Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 37: Về Phí Vân Phàm
Nhiệm vụ diễntập thay đổiđột xuấtlàm đoàn 532 vô cùng căng thẳng.
Hạ Hoằng Huân vừaphải tham gia huấn luyện, vừa phảitham gia hội nghị đoàn bộ, cả ngày bậnviệc đếnmức ngay cảthời gian ngủ cũng không có.
Mục Khả thươnganh cực khổ,cố ý oán trách ở đơn vị chơikhông vui, nên cô muốn trở về.
Nhìn thấu tâm tư củacô, Hạ HoằngHuân áy náy nói: “Xin lỗi, để em tớiđây lại không thời gian ở bên em. Nếu không ởlại thêm hai ngày nữa đi, dầugì buổi tốicòn có thời gian gặp mặt.”Thật sựanh không muốn cô đi, có Mục Khả ở bên cạnh,mọi mệtmỏi dườngnhư tan biếnhết.
Nhìn trên gương mặt anh hiệnrõ sự chân thành mãnh liệt cùng áy náy, Mục Khả hiểu chuyệnnói: “Em tới lúc này chỉ làm anh thêm phiền, chờ diễn tậpxong rồi em lại tới chơi, đếnlúc đó anh có thể ngày ngày bên cạnh em.” Đểcho anh yên tâm, cô kéo cánh tay anh làm bộthan thở, lại giống oán trách, lại càng giốnglàm nũng nói: “Thật sự là QuốcDân đảng thuế nhiều, đương nhiên hội họpcũng nhiều, thời gian ban ngày của anh đều phảicống hiếncho bên ngoài hết rồi, đáng thươngcho em chỉ có thể được chia cho chút xíuthời gian ngủ với anh, thật không công bằng.”
Nói đến chia sẻ thờigian ngủ, nếu là trước đây Hạ HoằngHuân sẽ tranh thủ mượn đề tài này đểnói chuyện lưu manh, nhưng trong giờ phút này anh lạikhông có tâm tình, xoay bả vai của cô lại,anh nói: “Tôi cũng nói chuyện với Chính ủyrồi, chờkết thúc diễn tập được nghỉngơi mấyngày. Đến lúc đó tất cảthời gian đều dành cho em, đượckhông?”
Mục Khả gật đầu, lấylại nụcười ngọtngào yếu ớt.
Đêm trước ngày chiatay Hạ HoằngHuân vẫn ngủ ở phòng làm việc. Cũng không phải lo lắng không kiềm chếđược, chẳngqua dù sao ôm mỹ nhân trong ngực, anh lạikhông phải họ Liễu, làm sao có thể yên ổnmà ngủ được?Ngược lạiđối vớianh mà nói, đây tuyệt đối là hành hạ.Thay vì chịu tội, không bằng sau này yêucầu cô bạngái nhỏ bồithường lợiích thực tế.Cho nên, chờ Mục Khả ngủ say ởtrong ngực anh, Hạ Hoằng Huân rón rén cẩn thậnôm cô trở về giường không để cho cô bịthức giấc,tỉ mỉcẩn thậnđắp chăn kín cho cô rồi mớirời đi.
Ở nơi bộ đội này MụcKhả cũng không có cơ hộingủ nướng.Mặc dù đã kéo chăn che kín lỗ tai, nhưngvẫn bịkhẩu hiệuhùng tráng đánh thức. Cô ôm lấy chăn, nghe thấybên ngoài các chiến sĩ hô lớn: “1-2-3-4” liên tục không ngừng, cô khôngkhỏi ảonão nghĩ: “Sao tinh thần của bọnđàn ông này lúc nào cũng cao như vậy?” Sau đó bất đắc dĩ rời giường.
Giống như hôm qua, cô vừamới thu dọnxong thì thấy nhân viên truyền tin TiểuVương đem bữa sáng tới. Mục Khảcảm thấykỳ lạ làm thế nào anh ta có thể cănđúng giờ như vậy. Mục Khảđem hết tò mò trong lòng ra hỏi: “Làm sao cậubiết tôi đã dậy?” Vốn dĩ cô còn đang cóý định ngủnướng.
Tiểu vương nhe răng cười:”Chị dâu, trước khi chị tới Doanh trưởngHạ đã nói với tôi cần ‘cẩnthận theo sát’ nhất cử nhất độngcủa chị.Nếu nhưbuổi sáng rèm cửa sổ của phòng đượckéo ra, vậy thì chứng tỏchị đã rờigiường. Sau 20 phút tôi phải đem bữasáng tới. Hai ngày nay tôi nhìn rèm cửa sổ đến hoa củamắt. Tôi chính là đứng bên ngoài nhìn 20 phút đấy.”
