Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia

Chương 34: Nội dung trọng tâm của hôn môi


Bạn đang đọc Hạnh Phúc, Không Bắn, Không Trúng Bia – Chương 34: Nội dung trọng tâm của hôn môi


Nhanh chóng mua mới?!

Phản ứng đượcchuyện gì đang xảy ra Mục Khả 囧 đếncả đầulưỡi cũng cứng lại, khóc không ra nước mắtcô hét lên trùm kín chăn, ngón chân cũng đã đỏlên.

Mục Thần nghe đượctiếng thét chói tai của bà chịsợ hếthồn, từtrên ghế salon ngồi bật dậy, cậuvừa đậpcửa vừagọi: “Chị, chị làm gì đấy? Gặpác mộng hay là thấy con gián vậy hả ?”

Mục Khả núp ởtrong phòng như đà điểu, buồnbực quát cậu:”Tránh ra! Không cần em lo!”

“Không có chuyệnthì chị mau dậy đi, sắp mười giờ.”Mục Thầnnhìn đồng hồ, than thở: “Quan niệm vềthời gian quá kém.” Sau đó, trở về sôfa tiếp tụcxem TV đợi cô.

Mười giờ đúng. Mục Khả nhận đượctin nhắn thúc giục lần đầu tiên củaHạ HoằngHuân : “Xuống tầng!” Cô không nhắn lại.

Mười giờ năm. Anh gửitới tin nhắnthứ hai: “Chạy bộ xuống!”

Mười giờ mười.Điện thoạiMục Khảvang lên, lúc này không phải tin nhắn mà là gọiđiện tới.

Chưa bao giờ mấtthể diệnnhư hôm nay, Mục Khả cảm thấyrất áp lực.Cho nên dù chuông reo đã ba lần cô vẫn không có dũng khí nghe, chỉ sợhãi nhắn lại:”Em không đi.”

Có thể tưởng tượngbộ dạnglúng túng của cô khi gửi cái tin nhắnnày, Hạ HoằngHuân quay đầu đi lẳng lặngcười, anh rất kiên nhẫn nhắn về:”Không xử lý em đâu, đừng sợ!Mau xuống đây, Viên Soái chờ đấy.”Đợi lệnhdưới tầngkhông phải Doanh trưởng Hạ,bởi vì trong doanh tạm thờicó chuyện anh không thể phân thân, lạilo Mục Khảđi cùng người không quen sẽ không thoảimái nên để Viên Soái tới đón người.


Mục Khả rối rắm, tủithân nói: “Vậy anh không thể kỳ thịem!”

Kỳ thị? Chẳng lẽhọc sinh giỏi hệ tiếng Anh trình độtiếng Trung lại rất kém?

Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, lời ít ý nhiều:”Được!”

Mục Khả đấutranh tư tưởngđại khái khoảng mười giây, vẫn cảmthấy rấtphiền não, quả đầu ngủ đã rốithành tổ chim dùng sức dậpmấy cái lên gối, mới bất đắcdĩ bò dậy rửa mặt thay quần áo, lúc xuốngtầng đã mườirưỡi.

Viên Soái không rõ chân tướngtưởng MụcKhả trang điểm ăn mặc mới xuốngtrễ, quan sát “Thục nữ”xinh đẹp trước mắt, anh trêu ghẹo nói: “Ơ,sao mấy ngày không thấy đã biếnhóa rồi, không quen.” Nói xong nhận lấyhai túi xách trong tay Mục Thần cườinói: “Là Mục thần phảikhông? ‘Hộ hoa sứ giả’ Doanh trưởng đã nhắctới xem ra chính cậu nhóc cậurồi.” Đưa tay mở cửa xe, đưatay làm ra tư thế xin mời: “Lên xeđi, chị dâu.”

“Đừng có nói mấy lờiquái đản* như vậy được không?” Mặc dù biết bộ độichính là như vậy, dù đã kết hôn hay chưa kếthôn đều gọichị dâu hết,mặt MụcKhả vẫnkhông nhịn được đỏ lên.
* Câu gốc: m dương quái khí [阴阳怪气] : Chỉ lời lẽ, cửchỉ vân vân quái đản, kỳ lạ,hoặc lờinói, thái độ không chân thành, khiến ngườita đoán không ra.

