể bỏ qua.” Hạ HoằngHuân nhìn cô cười: “Tôi không ngại em đổithành ‘ ông xã thật tốt ’ đâu.”

Mục Khả xoay mặtđi: “Ai là ông xã chứ, không biết.”

Hạ Hoằng Huân giơtay lên ôm mặt cô, cạo nhẹtrên chóp mũi cô, trong mắt tràn đầy dịudàng.

Nhìn giường đôi kia,Mục Khảdo dự mộtchút, ngượng ngùng nói: “Vậy anh ngủở đâu? Cảnhcáo anh, không thể ngủ ởtrong phòng này.”

Hạ Hoằng Huân xách lỗtai nhỏ củacô: “Đây là địa bàn của tôi, tôi muốnngủ đâu chảđược, tôi còn chưa nói gì, em đã vội vã đuổi tôi rồi?”

Mục Khả ăn vạ:”Mặc kệ anh, muốn ngủ đâu thì ngủ,dù thế nào cũng không cho ngủ ởđây.” Nói xong cô đi ra ngoài lấybalô, lấy ra một cái túi đưa cho anh:”Cho anh, xem có vừa không.”


Không ngờ cô bạn gái nhỏlại chuẩnbị quà tặng ình, trên mặt Hạ HoằngHuân hiện lên vẻ vui mừng, anh nhận lấymở ra nhìn, sau đó cúi đầu cười.

“Theo em nhìn thì sốnày chắc vừavới anh, về sau lúc huấn luyệnthì đeo vào, có thể bảo vệ.”Nghĩ đến eo của anh từng bị thương,Mục Khảcố ý đi mua một cái bảo vệ eo, bởivì không biết cái nào hiệu quảtốt hơn,đành lấy tiêu chuẩn ‘tiền nào của nấy’mua cái đắt nhất.

Đem cảm kích cùng cảm độnghóa thành hai chữ, Hạ HoằngHuân nói: “Cám ơn!” Cẩn thậngấp lại,bỏ vào tủquần áo: “Sợ làm hỏng, trước đểđấy đã.” Anh không nỡ dùng.

Không biết vì sao Mục Khảcảm thấyhai chữ này từ miệng anh nói ra phân lượng rấtnặng, cô cườingọt ngào, ôm cổ anh dịu dàng nói:”Phải dùng! Hỏng thì mua mới,chị đây không thiếu tiền.”

“Tiểu quỷ!” Bịbiểu tình dí dỏm của cô chọc cười,tay Hạ HoằngHuân dùng sức, đem bé yêu không an phận ngồitrên ghế sofa ôm lên trên chân mình,thân mật ôm cô.

Mục Khả không kháng cự,cô thuận theo dựa vào anh. Nhớ tới chuyệntrường họccho đi đào tạo, Mục Khả trưng cầuý kiến củaanh, Hạ HoằngHuân nghe xong, hỏi: “Ra nước ngoài? Bao lâu?”

“Ba tháng hoặclà nửa năm, cái này phải xem tình huống,dù sao cũng sẽ không quá lâu.”

“Tám năm kháng chiếnmới tính lâu sao?” Hạ HoằngHuân cau mày: “Em muốn đikhông?”

Mục Khả nghĩ: “Không muốn lắm.”

“Trên lý thuyếttôi không nên phản đối, trên thựctế tôi không đồng ý. Nước ngoài có gì tốt, lấytrình độ củaem không ra nước ngoài thì kỹ năng vẫnvững nhưthường.” Hạ Hoằng Huân cúi xuống, đáy mắtthâm thúy hiện lên vẻ khó xử,anh thẳng thắn nói: “Tôi không hy vọngem xa tôi như vậy, không thể, cũng khôngyên tâm.” Nếu đã hỏi ý kiếnanh, Hạ HoằngHuân cảm thấy không cần thiết trảlời lậplờ nướcđôi, rõ ràng không muốn lại cốlàm ra vẻ không có chuyện gì như:”Tôi tôn trọng sự lựachọn củaem.” Hoặc là “Tôi không thể quyếtđịnh thay em, chính em tự quyếtđịnh.” Cái loại rộnglượng đó, xin lỗi, anh không giả bộ thế được.

Mục Khả nghe xong rấtsảng khoái nói: “Vậy thì nghe lờianh, không đi.” Trong giọng nóihoàn toàn không nghe ra bất kỳ ý tiếc nuốinào.


Đàn ông cũng không hiểuphụ nữ.Bọn họmiễn cưỡnggiả vờrộng lượng,chưa chắcphụ nữđã thích. Rất nhiều lúc, phụ nữ thích đàn ông quyết định thay bọn họ.Nói trắng ra thật ra thì trong tiềm thức phụnữ luôn hi vọng người đàn ông giữ mình lại.Trong mắt bọn họ, đó là biểu hiệnngười đàn ông yêu minh. Nếu nhưkhông phải là bất đắc dĩ, không có ainguyện ý sốngnhững ngày “Tình xưa nếumãi còn yêu, Cần chi sớm sớmchiều chiềubên nhau”(1). Cho nên nói, phụ nữ đềulà “quái vật nhỏ” tình yêu tối cao.

Hạ Hoằng Huân nhìn thẳngvào mắt cô, sủng ái như dỗ đứabé nói: “Ngoan ngoãn!” Dán lên gò má mịnmàng như trẻ con của cô, anh cam kết: “Sẽkhông để cho em hối hận.”

