Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 35: Cảm giác hạnh phúc mê muội


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 35: Cảm giác hạnh phúc mê muội

Cứ ngỡ là Viên Soái to gan, trong mắt HạHoằng Huân thoáng chốc dâng lên lửagiận, anh tức giận quát: “Ai cho phépcậu chưanói báo cáo đã đi vào?” Quay đầu nhìn rõngười tớilà ai, anh buông bàn tay đang ôm bên hông MụcKhả ra, buồnbực day day huyệt thái dương, nói một câu: “Tạisao lại là anh? Chính ủy?”

Nghe thấy vậy, MụcKhả vộivàng lùi lại một bước, ngượng ngùng trốnsau lưng HạHoằng Huân, sau đó lộ ra cái đầunhỏ, lễphép nói: “Chính ủy, chàoanh!”

Mặc dù phá vỡ “Chuyệntốt” của vợ chồng son, Ninh An Lỗi vẫn bình tĩnh như trướccười cười,nhìn gương mặt của Mục Khả,anh nói: “Là Mục Khả sao, em có khỏekhông? Hoan nghênh em tới đơn vịchúng tôi.” Thấy Hạ HoằngHuân định mở miệng liền nhớtới lờicần nói, anh nói thẳng: “Đoàn Thượng nghe nói hôm nay bạngái cậu tới,bảo tôi nói với cậu một tiếng,buổi tốianh ta mời ăn cơm. Vừa họp xong đã bỏchạy không thấy bóng người, tốc độ cơ độngkhá nhanh.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc bước ra đến ngoài cửa còn cườibổ sung mộtcâu: “Tôi cũng không nhìn thấy gì hết, hai ngườicứ tiếptục!”

Dù sao cũng dày dạnkinh nghiệm sa trường, trận chiến cỏncon này sao có thể hù dọa đượcDoanh trưởng Hạ danh tiếng lừng lại.Hạ HoằngHuân giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc củaMục Khả,bước nhanh đuổi theo. Lúc quay lại nhìnthấy MụcKhả chưahết xấuhổ vẫnbuồn cười.

Sau này Mục Khả vẫncòn nhớ nhưin nụ cườingày đó, đó là nụ cười ngu ngốccủa anh mà cô từng thấy.

Mục Khả bịanh cười đếnngượng ngùng, vội sửa sang lại chân váy vốnđang rất bằngphẳng, giậntrách nói: “Anh cười cái gì? Cứ nhưthể Chính ủycho phép anh nạp tiểu thiếpkhông bằng.”

Hạ Hoằng Huân nghe vậyliền cườiha ha, dùng chân đá cửa đi tới, không nói lờinào ôm gọn cô vào trong lòng.

Mục Khả đẩyanh: “Không sợ Chính ủy quay lạisao.” Lần thứ hai bị người ta bắtgặp bọnhọ “Mậpmờ” rồi, thật là, cho dù có nhảy vàosông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Hạ Hoằng Huân dùng sứcôm lấy cô, buông một tay bấmnhẹ vào khuôn mặt cô: “Chính ủy hỏi tôi sao lạilừa đượcem tới tay, phê bình tôi trâu già gặm cỏnon.”

Không nghĩ tới Chính ủy sẽnói ra những lời như vậy, MụcKhả cườikhanh khách, nghiêng đầu nhìn gương mặttuấn tú củaanh, tinh nghịch nói: “Anh thấy chưa,đến Chính ủycủa các anh cũng biết anh là đồlừa đảosiêu cấp!”

Hạ Hoằng Huân nhíu mày, không nhanh không chậm vươntay, lấy ngón trỏ nâng cái cằm tinh tế củacô lên, giọng nói hết sứcdịu dàng: “Tôi lừa em cái gì, hử?”Thấy MụcKhả dựngthẳng lông mày mở to mắt, anh cười có chút gian tà: “Chờ đếnlúc tôi ‘cả xác cả thịt, toàn bộ ăn hết’lúc đó nói tôi là tên lừa gạt cũng không muộn.”Vừa dứtlời, anh nhanh chóng cúi người hôn lên cổcô một cái.