Ngắm bộ váy vừangười hoạtbát của cô, Viên Soái cười hắchắc: “Tôi rất nghiêm túc! Thật đấy!”

Mục Khả trừngmắt liếcanh một cái, ngồi vào ghế sau sau.

Xe ra khỏi nội thành, đi vềphía doanh trại. Trên đường, MụcThần ngồichỗ cạnhtài xế hưngphấn vô cùng huyên thuyên vớiViên Soái không ngừng, Mục Khảđầu tiên là than thở ảonão vì chuyện gửi nhầm tin nhắn, dầndần có chút buồn ngủ. Chừng mộtgiờ sau, cô bị Mục Thần đánh thức,nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa sổ,xa xa thấy tường rào thật dài xuất hiệntrước mặt,nhịp tim chợt tăng nhanh.


Khi xe việt dã đi vàocửa chính, Mục Thần hưng phấnnói: “Chị, thật giốngvới bên chú út, chị xem,ngay cả hàng rau cũng thật chỉnhtề, phơiquần áo tấtcả đềuquay về mộtphía, oa, xe tăng, quá xuất sắc. . . . . .”

Thì ra cuộc sống mỗingày của anh là ở nơi này. Nhìn theo ngóntay Mục Thầnchỉ vềphía từng hàng doanh trại, độtnhiên cảm thấy ở rất gầnHạ HoằngHuân. Nghĩ sắp được gặp anh, cảm giác hồihộp càng mãnh liệt hơn, không thèm để ý đếnhoa cỏ cây cối “Có góc cạnh”cùng với xe tăng “Uy vũ” .

Xe dừng ở tầngtrệt bên phải đại viện, Viên Soái vừamang đồ vừanói: “Lên trên tầng nghỉ mộtlát, sắp xong rồi. Trong khoảng thời gian này vộivàng diễn tập, bên trên còn tới kiểm tra công việc,lão đại ngay cả thời gian ngủ cũng không có.” Anh thần bí cườicười, lạigần MụcKhả nói: “Tôi luôn thắc mắcsao lão đại càng vội tinh thầnlại càng cao, thì ra là cô đến.”

Mục Khả dùng balô đánh anh, Viên Soái nghiêng người né tránh, móc chìa khóa ra mở cửa.Mục Thầnbị cửakính không nhiễm một hạtbụi trướcmắt làm cho kinh sợ, cậuđứng ởbên ngoài hít vào một hơi, thởdài nói: “Quỷ thần ơi,đây là chỗ cho người ở sao?” Sau đó sống chếtkhông chịu vào nhà, nói là sợ không cẩnthận làm bẩnlàm loạn phòng.

Viên Soái cất xongbalo, để MụcKhả nghỉngơi chờHạ HoằngHuân, sau đó dẫn Mục Thầnkhông an phận ra bên ngoài đi thăm quan.

Chờ bọn họđi, Mục Khảbị lòng hiếukỳ thôi thúc, đầu tiên đi thăm quanphòng ngủ Doanh trưởng Hạ.Thấy chăn được gấp giống nhưkhối đậuphụ bịcắt bằngthì cô nhận ra nội vụ của mình quảthật rấtkém cỏi. Đưatay mơn trớnga giường trắng noãn như bị là qua, cô nghĩ: “Cái giường này thậtsự dùng đểngủ sao? Bài trí cũng gọn gang quá mức.”

Ánh mắt dời vềphía bàn đọc sách, Mục Khảthu tay về, rất sợ chạm vào sẽđể lạidấu vân tay trên mặt bàn. Nhìn sách phía trên được bày biệncàng chỉnh tề hơn, cô cẩn thậntừng li từngtí cầm quyển”Chiến đấu hỏa lực hiệnđại” , lật hai trang như xem Thiênthư. Do dựmột chút, mở tủ treo quần áo ra xem, quảnhiên quân trang đều treo quay về cùng mộthướng, có mấy món chồng lên cũng như dùng dao cắt.Đi vào phòng vệ sinh, sờ sờkhăn lông vắt chỉnh tề, thấy dao cạorâu đặt ởtrước gương,chợt nhớtới lúc anh hôn cô râu đâm vào trên mặt hơiđau đau nhột nhột, cô nhoẻn miệng cười.