Mục Khả không nói gì, chỉ càng chặt sát vào anh.Hai người tiếp tục hàn huyên một hồi,Mục Khảchợt nhớtới chuyệnxấu hổbuổi sáng, cô rất uyển chuyển rấtthẹn thùng giải thích về cái tin nhắn gửinhầm kia.

Cố ý dùng râu trên cằm cọ cọ vào cái trán trơn bóng của cô coi như trừngphạt, HạHoằng Huân mập mờ nói: “Tôi cònđang suy nghĩ ngày mai có nên bớt chútthời gian dẫn em đi mua cái mới.”

Mục Khả giươngnanh múa vuốt đá anh: “Lưu manh, háo sắc!”

Hạ Hoằng Huân sang sảngcười, trên khuôn mặt đẹptrai tràn đầy dịu dàng: “Chờ sau nàykết hôn chúng ta chính là người thân nhấtrồi, chúng ta nói những lời thân mậtlà rất bình thường, xấu hổ cái gì. Nói cho em biết, đàn ông ở cùng phụ nữ, tất nhiên phảitạo ra chút khói lửa, nhữnglời nói đó, thuộc về tình cảm tinh thầncùng thân thể.”

Anh mà bắt đầu giởtrò xấu thì Mục Khả sao có thể là đốithủ, đánh không lại da mặt dày của anh, cô chỉcó thể bậtdậy đuổingười: “Không quan tâm đến mấythứ linh tinh của anh, muốn đi đâu thì điđi, em muốn đi ngủ rồi.”

Bận rộn mộtngày Hạ HoằngHuân cũng mệt mỏi, nhìn thời gian quả thậtkhông còn sớm, anh đứng lên ôm ra mộtcái chăn từ trong tủ quầnáo: “Tôi trải thêm cho em một lớp,phản củaanh rất cứngsợ em ngủkhông quen.” Trải xong giường cho cô giũ mở cái chăn hình miếng đậu phụ,quay đầu lạinhìn cô nói: “Sáng mai khôi phụcnguyên dạng cho tôi, có nghe thấy không?” Gián tiếp phê bình nội vụ củacô. Mục Khảbĩu môi.

“Được rồi, em mau ngủđi, tôi đến phòng làm việc ngủ.Sáng mai em muốn ngủ đến mấy giờcũng được, tỉnh ngủ Tiểu Vươngsẽ sắpxếp đồăn sáng cho em, buổi sáng em đi chơi với TiểuThần trước,tôi hết bậnsẽ trởlại.” Đi tới cửa, anh còn nói:”Nếu nửa đêm em sợ cho phép em gọi điệnthoại cho tôi, nếu em mời tôi trở về ngủ cùng, tôi cũng sẽ rất vui lòng.” Nóixong, anh nở nụ cười.

“Mau đi đi, còn lâu em mớinửa đêm gọiđiện thoạicho đấy.” Biết phòng làm việc của bọnhọ có phòng nghỉ, bên trong đầy đủ mọithứ, MụcKhả rấtyên tâm

Hạ Hoằng Huân nhân cơhội hôn mộtcái lên mặt cô: “Đừng mạnhmiệng, theo tôi dự đoán, không bao lâu, hai đạichủ lựcHồng Quân chúng ta sẽ ‘ hợplực ’ ởtrên giường lớn này.”

Đây chính là nguyện vọng tốtđẹp củaHạ HoằngHuân. Vậy mà, trong quá trình anh cố gắngthực hiện,trở ngạiHách Nghĩa Thành bố trí cho anh cũng nối nhau mà tới.Mục Khảthậm chí còn chưa ở đoàn 532 được hai ngày, HạHoằng Huân đã nhận được lệnh từcấp trên, vốn là nhiệm vụ diễntập tươngtự vớikiểm tra độtnhiên lại có sự thay đổi, trong một đêm đốithủ củacon át chủ bài doanh trại trinh sát từmột sưđoàn nào đó biến thành bộ độihuấn luyệnđặc biệt—— quân đội Lam Quân.

Ai cũng biết, đây sẽ là mộttrận đánh ác liệt.


Hơn xa tình yêu, vôcùng oanh liệt!
(1) “Lưỡng tình nhược thịcửu trườngthì, Hựu khởi tại triều triềumộ mộ?”

(Tình xưa nếu mãi còn yêu, Cần chi sớm sớm chiềuchiều bên nhau —- Trích bài “Thước KiềuTiên” (鵲橋仙) – Tần Quan (秦觀))
span>�V!H����X��ắt “Tiểu yêu tinh” trở lại, anh rất nghiêm nghịnói: “Có mang áo khoác theo không? Khoác them vào, nếu không không cho phép ra cửa.”


Mục Khả giùng giằngphản kháng: “Giữa trưabên ngoài nóng như vậy, anh muốnem bị cảmnắng à.”

Hạ Hoằng Huân có chút nóng giận, ôm cô vào trong ngực giống như bắtcon gà con: “Nóng cái gì! Tôi mặcquân trang còn không thấy nóng, em mặc ít nhưvậy không thấy lạnh sao?”

“Không lạnh!”

“Tôi nói lạnh làlạnh!”

“Trừ cái váy mặc trên ngườinày thì không mang theo quần áo nàokhác.”

“Vậy thì mặc quân trang củatôi!”

“Không. . . . . .”

“Tôi ra lệnh , không phải thương lượng vớiem!”

Đang lúc hai ngườilôi kéo, cửa phòng không khóa bị đẩyra.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.