Mệt cho cô trước kia còn cảmthấy đồngchí Trung tá cứng nhắc nghiêm túc. Bây giờ không chỉ học cách nói chuyệncủa cô, lạicòn đánh lén cô. Mục Khả giơtay lên như muốn đánh, nhưng lại nhìn thấyánh mắt thâm tình khẩn thiếtcủa anh, cô do dự đại khái ba giây, sau đóđổi thành vòng tay ôm lấy hông anh, ngườitiến sát vào trong ngực anh.

Hạ Hoằng Huân vuốtnhẹ mái tóc của cô, dịu dàng hỏi: “Sao vậy?”


Mục Khả lắc đầu, mặtdán sát vào ngực trái của anh, nghe thấyrõ cả nhịpđập củatim, hai mắt an tâm nhắm nghiền,im lặng nói một câu: ” Ở cùng anhcó cảm giác rất ấm áp.”

“Muốn tìm cảm giác khi còn bé sao? Quả thậtem nên chuyển tới chỗ của anh đấy.”Hạ HoằngHuân cười cô, cánh tay ôm chặt cô gái nhỏtrong ngực, anh mỉm cười nói: “Chính ủy nói kém mườituổi thích hợp nhất, nhìn em giống nhưbé con vậy.”

Đây là biệt hiệu thứnhất củaMục Khảdo Ninh An Lỗi đặt cho. Vừa rồi lúc đi ra còn vỗ vỗ vào bả vai củaHạ HoằngHuân nói: “Đồng chí nhỏ rất tốt, nhìn vào mắtcô ấy đã biết cô ấy là người đơnthuần, xem như cậu gặp đượcbé con, nhớ phải chăm sóc thật tốt.”

Bé con? Chăm sóc thậttốt? MụcKhả nhíu lông mày: “Sao có thể nói em giốngcon gái của anh chứ?”

Hạ Hoằng Huân lấytay vuốt ve gương mặt mịn màng củacô, nheo lông mày nói: “Em nói nhưvậy sau này khi thân thiết tôi sẽcó chướng ngại tâm lý.”

Mục Khả nhe răng cười,nhớ rằngmình còn mang theo “Nhiệm vụ” tới,rút khỏi ngực của anh, cúi đầu hỏi:”Tối hôm qua anh có nói, em tới đây anh sẽnói cho em biết một chuyện.”

Hạ Hoằng Huân giảbộ ngây ngô hỏi: “Chuyện gì?”

Mục Khả chu miệngtỏ ra bấtmãn: “Không phải anh nói rằng lúc nào em tớianh sẽ nói hay sao!”

Hạ Hoằng Huân cầmlấy bàn tay cô, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng ấn nhẹmu bàn tay cô, anh cong môi cười một tiếng,thấp giọngtrầm thấpnói: “Em đã nghe nói ở bộ độilàm quan càng lớn, càng muốn tìm vợnhỏ chưa?”Thấy cô cau mày, anh giả vờnghiêm trang bổ sung: “Nghiên cứu khoa họcđang phát triển, càng lúc càng tiến bộ.”

Nhận ra anh đang trêuchọc mình, Mục Khả cầm tay anh đưatới miệng,hung hăng cắn một cái.

Hạ Hoằng Huân nhíu mày, cười nhẹ trách: “Em làcún đấy à, còn biết cắn người nữa!”Thấy dấurăng rõ ràng trên mu bàn tay, anh gõ nhẹmột cái vào trán cô: “Nếu nhưbị Đoàn trưởng,Chính ủy nhìn thấy hỏi tôi chuyện gì xảyra, tôi sẽ nói bạn gái của tôi bảo muốnmài răng nên tôi cho cô ấy mài.”

Mục Khả nghĩ đếntình huống xấu hộ liền kiễngchân ôm lấy cổ anh, giọng nói có chút yếu ớt:“Lại bắtnạt em rồi!”

Hạ Hoằng Huân thân mậtvéo nhẹ chóp mũi của cô, dịudàng nói: “Muốn nhìn em cười. Em cườilên rất xinh đẹp, đơn thuần giốngnhư tờgiấy trắng.”