Mục Khả ngồitrên ghế sa lon, trong lúc vô tình thấy dướibàn trà có tấm bản đồ, mở ra nhìn, lạilà một tấmbản đồthành phố A còn rất mới, đại họcC cô làm, túc xá cô ở, còn có chỗ ven đườngcua mua sông hôm cô kiểm tra sức khoẻ,cùng với chỗ ăn cơm sau đó, cũng bị ngườita dùng bút khoanh lại. Nhìn tấm “bảnđồ tác chiến”này, trong lòng Mục Khả ấmáp.

Ngay khi cô mất hồn suy nghĩ thì bên ngoài truyền đếntiếng hát, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa.Mục Khảđang định đứng dậy, Hạ HoằngHuân đã cầm chìa khóa mở cửađi vào rồi, anh mặc thường phụcđeo caravat vẫn anh khí bức ngườinhư vậy,ngay cả biểutình cười như không cười cũng giống lúc huấnluyện quân sự như đúc.


Cởi mũ đặt lên trên bàn trà, lấy ánh mắt lính Trinh Sátquét qua cả căn phòng, xác định không có nhữngngười không nhiệm vụ ở đây, HạHoằng Huân đi thẳng tới cô bạn gái nhỏngồi xuốngbên cạnh, cười đùa nói: “Thủ trưởng vấtvả rồi.”

Cảm giác căng thẳng lậptức tiêu tán, Mục Khả bị anh chọccười, đem chai nước lọc trên tay đưa cho anh. Đốivới sựsăn sóc của Mục Khả, Hạ HoằngHuân vô cùng hài lòng, anh nhận lấy uốngmột hớplớn, giơtay lên sờ sờ mặt của cô, rấtdịu dàng nói: “Ngồi xe mệtkhông? Đoạn đường kia không tốt, rất xóc. Có đói bụngkhông? Chờ tôi thay quần áo sẽdẫn em cùng Tiểu Thần đi ăn.” Ngắm nhìn gươngmặt xinh đẹpcủa cô hồilâu, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên sựquyến luyến,anh nhỏ giọnghỏi: “Em rể đâu?”

“Anh đừng nóilung tung! Tiểu Thần họctheo thói xấu của anh, anh rể anh rể, gọirất lưuloát rồi đấy.”Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ củamình trong mắt của anh, Mục Khả nghiêng đầutránh khỏi ngón tay thô ráp của anh, giảithích nói: “Thằng bé nói trong nhàanh không có chỗ đặt chân, nên xuốngdưới lầuchơi cùng Viên Soái rồi, anh không thấynó sao?”

“Không có!” Trên khuôn mặt đẹp trai xẹt qua nụcười có thâm ý khác, Hạ HoằngHuân cúi người, chóp mũi gần nhưchạm đếncô, không đợi Mục Khả mở miệng,đã ôm cô vào trong ngực, hôn lên đôi môimềm mạicủa cô.

Anh ôm rất chặt, nụhôn của anh rất sâu. . . . . .

Ngay khi bị Hạ HoằngHuân kéo thì Mục Khả lập tức đã tiếnvào trạng thái, cô dựa vàotrong ngực anh, ôm lấy eo anh, dịudàng hôn trả. Đổi lấy anh càng hôn kịch liệtxâm nhập hơn,sức lựcto lớn làm cô theo bản năng muốnchạy trốn,khí phách tột cùng làm cô say mê, gần nhưxụi lơ.