Mục Khả nghe anh nói xong liền cười, để tỏlòng cảm tạ,cô đem đồ ăn vặt Hạ Hoằng Huân chuẩnbị cho cô chia cho Tiểu Vươnghơn mộtnửa. TiểuVương vô cùng mừng rỡ, cầm mộtđống đồăn ngon, nhảy chân sáo ra cửa, chạytóe khói đi chia sẻ cho đồng hương.
Sau bữa sáng Tiểu Vươngđến dọndẹp phòng, Mục Khả muốn giúp anh mộttay nhưng anh sống chết không cho, nói làchị dâu không làm theo yêu cầu Doanh trưởng,đến lúc đó anh sẽ bị phê bình. Mục Khảcũng không còn cách nào khác, không thểlàm gì ngoài để cho anh tự làm. Sau lạithấy TiểuVương muốngiặt quầnáo, Mục Khảcố ý giấuđồ củamình đi, Tiểu Vương thấy cô kiên trì,đành nói: “Chị dâu, chị thựctập mộtchút cũng tốt, nhưng chị ngàn vạn lầnđừng nói ra, Doanh trưởng biếtlại mắngtôi, tại sao có thể đểkhách giặt quần áo chứ.”
Mục Khả cảm thấy cậunhóc này rất thú vị, liềnsảng khoái đồng ý. Đợi cô giặt quầnáo xong, Mục Thần đã tỉnh ngủ cũng vừatới, Viên Soái mang theo một cái túi lớnphía sau, nhìn thấy cô liền cườinói: “Hiện tại lão đại đang có chút buồn bực,chân trước tiễn cô đi, chân sau lại phải huấnluyện chúng tôi nên phát tiết mộtchút.”
Mục Khả cau đôi mày thanh tú cãi lại: “Dù sao cũng tại anh thiếu luyện tập,muốn gãi đúng chỗ ngứa phải không.”
Không đợi Viên Soáiphản bác, giọng nói của Hạ HoằngHuân truyền tới: “Tôi thấy cậu đúng là thiếuluyện tập!”
Tối hôm qua nghe anhnói buổi sáng nay có mở cuộchọp, MụcKhả trướckhi đi còn không nhìn thấy anh đâu, côcó chút vui mừng: “Sao anh lại quay lại?”
“Thủ trưởng phảiđi, thế nào cũng phải đưatiễn chứ.”Vỗ vỗlên bả vai cậu em rể, Hạ HoằngHuân cười: “Chính ủy cho anh nửagiờ tớitạm biệtmọi người.”Thấy MụcKhả đã sắpxếp xong xuôi, anh đưa cô ra cửa,lúc xuống lầu vẫn còn nói: “Lần đầutiên em tới, tôi không đón cũng không đưa em đi được,em không giận tôi chứ?”
Mục Khả nghiêng đầumỉm cười:”Làm sao mà biết trước được,anh có chuyện gấp mà, coi như là em tạt ngang qua thăm anh là được rồi.”
Nhìn gương mặt ngây thơđang tươi cười, trong lòng Hạ Hoằng Huân dâng lên một cảm giác ấm áp. Anh muốncầm tay cô, nhưng lại nghĩ trước mặtmọi ngườinên thu tay lại. Đem tất cả động tác vào trong mắt, Mục Khả lại gần anh, lặnglẽ nhẹnhàng chạm nhẹ một cái lên mu bàn tayanh.
Khóe môi Hạ Hoằng Huân không kiềm được khẽ cong lên, trên gương mặt tuấn tú hiệnlên một nụcười nhạtlàm say lòng người.
Lúc xuống lầu dưới,Viên Soái đã lái xe tới, Hạ HoằngHuân đem đặt túi ở chỗ ngồi phía sau: “Em mang theo cái này về đi, cái này là lão Dịch chuẩn bị cho em ăn. Yên tâm, đây tuyệt đốikhông phải là hối lộ.” Mục Khảnhìn túi đồ vừa to vừa nặng muốntừ chối,Hạ HoằngHuân liền cười nó: “Cũng không bắt emđeo! Viên Soái sẽ mang tới kí túc xá cho em, cầm lấy!” Lại còn ra lệnhcho cô, Mục Khả chu miệng.
Lúc Mục Khả ngồitrên xe, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc hạ khẩu lệnh:”Viên Soái, Mục Thần, phía trước50m đợi lệnh.”Nhận đượcmệnh lệnhhai người nhanh chóng biết điềuđến vịtrí chỉ địnhchờ đợi,vừa đi vừaquay đầu lạinhìn hai người bọn họ cười trộm.