Hàng lông mi dài khẽrun lên, đầu ngón tay Mục Khảvuốt nhẹgương mặtanh, cười ngọt ngào hỏi: “Em làgiấy trắng,vậy anh là cái gì?”

Thấy cô cười tinh nghịch,Hạ HoằngHuân hôn lên má cô một cái, sau đó vôcùng bình tĩnh nói: “Tờ báo!”

Mục Khả buồncười đếnkhông đứng thẳng được, Hạ HoằngHuân vỗ nhẹlưng củacô để thuậnkhí. Cười đủ rồi, Mục Thầncùng Viên Soái cũng vừa trở lại.Bọn họrất quy củhô báo cáo, đến khi nghe được HạHoằng Huân nói “Đi vào” thì mới dám đẩycửa.

Nhìn gương mặt có mấynét giống Mục Khả, Hạ HoằngHuân hỏi: “Mục Thần?”

Mục Thần họcbộ dạngbinh sĩ rất nhanh, cậu đứngnghiêm một cái: “Báo cáo anh rể, chính là em.”

Cậu em vợ tươnglai vô cùng hoạt bát, rất hợpvới ông anh rể tương lai tư thếhiên ngang mạnh mẽ.

Bữa cơm trưadiễn ra ởphòng ăn. Trong cuộc sống HạHoằng Huân là một người khiêm tốn, không hy vọngbởi vì bạngái mình tới mà gây phiền toái tớiban cấp dưỡng.Chẳng qua Dịch Lý Minh đã dặn trước, cho nên họđể lạinhiều thứcăn chờ lão đại tới đây.

Trên đường đi tới phòng ăn, các chiến sĩ đi qua càng không ngừngchào Hạ HoằngHuân. Mục Khả đi theo phía sau anh, nhậnđược ánh mắtsáng quắc của các chiến sĩ phóng tới, có chút không được tự nhiên. cô bước nhanh hai bước,lặng lẽkéo kéo quân trang của Hạ HoằngHuân : “Sao bọn họ cứquay lại nhìn em vậy? Em có chỗnào không ổn sao?”

Hạ Hoằng Huân mắtnhìn phía trước, trầm giọngném ra một chữ: “Váy.”

Khó trách vì sao anh hếtsức phảnđối cô mặc váy. Mục Khả như chợthiểu ra. Lúc này có quay đầu lạicũng không thể cứu vãn, cô sắp chịu không đượcmất rồi.

Khi ánh mắt lần nữanhìn thấy các chiến sĩ quay đầu lại nhìn vềphía Mục Khả, Hạ Hoằng Huân bướccàng nhanh. Mục Khả đi giày mớicó chút đau chân, nhìn thấy khoảng cách vớianh đang dần bị kéo dài, cô đuổi theokéo lấy cánh tay anh, giọng nói có chút giận dỗi: “Đừng nhưthể xung phong ra trận đượckhông? Chờ em một chút!”

Hạ Hoằng Huân tránh bàn tay nhỏ bé củacô, cau mày nói: “Ở đơn vịkhông nên lôi lôi kéo kéo, nhớ giữ khoảngcách hai mươi phân.” Thấy cô bĩu môi, anh nhỏ giọng nói: “Lúckhông có người khác cự ly bằngkhông.”


Mặc dù anh nói rất nhỏ,vẫn bịViên Soái cùng Mục Thần nghe được,hai người hì hì một tiếng vui vẻ. Nhậnđược ánh mắtcảnh cáo củalão đại phóng tới, bọn họ vộivàng lấy lạivẻ nghiêm túc, làm bộ nhưkhông nghe thấy gì bước thậtnhanh ra chỗ khác tránh đi.

Đến cửa ra vào căn tin, Hạ Hoằng Huân không vội vã đi vào, ngườiđàn ông này vẫn còn đang nóng tính, cònđang tức giận quay đầu nhìn chiều dài váy củacô, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặtcô, anh trầm giọng nói: “Em quả thật biếtcách tăng thể diện cho tôi!” Thấy côvô tâm nhe răng cười, anh nghiêm khắc giáo huấncô: “Lần sau em còn mặc váy ngắnnhư vậynữa xem tôi có nhốt em lại không!”