Cuối cùng đã hiểu cái gì gọilà ‘tiểu biệt thắng tân hôn’ rồi. Khi anh rờikhỏi môi cô, Mục Khả rời khỏi”Vòng vây” của anh, mấp máy môi hơicó chút đau, uất ức nói: “Đôi môi cũng bịanh cắn nát rồi, không biết nhẹ mộtchút à, thô lỗ ——”

Biết mình quá vội vàng, HạHoằng Huân tiến tới nhìn một chút, đau lòng nói: “Xin lỗi, tôi đã quên loại động tác chiến thuậtthông thường như hôn môi này cần chú ý đến mấuchốt hơn.”
Động tác chiến thuậtthông thường? Mấu chốt? Mục Khảsuýt nữa bịlời củaHạ HoằngHuân hạ gục.Gỡ bàn tay anh đang vươn qua ôm lấycô ra, cô nhảy ra thật xa mà tốcáo: “Anh xem đi, ở chung với anh trình độcảnh giác tuyệt đối không thua kém vớiviệc sẵnsàng chiến đấu.”
Ánh mắt theo từ đôi chân thẳngtắp củacô chuyển qua váy ngắn trên đầugối, rồiđến eo nhỏnắm không đầy tay, sắc mặt HạHoằng Huân trầm xuống, anh không vuitrách cứ: “Sao mặc ít nhưvậy? Nếumà bị cảmđể xem tôi phạt em thế nào!” Lúcvào cửa kích động chỉ lo nhìn mặt cô, bây giờmới phát hiện cô bạn gái nhỏ lại mặc váy vừamỏng lạingắn, khó trách vừa nãy hôn lại cảm thấythân thể cô mềm mại hơn trướckia, hại anh suýt chút nữa lau súng cướpcò.

Cúi đầu nhìn váy mới mà mình đấutranh tư tưởngmãi mới dám mặc, Mục Khả nhỏgiọng oán trách: “Không hiểu phong tình.” Thấy anh có xu thế muốn dạybảo, cô giảithích: “Tối hôm qua nghe dự báo thờitiết biếthôm nay nhiệt độ cao, sao mà cảm được chứ.”Mím mím môi, cô nói: “Cố ý mặc cho anh xem đấy.”

Hạ Hoằng Huân nghe vậysắc mặtdễ chịuhơn, nhìn cô gái nhỏ nhưđóa phù dung thanh khiết, vẻ mặtanh hơi mấttự nhiên nói: “Rất đẹprất đẹp,chỉ hơingắn mộttẹo.” Muốn đưa tay kéo cô tới cẩnthận nhìn một chút, lại bị MụcKhả tránh thoát. Bất mãn với sự”Chống cự” của cô, anh theothói quen nhíu mày: “Còn trách tôi dùng sức!Nếu em hành động nghe theo chỉ huy thìtôi cũng không cần dùng sức mạnhtấn công. Tránh xa như vậy để làm gì, xem tôi là kẻ địch à? Qua đây!”

Bận hòa hảo mấyngày, còn nháo chuyện cái áo lót, kết quảcũng không thấy khen cô một câu. MụcKhả tứcgiận nói: “Không qua! Dám thi hành bạo lực,sẽ thông báo cho toàn quân của anh.” Cô bướngbỉnh ném cái gối trên sofa qua, nhảy dựng lên đẩycửa chạyra ngoài. Phải nói, cô bướng bỉnhném gối qua, còn nhảy dựnglên đẩy cửachạy ra ngoài y hệt như một đứabé, hoàn toàn không ngờ mình ăn mặc nhưvậy có thểdao động lòng quân cả đoàn 532.

Sao có thể để cho cô đượcnhư ý! MụcKhả mớichạy đượcmấy bước,Hạ HoằngHuân đã bắt “Tiểu yêu tinh” trở lại, anh rất nghiêm nghịnói: “Có mang áo khoác theo không? Khoác them vào, nếu không không cho phép ra cửa.”

Mục Khả giùng giằngphản kháng: “Giữa trưabên ngoài nóng như vậy, anh muốnem bị cảmnắng à.”

Hạ Hoằng Huân có chút nóng giận, ôm cô vào trong ngực giống như bắtcon gà con: “Nóng cái gì! Tôi mặcquân trang còn không thấy nóng, em mặc ít nhưvậy không thấy lạnh sao?”

“Không lạnh!”

“Tôi nói lạnh làlạnh!”

“Trừ cái váy mặc trên ngườinày thì không mang theo quần áo nàokhác.”

“Vậy thì mặc quân trang củatôi!”

“Không. . . . . .”

“Tôi ra lệnh , không phải thương lượng vớiem!”

Đang lúc hai ngườilôi kéo, cửa phòng không khóa bị đẩyra.
[ ]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.