Hạ Hoằng Huân mộttay khoác lên cửa xe, đầu hơithò vào trong xe, anh thấp giọng nói: “Thời gian diễn tập bịlùi lại, tậphuấn tiếnhành trong nửa tháng. Trong khoảng thờigian này điện thoại di động tôi cũng khôngthể mang, nên em cũng đừng gọiđiện thoạicho tôi, có gì tôi sẽ gọi điệnlại cho em.” Nghiêng người cài dây an toàn cho cô, giống nhưcố ý hóa giải tâm tình người nào đó,anh trêu chọc cô nói: “Tôi cũng học ngườita lãng mạn thử một lần, nắmtay tượng trưng cho hôn tạm biệt đi.” Vừadứt lờiđã nắm thậtchặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong thoáng chốc cảm xúc ly biệtlan tràn, trong lòng Mục Khả cảmthấy khổsở không chịu được. Trong nháy mắt bịbàn tay anh nắm lấy không hiểu sao cô lại rơinước mắt,từng giọttừng giợtrơi xuốngđôi bàn tay đang đan vào nhau.
“Khóc cái gì, tôi đâu có đuổi em đi. Đừng dọa tôi, tôi sợnhất là em khóc.” Hạ HoằngHuân nhoài người lên phía trước giốngnhư là muốnôm cô, nhưng cuối cùng chỉ lấy bàn tay còn lạivỗ nhẹlên mu bàn tay của Mục Khả,giọng nói nhẹ nhàng nói: “Được rồi, đừngkhóc, qua thời gian này là tốt rồi.Đợi đếnlúc em nghỉ đông cũng là lúc tôi được nghỉphép, lúc đó sẽ ở bên cạnh em, được không?” Thấynước mắtMục Khảvẫn không ngừng rơi, Hạ HoằngHuân rốt cuộc vẫn không thể nào nhịnđược, nhẹnhàng ôm cô vào trong lòng.
Sau khi biết cảnh hai ngườilưu luyếnchia tay, Lục Trạm Minh bắt đầu trêu chọcHạ HoằngHuân: “Cô bạn gái nhỏ của cậu sắpvượt qua cả‘hòn ngọc quý trên tay ‘ rồi, ngậm trong miệngthôi cũng sợ tan mất.” Vì vậy,Mục Khảcó thêm biệt danh thứ hai, “Hòn ngọcquý trên tay” của Hạ HoằngHuân.
Xe khởi động, MụcKhả từtrong xe nhìn ra ngoài, bóng dáng của Hạ HoằngHuân càng ngày càng mơ hồ, cô lặnglẽ quay mặtqua chỗ khác, không muốn làm cho Viên Soái cùng Mục Thầnthấy nướcmắt củacô. Trên đường nhớ lại từng phút từnggiờ bên cạnhHạ HoằngHuân, Mục Khả càng thấy anh giống mộtly nước lọc,uống vào khiến trái tim cô mát mẻ thoải mái.
Có người nói, những ngườiyêu nhau đều như hình với bóng, đi bên cạnh nhau chưachắc đã có cảm giác đặc biệt, chỉkhi nào không bên cạnh nhau sẽ phát hiệnra không có anh ấy thì không chịu được.Trong lòng Mục Khả, Hạ Hoằng Huân có lẽđã trở thành bóng dáng này từ lúc nào.
Trở lại túc xá, sau khi tâm tình bình phục MụcKhả sắpxếp chỗđồ mang về,phát hiện trong ba lô có một xấptiền. Cô sợhết hồn,nghĩ chỉ có một khả năng chính là Hạ HoằngHuân tối hôm qua nhân lúc cô ngủ đã đểvào trong, cô vội vàng gọi điệnthoại cho anh, nhưng điện thoại di độngcũng tắt máy.
Người yêu tặng quà cho nhau không có gì đặc biệt,còn có cái kiểu đưa tiền như thếnày. Mục Khả không thể tưởng tượngnổi, trong lòng đầy nghi ngờ liên tục gọiđiện cho anh, từ đầu đến cuốiđều nghĩ không thông. Cho đến khi sắpmười mộtgiờ đêm, lúc cô đang nằm trong chăn nghĩ lung tung, Hạ HoằngHuân mới gọiđiện tới.
Giọng nói nam tính trầm ấmxen lẫn nụcười, anh nói: “Sao em còn chưa ngủ?Nghĩ tới tôi sao? Khó trách tại sao trong lòng tôi cảm thấy nóng ruột.”
Không để ý đến sựtrêu đùa của anh, Mục Khảtrực tiếphỏi: “Sao anh lại cho em tiền?”Còn nhiều như vậy, cũng phải hơnmột tháng lương của anh.
“Là tôi sợ em đói bụng chứsao. Em đó, một ngày ăn nhiều đồăn vặt nhưvậy, tôi sợem tiêu không đủ, giữ lạimà dùng.” Vẫn là giọng nói bấtcần củaanh.