Đặt Mục Khả ở hậuphương thì lo Hách Nghĩa Thành cùng chacô ngăn cản, mà đưa ra tiền phương anh còn phảilo lắng đếnnhững chiếnsĩ giống như hổ sói này. Hạ HoằngHuân nói: “Yêu đương thật quá mệtmỏi, cứphải trông trước trông sau.”

Vốn là lần đầutiên tới đơnvị gặpHạ HoằngHuân, rất sợ làm anh mất thể diện,căng thẳng đến mức muốn chơiđùa cũng không được, lại còn yên lặngchịu sựcười cợtcủa HướngVi cùng chị dâu, kết quảngười ta lạikhông cảm kích.

Mục Khả bĩu môi, lão đạimất hứngđẩy ngượcvề: “Em chỉthỏa mãn lòng hư vinh cho anh, cứ như thểem làm tổn hại ổn định đoàn kết,nhiễu loạnlòng quân vậy.” Không đợi anh phảnbác, cô còn nói: ” Đừng nói là emthật sựlàm lòng quân các anh dao động, như vậychẳng phảibọn họcũng quá không kiên định thì là gì.”

“Không phải aicũng vượt qua sức ‘hấp dẫn’ này!” Liếc nhìn váy ngắn cũn của cô mộtlần nữa,Hạ HoằngHuân hơi giận: “Em cho rằng bọn họ đều có sứckhống chếgiống củatôi à?” Nói xong xoay người vàophòng ăn.

Theo thường lệ sau bữacơm trưaHạ HoằngHuân thường về ngủ trưa mộtlát, nhưng vì có hứa hẹntrước, cho nên sau khi hai chị em ăn no, anh nói một câu: “Kết thúc chiến đấu,đi xem xe tăng.” Liền dẫn MụcKhả cùng MụcThần đếnsân huấn luyện xe tăng.

Đi qua cánh cửa rào bằng sắt,một sựchấn độngvô hình đập vào mắt. Nhìn về phía bức tườngxanh biếc tĩnh như màu lá, xe tăng cùng xe thiếtgiáp chuyển động như núi hô biển động,Mục Thầncực kỳ kích động cảm thán: “Thật là xuấtsắc, hoành tráng!”

Hạ Hoằng Huân vỗvỗ đầucủa cậu,nói rất nhiều xoay xung quanh chủ đề xe tăng này.

Mục Thần nghe xong, tò mò hỏi: “Anh rể biết lái xe tăng không?”

Không đợi Hạ HoằngHuân trả lời,Dịch Lý Minh đi theo cười nói: “Là lão đại doanh trinh sát, nhưngkỹ thuậtcủa đồngchí Hạ HoằngHuân là hạng nhất.”

Mắt Mục Thầnmở to hếtcỡ: “Thật lợi hại!”

Không chỉ là anh,nghĩ đến HạHoằng Huân có thể thoải mái điều khiểnmột cỗmáy lớn nhưvậy, ngay cả Mục Khả bình tĩnh cũng có chút ngưỡng mộ.Mặc dù xuấtthân từ gia đình quân nhân, nhưng thậtra cô rất ít khi đến chỗđơn vịbộ đội.Trước đây mỗi lần bị buộcphải đi cùng Hách Nghĩa Thành cô đều thiếunhiệt tình hăng hái. Vậy mà, lầnnày đến nơisinh hoạt và làm việc củaHạ HoằngHuân, nhìn bề ngoài anh uy nghiêm thâmtrầm, nghe anh nói vừa chuyên nghiệplại cứngcỏi, MụcKhả có thểcảm nhậnđược mùi vịđặc trưngcủa trạilính, rất đàn ông.

Nhìn gò má hoàn mỹ của anh, MụcKhả bấtgiác nắm tay Hạ Hoằng Huân. Tập trung chú ý theo dõi sân huấn luyện,phong thái của anh vẫn nhưbình thường, tùy ý để cô nắmlấy.

Buổi chiều HạHoằng Huân còn có việc, MụcKhả hiểuchuyện đểcho anh đi trước, cô trở vềphòng của anh ngủ một lát, sau đó dưới sựhướng dẫncủa Viên Soái, cô cùng Mục Thầnđến khu trồngrau chơi. Lúc Hạ Hoằng Huân đến đây, đã nhìn thấy cô đổi bộ đồ thể thao ngồixổm bên ao cá cười.


Hạ Hoằng Huân không vộivã đến chỗcô, đứng ởđàng xa nhìn khuôn mặt ngây thơ tươicười nhưđứa trẻ,khóe môi anh không ngừng cong lên. Hạ HoằngHuân phát hiện mình càng ngày càng thíchMục Khả,cô giống như đứa trẻ không phảilo nghĩ gì, lại tài trí xinh đẹp.

Mục Thần chơicả mộtbuổi chiềukhông biết chán, giống nhưcon khỉ nhỏvậy.Khi đượcViên Soái dẫn đến doanh trại nghỉ ngơi,người dính chặt vào giường cho dù ai gọi cũng không dậynổi, cơmtối cũng không chịu ăn mà đi ngủ luôn. Mục Khảkhông thể làm gì khác hơn là cùng HạHoằng Huân đến nhà ăn ăn cơm cùng đámngười Đoàn trưởng.

Sau khi ngồi xuống, HạHoằng Huân trịnh trọng giới thiệucho Mục Khảtừng người.Đoàn trưởng Lục Trạm Minh, Chính ủy Ninh An Lỗi,chủ nhiệmLý Trung Bình, chỉ huy phụ trách phòng TrươngDĩ Đồng, pháo doanh trưởng An Cơ,cùng chính trị viên Dịch Lý Minh đã biết vào buổi trưa. MụcKhả xấuhổ mỉmcười, lễphép chào hỏi bọn họ.

Bọn họ rấtnhiệt tình, thức ăn rất phong phú, Lục TrạmMinh thậm chí còn tự mình vào trong phòng bếp chỉhuy ban cấp dưỡng làm một vài món ăn.Anh cười he he múc canh vào bát Mục Khả,trong miệng còn phê bình Hạ HoằngHuân: “Mau mau gặp thức ăn cho bạngái nhỏ củacậu đi, không có gì phải ngượngngùng cả. Điều kiện của chúng ta kém hơn so với thành phố, dù sao cũng phải để người ta ăn no. Tiếpđãi không chu đáo lần sau người ta không tới,tôi không chịu trách nhiệm.”

Ninh An Lỗi cũng chàohỏi MụcKhả: “Ăn mau trong lúc còn nóng,đây chính là tiết mục đặcbiệt nhấtcủa chỉhuy hành chính chúng tôi tự tay chuẩn bị.”

Người phương bắctừ trướcđến giờluôn hào phóng, không có thói quen khách sáo. LụcTrạm Minh nghe vậy vội vàng sửa lại:”Chỉ huy hành chính cái gì, khôngnên nói lung tung. Mục Khả, đừnglo lắng, thả lỏng một chút. Bộđội chúng tôi cũng giống tậpđoàn trên thành phố, bàn này chúng ta tương đươngvới HộiĐồng QuảnTrị, Chính ủy thì tương đương vớiThành viên hội đồng quản trị, chủnhiệm thì tương đương với trưởngphòng, huấn luyện viên tương đương với trưởngban, pháo doanh trưởng thì tương đươngvới trưởngbộ phận,Hạ HoằngHuân thì sao, cậu ta sắp thành CEO rồi.Còn tôi, chính là cố vấn sau lưngCEO.”Nói xong anh cười lớn.

Mục Khả không hiểuđược tạisao nói Hạ Hoằng Huân sắp thành CEO. Lấy chứcvụ củaanh tính ra phải là giống nhưpháo doanh trưởng bọn họlà trưởng bộ phận mới đúng. Sau lạitừ trong miệng Dịch Lý Minh, cô biết đượclúc ấy trong đoàn chức vịTham Mưu Trưởng đang để trống. Trong lòng đoàn trưởng bọn họ có mấyngười chứ?Trung tá Hạ Hoằng Huân sẽ rất nhanh đượclên chức, có lẽ chính là sau lần diễn tậpnày.