“Ai nói em không đủtiêu? Em đâu có phải là người tiêu xài hoang phí đâu.” Trừ họcphí, sinh hoạt phí của MụcKhả vẫnlà tự tay trả, tiền cha cô cho côkhông cần, trong lúc học đạihọc, Hách Nghĩa Thành cùng Mục Nham cũng cho cô không ít tiền xài vặt,cô chối từkhông xong mới cầm. Nghiêm túc lại nói, người ta có TiểuKim Khố . Cho nên, cô rất kiên trì từchối: “Em không muốn nhậntiền củaanh, lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho anh.” Mặc dù hai người đã rất “thân mật”rồi, hơn nữa Hạ Hoằng Huân cũng đã ngỏ lời muốn cướicô, có thể để cho cô cầm tiền củaanh, cô lan man nghĩ ngợi không dứt.
Hạ Hoằng Huân có chút mất hứng: “Trả cái gì mà trả!Em có là việc của em. Tôi đưa cho em làviệc củatôi, nhận lấy.” Biết rõ rằng cô không thiếu,nhưng anh cũng không giống ngườikhác biết tặng quà cho bạn gái, biết dỗdành làm bạn gái vui vẻ, lạinói anh cũng không biết tặng cô cái gì, mớidùng cách đơn giản nhất là trực tiếpđưa tiền,quan trọng nhất là muốn gánh vác cuộc sốngcủa cô.
Đây chính là quân nhân HạHoằng Huân, một chút tế bào lãng mạn củađàn ông cũng không có. Rất lâu về sau khi nhắclại chuyệnyêu đương này, Mục Khả còn trách anh vừa có tiếngvừa có miếngtrong khi một món quà cũng không có tặng cô. HạHoằng Huân nửa điểm đau lòng cũngkhông có, ánh mắt vẫn nhìn chằmchằm bảnđồ quân dụng,không biết ngượng nói: “Tấm lòng của anh, thân thểcủa anh, ví tiền của anh, tất cả đều là củaem, còn phải quà tặng gì nữa?Hơn nữa,thẻ tiềnlương cùng sổ tiết kiệm không phảicũng đã tặng hết cho em rồi sao, thích gì tựem đi mua, không cần báo cáo. Tóm lại tấtcả nhữngthứ này, em đều đã xài hết rồi.” MụcKhả nghe xong giận đến mức chỉmuốn cắnchết anh.
Sau đó Mục Khả đem chuyệnanh đưa tiềnnói cho Hướng Vi, Hướng Vi cườiđến không dừng lại được, đếnkhi cảm thấyđủ rồi,cô mới nói ý sâu xa: “Người đàn ông này thật sự thích cậu, có thểtin tưởng được. Không phải vì anh ấy đưatiền cho cậutôi mới nói vậy, ý của tôi là tiền này nhấtđịnh sẽcó lúc cậu nhận ra được điều gì đó.”
Mục Khả vẫn cảm thấykhông được tự nhiên, lại nghe Hướng Vi nói: “Trở về mà mừng thầmđi, đàn ông thực tế như Hạ HoằngHuân rất giống Phí Vân Phàm. Nếu cậu không cầnthì tặng ình, mình nhất địnhsẽ rấtrộng lượngmà nhận lấy.”
Mục Khả cũng đã xem qua phim của Quỳnh Dao, nghĩ đến nghĩa nặng tình sâu của Phí Vân Phàm đối với Tử Lăng, liên hệthực tếvới HạHoằng Huân có lúc cũng rất “dịudàng”, toát ra vẻ “Cứng nhắc”nhưng cũng rất “Rộng lượng”, cô nhíu chặt chân mày: “Vậy anhấy tuyệtđối là phiên bản sơn trại! Cậuđã từng gặpqua Phí Vân Phàm ngàn ly không ngã, trăm ly không loạn chưa?”
Lời này vừa nói ra, màn hình máy vi tính của HướngVi bị phun đầy nước.
Thế là nam chính PhíVân Phàm trở thành đề tài nói chuyệnđiện thoạicủa MụcKhả và HạHoằng Huân, cô nói: “Hướng Vi khen anh là người thực tế giốngPhí Vân Phàm, mà em nhìn thế nào thấy trên ngườianh cũng không tìm được nửa điểmgiống Phí Vân Phàm.”
Đợt tập huấnkết thúc rấtnhanh, diễn tập sắp kéo màn che. Hạ HoằngHuân nhìn về phía ban chỉ huy sau gò núi giả được ngụy trang, vừanói vào trong điện thoại đang phát tín hiệu cực kém, anh quát: “PhíVân Phàm? Là ai? Anh ta ở binh đoànnào?”
[*] Phí Vân Phàm là nam chính trong tiểu thuyết“Một thoáng mộng mơ” của Quỳnh Dao
[ ]