Trong bữa ăn mọi ngườirối rít mờirượu, ngay cả lão Trương tiểu độitrưởng cũng uống hai chén. Mục Khả bình thườngkhông uống rượu, nhưng đối vớisự nhiệttình của những người này, cô đương nhiên cũng cạn chén. Hạ Hoằng Huân thấycô sặc tớirơi nướcmắt, nói gì cũng không chịu đểcho cô uống nữa, thay cô đáp lễ mọi người.

Cơm tối diễnra trong bầu không khí rất tốt,Lục TrạmMinh rất ôn hòa, không chút kiêu ngạo. Cuốicùng, Chính ủy Ninh An Lỗi bắtđầu thựchiện chiếnlược đánh vào tâm lý, anh rất chân thành nói: “Tiểu Mục,chúng tôi nơi này có phần nhếchnhác, điều kiện không tốt như trên thành phốA, nên nhiều người thân cũng không muốn tới, cho dù tớicũng không ở lại được bao lâu. Hôm nayem có thể tới, chúng tôi cũng rấthoan nghênh em, hoan nghênh em tới nơi này ở.Chỗ này tuy không tốt lắm,nhưng đám người bọn tôi rất tốt,nhất là HạHoằng Huân, cậu ấy rất tốt,tuổi trẻtài cao lại có ý thức trách nhiệm,là một ngườiđàn ông tốt, quen biết mộtthời gian dài em sẽ nhậnra.”

Thật không hổ là Chính ủy,làm công tác tư tưởng tuyệt đối là hạngnhất. Rõ ràng là biểu hiệnđặc biệtcủa HạHoằng Huân vô cùng hợp ý MụcKhả, vì vậylấy kếthôn làm mục đích cùng cô kết giao sau này. Ninh An Lỗi hếtsức ủnghộ, anh thậtlòng muốn đem hôn nhân này tạo thành BảngVàng của binh đoàn 532, long trọng đềcử.

Bữa cơm tốikéo dài thật lâu. Có lẽ là do tâm tình tốt, Hạ Hoằng Huân uốngrất nhiềurượu, thấyanh cứ uốnghết mộtly lại nhậnmột ly, MụcKhả lo lắngcho vị “Lục lâm hảo hán” này.Cho nên, khi anh đứng lên nói muốn đi vệsinh, cô không chút suy nghĩ liền đứng lên, níu thắtlưng anh lạinói: “Em cũng muốn đi.”

Mọi người thấythế tấtcả cùng phá lên cười, pháo doanh trưởng AnCơ trêu ghẹonói: “Chị dâu nhỏ, không cầnlo lắng, nếuHạ HoằngHuân say, tôi sẽ kêu hai người vác cậuta trở về.”Mặc kệmọi ngườitrêu chọc, Mục Khả vẫn kiên trì đi cùng Hạ Hoằng Huân, giống nhưchỉ sợanh say mà ngã xuống.

Sau buổi cơm tối,cáo biệt Đoàn trưởng Chính ủy, Hạ HoằngHuân hơi say dẫn cô bạn gái nhỏ đếnkhu dành cho người nhà. Mục Khảbắt đầulo lắng, trong lòng suy nghĩ không phải đểcho cô ngủ chỗ của anh chứ? Tạisao không đưa cô đến phòng đãi khách? Vậy anh ngủ nơi nào?

Lúc đến nơi, MụcKhả lay nhẹnhận lấychìa khóa từ trong tay anh để mở cửa. Đúng lúc cô với tay định mở đèn, HạHoằng Huân dựa vào người cô trước cửa,trước khi đặt lên môi cô còn xấu xanói một câu: “Uống hơi nhiều.” Sau đó hôn cô một nụ hôn thật dài.

Mục Khả đón nhậnnụ hôn nồngnhiệt củaanh, trong lòng bỗng dâng trào một cảmgiác hạnh phúc khó tả. Lúc này ngoài trời gió thổi mây bay, nơi đóng quân thoáng chốc hiện lên một cảnhmờ ám…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.